Ô Danh

Sinh khí

Bây giờ ngươi phân biệt rõ ràng được chưa?

- --

Sinh khí: Tức giận

- --

Màn giường rơi tầng tầng, ánh nến leo lét.

Tuế Tuế trở tay nắm màn giường trên đỉnh đầu, ngón tay thon dài siết màng giường nhăn nhúm.

"Ta đã nhẹ lắm rồi."

Tuế Yến thở dốc mấy hơi rồi đột ngột thút thít, hắn vừa khóc vừa mắng: "Nói, nói bậy nói bạ, ngươi… ngươi hư lắm, ta cóc tin ngươi… ưm điện hạ!"

Đoan Minh Sùng không lên tiếng.

Tuế Yến thở dốc một hồi mới khàn giọng: "Không, không có lần sau, thật sự không có lần sau đâu, ngươi chờ đó cho ta! Ta nói được làm được… A!"

Đoan Minh Sùng đành chịu: "A Yến, ý ngươi nói không có lần sau là để ta cảm thấy đây là lần cuối cùng sau đó xuống tay tàn nhẫn hơn với ngươi phải không?"

Hai mắt Tuế Yến đẫm lệ, con ngươi rã rời, hắn gượng đè nén cơn run rẩy tê dại giòn rụm của cơ thể, lúc hoàn hồn thì kinh hãi nhìn Đoan Minh Sùng, run giọng đáp: "Ta, ta không có…"

Đoan Minh Sùng nhóm người hôn lên mi tâm hắn, y dịu dàng nói: "Vậy đừng nói nữa."

Bắp chân Tuế Yến phát run, hắn run giọng: "Nói, nói nói cũng không được hả?"

"Không được, ta sẽ tưởng thật đó."

Hai tay Tuế Yến không thể cử động, hắn chỉ có thể nghiêng đầu cắn lọn tóc của mình, nức nở không dám nói nữa.

Không biết qua bao lâu, trong màn từ từ không còn động tĩnh.

Hồi lâu sau, Tuế Yến nghẹn ngào cất tiếng: "Cởi ra cho ta!"

Đoan Minh Sùng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn sang bên rồi mới gỡ dây buộc tóc trói chặt trên cổ tay hắn ra.

Có được tự do, Tuế Yến lập tức vứt dây buộc tóc tra tấn người ta khỏi giường, đuôi mắt hắn đỏ ửng: "Sau này dây buộc tóc có hoa văn kiểu này ta không dùng nữa."

Đoan Minh Sùng hết cách: "Không phải ngươi muốn dùng à?"


Trong mắt Tuế Yến đều là sóng nước, nghe y nói vậy hắn trừng một cái rồi thì thầm: "Ta… ta mà thất thần thì ra tay không biết nặng nhẹ, sợ cào ngươi bị thương…"

Vết thương Đoan Minh Sùng tự rạch năm ngoái mới lành chưa lâu, mỗi lần trông thấy Tuế Yến đều đau lòng, lần trước ở suối nước nóng hắn suýt cào rách miệng vết thương, lần này nói sao hắn cũng không dám giãy giụa lung tung.

Ngược lại còn tiện cho Đoan Minh Sùng muốn làm gì hắn thì làm.

Mới nãy Tuế Yến ráng nhịn nhưng tình đến nơi sâu hắn lại vùng vẫy theo bản năng, cổ tay có thêm mấy dấu đỏ.

Đoan Minh Sùng nắm cổ tay hắn, đau lòng hỏi: "Đau không?"

Tuế Yến cúi đầu xoa tay, hắn lắc đầu nói nhỏ: "Mai ca lại mắng ta cho xem."

Đoan Minh Sùng cúi người hôn khóe mắt hắn: "Ngoan ngoãn đợi ta, ta sai ngươi đi chuẩn bị nước ấm."

Tuế Yến héo hon gật đầu.

Bây giờ hắn mệt mỏi vô cùng, cuộn người nằm trên giường chưa bao lâu đã thiếp đi, ngay cả lúc Đoan Minh Sùng lau người cho hắn cũng không tỉnh.

Hôm sau, Đoan Minh Sùng sợ Tuế Yến bị mình làm ồn tỉnh dậy sẽ làm trận làm thượng, y nhẫn nại ôm hắn tới lúc mặt trời lên tận ba con sào hắn mới mơ màng tự nhiên tỉnh lại.

Hàng mi run run, hắn dụi vào lòng Đoan Minh Sùng theo bản năng, lớ mớ hỏi: "Lúc nào rồi?"

"Giờ tị* ba khắc."

*Giờ tị: Từ 9h đến 11h

Tuế Yến "ồ" lên rồi lại dụi vào theo bản năng, uể oải nói: "Ta không muốn đi, ngươi đi nói với ca của ta mai ta về đi."

Thái tử điện hạ rất có quy tắc, nói hôm nay đi thì nhất định đi hôm nay, y ngồi dậy ôm Tuế Yến dựa vai mình, nhỏ giọng dỗ dành hắn: "Đừng trẻ con vậy, ngày mốt là lễ rồi, nhanh lắm ta sẽ đón ngươi quay lại."

Thật ra Đoan Minh Sùng thừa biết hôm nay mà chịu để mai đưa Tuế Yến về thì ngày mai khéo hắn lại lùi ngày nữa.

Ngày mai rồi lại ngày mai, riết chắc khỏi đi luôn.

Tuế Yến héo úa gật đầu, hắn dựa dẫm cọ trán vào cổ y một hồi mới định đứng dậy rời giường. Chỉ là hắn vừa cử động eo như bị người ta đánh một trận, nhức mỏi vô cùng.

Tuế Yến chống người hít sâu mấy hơi mới nghiến răng nghiến lợi trừng Đoan Minh Sùng.

Bấy giờ Đoan Minh Sùng mới chắc rằng mỗi lần Tuế Yến trút cơn giận lên mình vào buổi sáng ngày thứ hai chẳng hề liên quan gì tới chuyện hắn ngủ no giấc hay không hết.

Chịu tội nặng lại phải về phủ, Tuế Yến hoàn toàn không dễ chịu với Đoan Minh Sùng, hắn nhìn mọi người dọn đồ của mình lên xe ngựa mới lạnh lùng nhìn y một cái rồi xoay người đạp ghế bước lên xe.


Sau khi bận bịu xong, Đoan Minh Sùng cũng lên xe đưa hắn về.

Tuế Yến thấy y vén rèm lên xe, vốn định tức giận quát y khỏi tiễn nhưng lời ra tới miệng hắn lại không nỡ nói thế là đành chỉ liếc y một cái dù chẳng cam tâm, coi như thầm đồng ý cho y lên xe.

Đoan Minh Sùng gõ vào vách xe, xe ngựa từ từ khởi hành.

Tuế Yến không để ý tới y, hai tay khép lại dưới tay áo rộng, hắn cúi đầu suy xét xem làm sao mới che được vết đỏ trên tay không cho Tuế Tuần thấy.

Đoan Minh Sùng thấy hắn sờ tới sờ lui thì lại lo hắn sờ mãi vết đỏ sẽ nặng hơn, y vội xích lại gần: "Ta có…"

Tuế Yến ngước mắt thoáng nhìn y, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ."

Đoan Minh Sùng đành ngồi lại chỗ cũ, bất đắc dĩ nói: "... Ta có một xâu phật châu, ngươi muốn đeo không?"

Y lấy xâu phật châu trong tay áo ra: "Quấn vài vòng sẽ không cọ lên cổ tay nữa cũng có thể che lại mấy… mấy vết đỏ đó, được không?"

Tuế Yến không mấy tin thần phật, hắn chau mày theo bản năng rồi lại nhìn cổ tay mình xong mới đưa ngón trỏ ra móc chuỗi phật châu, tự mình quấn lấy.

Tuế Yến mãi không nói gì, Đoan Minh Sùng suy xét cả buổi, y thấy vẫn nên nói cho rõ.

"A Yến, ta muốn trò chuyện với ngươi."

Phật châu bóng loáng, hạt châu màu đen không biết làm bằng cái gì sờ thì có hơi ấm, đeo vào cũng không lạnh mấy, nhìn lại đẹp nữa.

Tuế Yến xử lý xong nỗi phiền muộn bị Tuế Tuần mắng mới liếc nhìn Đoan Minh Sùng, giọng điệu cũng không hung dữ như trước.

"Điện hạ muốn nói cái gì?"

Đoan Minh Sùng ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Lần nào người cũng giận, ta… ta có thể hỏi là người tức giận thật không vậy?"

Tuế Yến: "..."

Bàn tay gảy phật châu của Tuế Yến khẽ run, hai viên phật châu chạm vào nhau phát ra tiếng "cách cách" nho nhỏ. Tuế Yến không thể tin nổi mà nhìn y, bờ môi hắn mấp máy cả buổi cũng không nói nên lời.

Đoan Minh Sùng thấy hắn giận run tay mới hiểu: Trước kia mỗi lần Tuế Yến rời giường, tức giận chơi xấu như vậy đơn giản là do thấy y chiếm được món hời mới muốn làm mình làm mẩy để y đau lòng, thật ra chẳng giận dỗi gì.

Còn bây giờ, y chẳng có mắt nhìn hỏi vấn đề này xong Tuế Yến mới tức giận thật sự.

Đoan Minh Sùng vội vàng cứu vãn: "A Yến, ta muốn nói là…"

Đuôi mắt Tuế Yến ửng đỏ, hắn lạnh lùng nói: "Ta biết, ngươi không cần nói gì hết."


"Ta…"

"Điện hạ."

Đôi mắt hắn hiện lên chút lạnh nhạt, bỗng chốc Đoan Minh Sùng kinh hãi điếng người.

Tuế Yến hơi gật đầu hành lễ, xa cách tới nổi làm Đoan Minh Sùng thấy khó thở.

"Điện hạ không cần nhiều lời."

Đoan Minh Sùng chưa bao giờ bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, bỗng chốc y không biết nên nói gì cả. Hai người im lặng suốt dọc đường, sau cùng cũng tới hầu phủ.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Tuế Yến không nói một câu đã vén rèm đi xuống.

Y có hơi hoảng loạn nhìn bóng lưng Tuế Yến, thấp thỏm suốt dọc đường, y nghĩ vô số cách giải thích với Tuế Yến nhưng lời đến bên môi lại nuốt vào.

Giờ đây thấy Tuế Yến quyết tuyệt tới vậy y mới hốt hoảng, luống cuống đứng tại chỗ hồi lâu mới giở phăng rèm, ngay cả ghế cũng không giẫm đã nhảy khỏi xe.

Y bước mấy bước lên bậc thang, không thấy người đâu mới vội vàng bắt Hải Đường lại hỏi: 'Thiếu gia ngươi đâu?"

Hải Đường mù tịt chỉ phía hành lang dài: "Đi bên đó rồi."

Đoan Minh Sùng không kịp nói gì đã vội đuổi theo.

Y còn cho là Tuế Yến thật sự giận tới mức không muốn thấy mình nữa nhưng vừa mới đi qua hành lang đã thấy hắn khép tay áo đứng dưới gốc mai tố tâm, dường như đang đứng đấy đợi y. Cuối cùng con tim treo lơ lửng của Đoan Minh Sùng cũng hạ xuống, y bước nhanh đến đó.

Nghe tiếng bước chân, Tuế Yến hơi xoay người lại thì thấy Đoan Minh Sùng còn đang luống cuống.

Y lúng túng: "A Yến, ngươi nghe ta giải thích…"

Tuế Yến không nghe mà còn ngắt lời y: "Điện hạ."

Đoan Minh Sùng hoảng loạn ngước nhìn hắn.

"Vậy giờ điện hạ biết là ta giận thật hay là muốn làm nũng với ngươi khác nhau chỗ nào chưa?"

Đoan Minh Sùng dại ra, trong một chốc y chưa hiểu ý câu đó.

Tuế Yến thấy y như vậy thì thầm thở dài.

Hắn cất bước đi tới trước dang tay ôm lấy Đoan Minh Sùng, dựa vào lồng ngực y mà thủ thỉ: "Khiêu khích ngươi sao khó quá?"

Đoan Minh Sùng ngây ra một chốc rồi khó khăn đưa tay ôm chặt thân thể ấm áp của Tuế Yến vào lòng, tảng đá trong lòng sau cùng cũng rơi xuống.

"Nếu như ta thật sự tức giận thì đã chẳng để ý tới ngươi, từ sáng đến tối ngươi nghĩ lung tung gì vậy?"

Đoan Minh Sùng gác trán mình lên đỉnh tóc của Tuế Yến, y khẽ khàng: "Ta… ta cứ sợ mình có chỗ nào đó không đủ tốt, rồi sẽ có một ngày người rời bỏ ta. Trước đó ta cứ mơ như vậy, thấy ngươi bỏ đi quyết liệt chỉ để lại cho mình một bóng lưng."


Có lẽ là chuyện ấu thơ, cũng có thể là Đoan Minh Sùng quá đỗi để ý đến Tuế Yến khiến y luôn lo được lo mất. Dù đã giữ lấy người trong lòng bàn tay nhưng con tim vẫn sợ phải chia ly.

Bỗng chốc Tuế Yến thấy đau lòng, hắn ôm eo Đoan Minh Sùng: "Đã nói rồi, chỉ cần ngươi không chủ động đẩy ta ra thì ta sẽ không đi đâu."

"Ta vẫn thấy không yên lòng…"

Tuế Yến còn muốn an ủi mấy câu thì bỗng nghe một loạt tiếng ho vang lên làm hắn giật bắn. Hắn quay người nhìn sang thì thấy Tuế Tuần với Quân Cảnh Hành đứng trên hành lang cách đó không xa, không biết tới lâu chưa nữa.

Tuế Yến: "..."

Đoan Minh Sùng: "..."

Chắc thấy hai người này chỗ đông người mà làm tổn thương mắt nhau quá, Tuế Tuần mới cúi đầu nhìn thanh kiếm trên hông như đang nghiên cứu hoa văn của nó, Quân Cảnh Hành thì ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mắt hư vô như thể đang tìm tòi coi sao mà hai mắt mình lại bị ánh mặt trời rực rỡ chói chang chói suýt mù mắt.

Tuế Yến lúng túng buông tay: "Ca ca, ta về rồi."

Trong phút chốc, Tuế Tuần không biết nên xấu hổ hay nên tức giận nữa, chắc y nghĩ tới lời Giang Ninh nói lúc trước mới nhẫn nhịn, nghẹn cả ngày trời mới rặn ra mấy tiếng: "Về, về là tốt rồi… ăn sáng chưa?"

Qua buổi trưa luôn rồi đó.

Tuế Yến thật thà nói: "Ăn rồi."

Trừ Tuế Yến ra, gần như không ai làm Đoan Minh Sùng biến sắc được, y sửa sang tay áo, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh ngày thường, y hơi gật đầu chào: "Tuế tướng quân."

Mặt Tuế Tuần xanh như tàu lá, y ôm quyền hành lễ: "Gặp mặt thái tử."

"Không cần đa lễ, cô chỉ đưa A Yến về thôi, chốc nữa sẽ đi ngay."

Tuế Tuần thầm nghĩ ngươi đi thì đi cho khuất mắt lẹ lẹ chứ cứ gác tay trên eo đệ đệ ta làm gì? Ban ngày ban mặt còn không biết xấu hổ!

Tuế Tuần không muốn mình tỏ ra sốt ruột quá, y qua loa dặn lại mấy câu rồi tiếp tục tới tiền viện làm việc.

Còn Đoan Minh Sùng nói chốc nữa thì đi ngay lại dính với Tuế Yến cả buổi trời ở thiên viện, mặt trời sắp lặn mới chịu đi.

Mãi tới sau khi y rời khỏi, Quân Cảnh Hành mới vào thiên viện.

Tuế Yến dựa trên giường đệm lơ đễnh gảy phật châu trong tay, không biết nghĩ ngợi gì nữa.

Quân Cảnh Hành đứng cạnh nói rõ mười mươi chuyện mình tra được với hắn rồi rũ mắt nhìn cổ tay không ngừng cử động của hắn: "Làm thế nào?"

Lúc Quân Cảnh Hành nói chuyện, hắn vẫn luôn gảy phật châu, tới lúc y hỏi, bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn mới khựng lại, phật châu chạm khẽ, hắn cũng dừng tay hẳn.

Tuế Yến có chút mờ mịt mà nhìn hộp mứt hoa quả trên án: Đó là vào ba bốn năm trước Lệ Chiêu lo hắn uống thuốc đắng quá mới đặc biệt tìm thợ thủ công làm cái hộp nhỏ chia ngăn, có thể bỏ vào đấy các loại mứt hoặc kẹo mà không lo mùi vị lẫn vào nhau.

Tuế Yến dùng là dùng hết bốn năm, bốn góc đều đã bị mài mòn chẳng còn hình dạng gì hắn cũng không cho người đổi.

Quân Cảnh Hành thấy hắn có chút kỳ lạ thì nhỏ giọng gọi thử: "Hầu gia?"

Tuế Yến nhẹ nhàng khép lại đôi mắt như lưu ly, hắn thấp giọng lẩm bẩm lặp lại lời Quân Cảnh Hành: "Làm thế nào…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận