Ô Danh

Bức bách

Một nghìn vàng, đưa ta.

Đoan Minh Sùng ngơ ngác hồi lâu mới hiểu ý của câu nói đó, y sợ hãi thì thầm: "Sao… sao ta lại đối xử với ngươi như vậy được?"

Mấu chốt bệnh tình của Tuế Yến, ấy là kiếp trước hắn lao tâm lao lực cả đời lại chỉ có kết cục chết thảm.

Sống lại đời này, có rất nhiều chuyện hắn đã chẳng còn để ý tới, lại thêm Đoan Minh Sùng và Tuế Tuần vẫn bình an khỏe mạnh, hắn cũng dần cởi bỏ gút mắc, chẳng còn câu nệ chuyện đời trước nữa.

Hắn có thể cười nói với người mình hận nhất đời trước, nói "ta hận ngươi, ngươi tự mình chịu đi", hắn cũng có thể quang minh chính đại nói hết chuyện đời trước cho Đoan Minh Sùng biết, nhưng hắn lại không dám rời xa người mình tin tưởng, dựa dẫm nhất như đời trước nữa.

Mấy năm qua, Đoan Minh Sùng gần như đặt hắn vào vại mật mà cưng chiều. Tuế Yến đã ăn quen vị ngọt, hắn không cách nào tưởng tượng ra được nếu mình với Đoan Minh Sùng chia ly, mình liệu có giẫm vào vết xe đổ, chết trong tay người mình ỷ lại nhất hay không.

Hắn đã quen với cái khổ, có được Đoan Minh Sùng, với hắn mà nói, đó là món quà trời cao ban cho. Nếu ông trời lại thấy hắn chướng mắt, trong thời gian hai người ly biệt xảy ra biến cố nào đó, Tuế Yến biết phải làm gì mới được đây?

Những ngày qua, hắn cứ nghĩ: "Ba năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Lỡ đâu Đoan Minh Sùng chán ghét mình, sau khi mình về đến kinh thành, y có sợ hãi mà giết mình diệt khẩu hay không?"

"Trong kinh thành có lắm kẻ nhòm ngó thái tử, lỡ đâu có người yêu cầu hoàng đế ban hôn, y có cưới người khác không?"

"Có quên mình không?"

"Y ở cạnh mình liệu có phải chỉ là xúc động nhất thời không?"

"Lỡ đâu trước lúc lâm chung, hoàng đế lại làm ra trò xúi quẩy gì đó, lão muốn Đoan Minh Sùng giết mình, mình lại phải làm gì mới được?"

Đời trước, những lời đồn bậy bâng quơ cứ tích lũy theo thời gian khiến Đoan Chấp Túc chẳng chút tin tưởng Tuế Yến. Tuế Yến sợ mấy năm mình không ở cạnh Đoan Minh Sùng, sẽ có người khua môi múa mép bên tai y, khiến cho hai người lòng có cách ngăn.

Cả người Tuế Yến run lên, giọng nói hắn lẫn theo tiếng khóc: "Ta sợ ta sợ, ta sợ ngươi sẽ giết ta, nếu là như vậy thật, vậy còn không bằng để ta chết ở kinh thành…"

Đoan Minh Sùng thấy Tuế Yến như si dại, y ngẩn ra hồi lâu mới chậm rãi nhích tới ôm lấy vai hắn, ép hắn ngẩng đầu lên nhìn mình.

Vành mắt Tuế Yến đỏ ửng, nhưng dù hắn có bi thương hơn nữa thì cũng không biết sao nước mắt vẫn chẳng rơi.

Đoan Minh Sùng nghe mấy lời này của hắn, lòng y như bị đốt lên một ngọn lửa, cháy hừng hực, thiêu đốt cả người y vừa đau vừa váng.

Y cố gắng khắc chế nỗi kích động muốn quát Tuế Yến, đầu lưỡi đè trên răng, thật lâu sau y mới khó khăn cất tiếng hỏi: "Trong lòng ngươi, ta…"

Mấy năm nay Đoan Minh Sùng đã quen dịu dàng, cũng quen áp chế mình. Lúc này, nhìn vẻ hoảng loạn của Tuế Yến, cơn giận và nỗi đau quét sạch đầu óc hắn, cái gì mà e dè hàm dưỡng đều chẳng thấy đâu nữa.

Mắt Đoan Minh Sùng chợt biến hung hiểm, y nắm chặt bờ vai Tuế Yến, trầm giọng âm u gằn từng chữ: "Trong lòng ngươi, ta là loại người như vậy sao?"

Lần đầu tiên Tuế Yến trông thấy một Đoan Minh Sùng hệt như lệ quỷ, bỗng chốc hắn quên cả đau, cứ hoảng sợ nhìn y.

Đoan Minh Sùng đã không còn lo được bộ dạng bây giờ của mình thế nào. Y chỉ biết câu "ngươi sẽ giết ta" của Tuế Yến giống như con dao đâm vào tim mình, máu thịt và lưỡi dao lạnh lẽo lẫn vào nhau, đau đến mức cả người y rét run.

Đoan Minh Sùng tới gần ép sát Tuế Yến, y nắm cằm, ép hắn ngẩng lên, đôi mắt lạnh lẽo của y nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi vẫn luôn cho rằng những lời ta nói trước kia đều là lời nói suông, có phải không?"

Tuế Yến bị Đoan Minh Sùng dọa, hắn hốt hoảng tránh né nhưng bị y bóp mạnh vào cằm.

"Tuế Vong Quy, nói chuyện."

Đây là lần đầu tiên Đoan Minh Sùng gọi hắn bằng cả tên lẫn họ, có thể thấy y đã giận thật sự.

Tuế Yến thì thầm: "Ta không biết…"

"Vậy theo như ngươi, ta với Đoan Chấp Túc là cùng một loại người sao?"

Tuế Yến ra sức lắc đầu.

Đoan Minh Sùng gằn từng chữ: "Vậy rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì? Ngươi sợ ta chê ngươi vướng bận cản đường rồi ban cho ly rượu chứa độc ô danh, sau khi chết không được vào mộ phần tổ tiên à?"

Tuế Yến kinh hoảng: "Ta không biết, ta không biết gì hết, ta chỉ thấy sợ…"

Đoan Minh Sùng thấy Tuế Yến bị nỗi tuyệt vọng quấn người, y hận không thể quay lại đời trước đã làm Tuế Yến lo lắng, sợ hãi, kinh hoảng, tuyệt vọng. Tất cả những người ức hiếp hắn, phản bội hắn, y sẽ bắt tất cả, từng đao một lăng trì những kẻ đó cho đến chết.

A Yến của y vốn phải là người ngang bướng tùy ý đến bậc nào nhưng lại bị những kẻ đó hủy hoại toàn bộ.

Mà y lại bỏ lỡ một đời, chỉ có thể ôm lấy một Tuế Yến vết thương chồng chất, có muốn an ủi vỗ về cũng không biết phải chạm vào đâu.

Vành mắt y chợt đỏ bừng.

Bỗng chốc y không nói được gì nữa.

Bao nhiêu năm qua, đó là lần đầu hai người không vui mà tan rã.

Chắc chắn Đoan Minh Sùng sẽ không buông tay nhượng bộ, còn Tuế Yến cũng không chịu cởi bỏ nút thắt lớn nhất trong lòng.

Đoan Minh Sùng lạnh lùng quay về đông cung, cung nhân còn cho là cuối cùng thái tử điện hạ cũng chịu trở về phê duyệt sổ con đã chất thành núi kia. Ai mà biết chỉ thấy y ngồi đó thật lâu, ngay cả bút cũng chưa động tới.

Hình như y thẫn thờ, ánh mắt mờ mịt hư vô rơi vào khoảng không. Cũng chẳng biết qua bao lâu, y mới khẽ gõ xuống bàn.

Ám vệ xuất hiện từ trong bóng tối, gã quỳ một chân xuống chờ sai bảo. Đoan Minh Sùng lại ngẩn ra nhìn sổ con trên bàn.

Ám vệ chờ rồi lại chờ mà vẫn chưa đợi được chỉ thị, gã ngập ngừng một chốc rồi từ từ ngẩng đầu, định trộm nhìn Đoan Minh Sùng.

Ai biết gã vừa cử động thì Đoan Minh Sùng đã mở miệng: "Cho người truyền tin cho Tuế Tuần."

Ám vệ cả kinh, gã gật đầu nói "vâng".

Gã chờ dặn dò, ai mà biết Đoan Minh Sùng lại ngơ ngác hồi lâu mới thì thầm: "Cứ nói với y… sức khỏe Tuế Yến hư nhược như vậy đều là vì…"

Ám Vệ ngừng thở.

"Hắn đã thay cô uống ly rượu độc trong tiệc sinh thần mấy năm trước."

Ám vệ đông cung làm việc nhanh nhẹn, buổi trưa Đoan Minh Sùng mới dặn dò, buổi tối Tuế Tuần đã biết tin.

Thiên viện hầu phủ.

Tuế Yến vẫn duy trì tư thế lúc ban ngày khi Đoan Minh Sùng rời khỏi, hắn ôm đầu gối ngồi đó, mái tóc dài rải đầy giường, hắn cứ ngồi đó ngơ ngác nhìn bông hải đường trên chăn gấm.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kinh hô của Hải Đường, hình như có ai đó đá cửa. Tuế Yến cũng chẳng nghĩ tới, hắn vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Rất nhanh, Tuế Tuần xông vào, mái tóc y có mấy sợi rối, trong mắt y toàn là tơ máu. So ra nom y còn đáng sợ hơn ban ngày, rặt bộ lệ quỷ hung tàn muốn nuốt sống người ta.

Khóe mắt liếc thấy Tuế Tuần, Tuế Yến khẽ ngẩng đầu, bờ môi tái nhợt.

"Ca ca."

Tuế Tuần thở hổn hển.

Từ sau khi biết tin, đầu óc y chợt mịt mờ, ngay cả giọng nói cũng như truyền đến từ chân trời vậy. Y cất bước nặng nề đi tới bên giường, thấy Tuế Yến chẳng giấu nổi vẻ gầy gò dưới lớp y phục, vành mắt y chợt đỏ.

"Vong, Vong Quy…"

Tuế Yến chẳng hiểu gì cả, hắn muốn thử nặn ra nụ cười như ngày thường nhưng đến cả nhếch khóe môi một chút hắn cũng chẳng làm được.

Tuế Tuần ngẩn ngơ nhìn, chợt y ôm hắn vào lòng, ôm thật chặt.

Tính Tuế Tuần trời sinh đã lạnh nhạt, dù là quan tâm yêu thương đệ đệ cũng rất ít huống chi là cử chỉ ôm ấp thân thiết thế này.

Tuế Yến sửng sốt một chút, hắn thử đưa tay ra ôm lại, khẽ dụi vào lồng ngực phập phồng của y, thì thầm hỏi: "Ca ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tuế Tuần ôm hắn một hồi mới buông tay, vành mắt đỏ bừng nhìn Tuế Yến, hồi lâu sau, y khàn giọng hỏi: "Vong Quy, đệ đến Giang Nam với ca ca, có được không?"

Tuế Yến ngây ra, không phải vì chuyện Tuế Tuần muốn hắn đi Giang Nam mà là vì câu "có được không" kia.

Tuế Tuần là người cứng rắn, một khi đã ra quyết định thì làm gì còn hỏi tới ý người khác. Đây là lần đầu Tuế Yến nghe được giọng điệu hỏi han ý tứ từ miệng y.

Tuế Tuần vén mái tóc phủ trên trán ra sau cho Tuế Yến, y cố gắng để giọng mình thật nhẹ nhàng: "Quê tổ chúng ta ở Giang Nam, chỗ đó có núi có sông, gì cũng có hết. Đệ có thể mặc sức vui chơi, dù cả ngày ở ngoài chơi ca ca cũng sẽ không mắng đệ."

Lòng bàn tay y khẽ sờ lên mặt Tuế Yến. Động tác thân thiết này chọc cho Tuế Yến run lên, hắn nhìn y đầy khó hiểu.

"Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại kinh thành nữa, được không?"

Tuế Yến nhìn mắt y, thấy không giống như đang nói giả mới ướm hỏi: "Vậy hầu phủ thì sao?"

"Chúng ta không cần gì hết, cứ từ quan về nhà."

Tuế Yến yên lặng hồi lâu mới hỏi: "Ca ca nghe được cái gì à?"

Tuế Tuần nắm lấy tay hắn, y chỉ nói: "Vong Quy, ta không muốn ép uổng đưa đệ theo, đệ ngoan ngoãn nghe lời ca ca có được không?"

"Nhưng mà thái tử…"

Tuế Tuần đang cố nói thật nhỏ nhẹ nhưng vừa nghe tới Đoan Minh Sùng thì lại lộ ra vẻ mặt vốn có. Trên mặt y chợt hiện ra vẻ lạnh lùng, y tức giận quát: "Thái tử thái tử! Đệ biến thành cái dạng bây giờ toàn là nhờ thái tử ban cho, không lẽ trong lòng đệ còn không rõ sao?"

Đột nhiên bị quát như vậy, Tuế Yến mới chợt phản ứng kịp vì sao Tuế Tuần lại tức giận tới vậy.

Y đã biết chuyện năm đó Tuế Yến cản rượu độc thay Đoan Minh Sùng.

Đoan Chấp Túc và Đoan Như Vọng đã rời kinh từ lâu, biết chuyện này lại tiết lộ cho Tuế Tuần vào thời khắc mấu chốt thì chỉ có thể là mình Đoan Minh Sùng.

"Huynh trưởng…"

"Đừng gọi ta!" Từ sau khi nghe chuyện này, đầu óc Tuế Tuần đã mờ mịt. Y quát xong rồi lại nhìn tới khuôn mặt tái nhợt của Tuế Yến thì mềm lòng, cố gắng buông giọng thật nhẹ.

"Vong Quy, coi như ca ca xin đệ, theo ta đến Giang Nam đi." Dường như hết thảy sự dịu dàng của cả đời này Tuế Tuần đều trút ra vào giờ phút này, "Vị thần y kia cũng có nói, độc trên người đệ còn chưa giải hết, sợ là không thể sống lâu. Chúng ta đến Giang Nam, y đường trên danh nghĩa của Tiền thần y nghe nói là diệu thủ hồi xuân, chắc chắn có thể trị hết cho đệ."

Tuế Yến mấp máy môi: "Ta không muốn đi."

Tuế Tuần bỗng ngơ ngác, cánh tay nắm lấy tay Tuế Yến của y chợt buông thõng, hồi lâu sau y mới nói: "Vong Quy, thái tử ái mộ đệ chỉ là một chút xúc động của tuổi trẻ mà thôi. Sớm muộn gì Đoan Minh Sùng cũng sẽ đăng cơ làm vua, bây giờ y đã dè chừng Tuế gia, qua mấy năm nữa, đệ vẫn cho là chỉ bằng vào sự xúc động nhất thời đó mà y có thể để lại con đường sống cho chúng ta sao?"

Tuế Yến có chút mù mờ, hắn không biết sao lại bắt tới chuyện này để nói.

"Lúc thẩm vấn chuyện đệ câu thông ngoại quốc ở điện Thái Hòa, ta đã dùng tư binh Tuế gia, ban đầu ta định nếu bệ hạ cố chấp giáng tội cho đệ thì sẽ liều mạng cùng người cá chết lưới rách."

Tuế Yến sửng sốt, hắn hoảng hốt nhìn Tuế Tuần.

"Ca ca…"

"Trước khi xảy ra chuyện đó, ta cáo từ xin về Giang Nam với thái tử, lần nào y cũng bác bỏ, không hề chừa đường khác. Nhưng từ sau lần suýt đánh vào cung đó, ta lại xin từ chức với y, y đã không còn bác bỏ nữa."

Tay Tuế Yến khựng lại, hắn vội nói: "Thái tử… y sẽ không cố kỵ Tuế gia vì chuyện này đâu…"

"Lỡ như thì sao?" Tuế Tuần là người hành quân đánh trận, xưa nay luôn theo đuổi không chút sơ suất, nếu như có một phần vạn khả năng, y cũng sẽ không dám lấy Tuế Yến, lấy Giang Ninh và cả hầu phủ ra cược.

Tuế Tuần nhìn chăm chú vào mắt Tuế Yến, nghiêm túc nói: "Nếu như thật sự là vì vậy mà y kiêng dè thì sao? Ta có thể dấy binh tạo phản vì đệ, tương lai cũng khó nói ta có vì thứ khác mà làm lung lay hoàng vị của y hay không."

Tuế Yến vẫn không tin.

Chắc chắn trước đó Đoan Minh Sùng đã có ý định để mình theo Tuế Tuần về Giang Nam nên mới không ngăn cản nữa.

"Đệ vốn là người thông minh, sao gặp chuyện dính tới Đoan Minh Sùng lại tắt não tới vậy chứ?"

Tuế Yến há miệng, muốn nói lại thôi, cả buổi sau hắn mới thì thầm: "Để ta nghĩ thêm…"

Tuế Tuần dợm khuyên nữa, nhưng thấy khuôn mặt tái nhớ của Tuế Yến, y lại nghĩ đến ly ô danh đoạt mạng trong lời đồn kia thì con tim tê dại, y không đành lòng ép hắn nữa.

Tuế Tuần vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tuế Yến, trước đó dấy binh tạo phản vì hắn, bây giờ biết hắn suýt chết vì Đoan Minh Sùng thì tất nhiên sẽ không để hắn ở lại kinh thành toàn bầy hổ lang nữa.

Đoan Minh Sùng nói chuyện ô danh cho Tuế Tuần biết thì đã đoán ra cách làm của Tuế Tuần.

Đó cũng là cắt đứt con đường duy nhất của Tuế Yến.

Hắn nghĩ: "Y đúng thật chẳng chút lưu tình, có thể nghĩ ra cách này ép mình."

Được thôi.

Tuế Yến khẽ nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Như ngươi mong muốn."

Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Cảnh Hành cầm theo yêu bài của Tuế Yến đi vào đông cung.

Đoan Minh Sùng lơ đễnh ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn hoa hải đường nở rộ gần đấy, không biết đang nghĩ gì. Quân Cảnh Hành đi tới hành lễ: "Gặp mặt điện hạ."

Đoan Minh Sùng ngoảnh lại nhìn: "Đứng dậy đi, hầu gia sao rồi?"

"Hầu gia… đã đồng ý theo Tuế tướng quân đến Giang Nam, ít ngày nữa sẽ khởi hành."

Đoan Minh Sùng nghe câu này thì khẽ thở phào, lại thấy đau lòng nữa.

Y nở nụ cười gượng gạo: "Thật tốt, chuyện của danh y họ Tiền kia giao phó cho ngươi vậy."

Quân Cảnh Hành vội nói: "Đó là đương nhiên."

"Chọn được ngày khởi hành chưa?"

"Tuế tướng quân đã chuẩn bị chuyện đi Giang Nam từ rất lâu, y giục tương đối gấp, hẳn là ngày mốt sẽ khởi hành."

Đoan Minh Sùng sửng sốt, ngày mốt sao?

Vừa hay là sinh thần của Tuế Yến.

Đoan Minh Sùng không nói gì, chỉ khẽ thở dài, đưa tay day trán

Y bí quá hóa liều đánh ra chiêu này hẳn sẽ làm Tuế Yến tức điên, không biết ba năm sau hắn có còn để ý đến mình không nữa.

Quân Cảnh Hành thấy Đoan Minh Sùng đượm vẻ vẻ mệt mỏi, y ngập ngừng một chốc mới khó khăn cất lời: "Hôm nay hầu gia… kêu ta tới đây là để lấy một thứ của điện hạ."

Đoan Minh Sùng nghe vậy thì lập tức giấu ngọc bội đeo bên hông do Tuế Yến tặng vào trong tay, dè chừng nhìn Quân Cảnh Hành.

Truyện kể đều nói nếu như hai người tan rã, lúc nào cũng sẽ đòi lại tín vật trao nhau lúc tình nồng mật ý.

Quân Cảnh Hành thấy động tác ấy thì câm nín, chốc sau mới nói: "Điện hạ đừng lo, không đòi lấy ngọc bội."

Nghe vậy Đoan Minh Sùng mới yên tâm: "Hắn muốn lấy thứ gì?"

"Một ngàn lượng vàng*. Hầu gia còn đặt biệt dặn không lấy ngân phiếu, chỉ lấy vàng ròng."

*Một ngàn lượng: 37,5 kg

Đoan Minh Sùng: "..."

Lời tác giả:

Tuế Yến: Phì!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui