Ô Danh

An thần (Canh một)

Không có gì, chỉ là để Đoan Minh Sùng biết ta uống ly ô danh thay y mà thôi.

Quân Cảnh Hành còn đang chìm đắm trong sự rối ren rắm khi nghe Tuế Yến bảo hầu phủ là nhà y, nghe thấy mẫu đối thoại sung sức của hai người kia, y thở dài đầy bất đắc dĩ.

Hàm Duệ có bộ mặt dày cui: "Được thôi, đền mẹ ta cũng được, ta không chấp nhất đâu. Chỉ cần người đào được xương cốt thi thể bả trong bãi tha ma thì đưa đây, ta lấy."

Tuế Yến tức nổ phổi, sắp nói không ra hơi nữa.

Hắn tung hoành ngang dọc khắp kinh thành bao năm, tính ra toàn hắn chọc tức kẻ khác, đây là lần đầu có kẻ nói năng trên đầu trên cổ hắn như vậy.

Quân Cảnh Hành biết hắn thể nhược, sợ tức giận nữa lại ảnh hưởng xấu mới đỡ hắn: "Đừng giận đừng giận."

Tuế Yến tức tới không sức lực, hắn siết chặt cánh tay Quân Cảnh Hành: "Rốt cuộc ngươi… ngươi có về với ta không? Nói cho ta một câu!"

Quân Cảnh Hành thấy hơi khó xử, y ngần ngừ hồi lâu mới thận trọng nói: "Tiểu hầu gia có biết chuyện… thái tử điện hạ đã tra ra thân phận của ta hay chưa?"

Tuế Yến lắc đầu.

Quân Cảnh Hành nghĩ ngợi một chốc rồi kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình suýt bị người của Đoan Minh Sùng đưa đi.

Nghe xong, Tuế Yến cau mày, hắn hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức ngực lại: "Vậy ra mấy người âm thầm tìm ngươi những ngày này là người của thái tử à?"

Quân Cảnh Hành: "Gần như chắc chắn, bây giờ điều ta không hiểu là tại sao y không nói chuyện này cho hoàng đế hoặc người của ngũ hoàng tử mà lại âm thầm cho người đi tìm ta."

Tuế Yến nghĩ lại kỹ càng cách Đoan Minh Sùng làm người, hắn có chút khó xử xoa mi tâm: "Tính y là chuyện gì cũng muốn mọi người đều ổn thoải, hẳn là muốn trước khi sự việc vỡ lở nghiêm trọng thì một sự nhịn chín sự lành. Không sao, ngươi theo ta về, y sẽ không tìm ngươi nữa đâu."

Quân Cảnh Hành hơi trù trừ.

Tuế Yến mất kiên nhẫn: "Chuyện gì cũng còn có ta chống cho, sợ cái gì? Không lẽ ngay cả một người ta cũng không che chở nổi à?"

Quân Cảnh Hành đáp: "Nhưng… chuyện ngũ hoàng tử bị hành thích, là ta…"

Y còn chưa nói hết Tuế Yến đã nhướng mày, hắn càng tức dữ: "Ngươi còn mặt mũi nói chuyện này với ta đấy!"

Quân Cảnh Hành cúi đầu ngay lập tức, y nghĩ quả nhiên Tuế Yến vẫn còn chút tình nghĩa với vương thất, nếu hắn quan tâm để ý ngũ hoàng tử tới vậy thì không nên kêu mình về phủ.

Nhớ lại câu "về nhà" Tuế Yến nói khi nãy, Quân Cảnh Hành bỗng nở nụ cười đắng ngắt, y chỉ thấy trong lòng thật chua chát.

Đương khi y còn đang ảo não thì nghe giọng Tuế Yến tức tối muốn vỡ âm: "Ngươi mẹ nó đâm cũng đâm rồi sao không đâm chết hắn đi? Còn chừa một hơi lại chi vậy?! Ngươi còn dám nói mình học y nhiều năm, đâm một người cũng không đâm chết được, ta giữ người làm gì chứ?!"

Quân Cảnh Hành: "..."

Hàm Duệ: "..."

Tuế Yến giận muốn đá y: "Ta ta ta… ta hận không thể cầm dao đâm ngươi một nhát! Thứ vô dụng!"

Quân Cảnh Hành: "..."

Lát sau, mình Tuế Yến rời khỏi căn nhà xập xệ rách nát kia, mặc kệ Quân Cảnh Hành năm lần bảy lượt thề thốt làm xong việc sẽ quay về, Tuế Yến vẫn không an tâm về y bèn cho Vô Sự ở lại trông chừng.

Nhìn sơ cũng thấy Tuế Yến là người không giàu cũng quý giá, nhặt bừa một món trên người hắn cũng là món hàng xa xỉ, những kẻ quần áo bẩn thỉu ở sau phố đó vừa trông thấy đã muốn trấn lột, nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắn lại chẳng kẻ nào dám lên trước chạm vào người hằn nữa.

Mình Tuế Yến đi ra khỏi con phố sau miếu Thành Hoàng rồi lên xe ngựa về phủ.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn bôn ba tìm Quân Cảnh Hành, nếu không phải dựa theo Hàm Duệ mà tìm, nói không chừng nửa năm cũng không thấy người đâu. Chuyện này vừa kết thúc, cả người hắn đều mệt mỏi. Đường về phủ chỉ bằng thời gian cháy hết nén nhang hắn vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bất chợt xe ngựa dừng trước cổng hầu phủ, Tuế Yến bị phu xe gọi dậy. Hắn ngơ ngác một hồi mới dụi mắt bước xuống xe.

Hắn ngủ đến mụ mị, lơ mơ lảo đảo đi vào phủ. Còn chưa tới tiền viện hai chân đã mềm nhũn, suýt nữa quỳ luôn xuống đất.

Tuế Yến đưa tay ướm thử trán mình, đúng là có hơi nóng. Hắn nghĩ đáng ra phải kêu Quân Cảnh Hành về sớm, bên cạnh lỡ có lang trung nào y thuật khá chút thăm mạch thì có khi lộ ra người hắn hãy còn dư độc chưa trừ hết.

Hắn ấn mu bàn tay lên trán, mơ màng đi tới trước mấy bước, bước đi không nhìn đường nên đâm sầm vào một người.

Bên cạnh vang lên tiếng hô kinh hãi của Hải Đường: "Thiếu gia!"

Hắn tông vào lảo đảo cả người, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được mà mờ mịt nhìn về phía trước, là Đoan Minh Sùng đang nhìn hắn bằng vẻ lo lắng.

"Tiểu hầu gia?"

Tuế Yến ngơ ngác nhìn y cả buổi mới thì thầm: "Điện hạ…"

Đoan Minh Sùng đang định nói chuyện thì thấy Tuế Yến như không gượng nổi nữa, mắt hắn khép hờ, mới bước tới trước một bước đã chếnh choáng ngã lên người y. Đoan Minh Sùng vội vã đỡ hắn lại, y vừa cúi đầu nhìn đã thấy gương mặt Tuế Yến ửng đỏ còn thở dốc nhè nhẹ, dường như đã bệnh.

Hải Đường: "Thiếu gia!"

Đoan Minh Sùng vội ôm Tuế Yến lên, y theo chân Hải Đường đưa người đến thiên viện.

Tuế Yến khó chịu vô cùng, trên mặt toàn mồ hôi lạnh, hắn được Đoan Minh Sùng ôm lên giường. Cả người phát sốt mơ màng, đôi mắt khép hờ ngập ánh nước, hắn mê man vươn tay nắm lấy cánh tay Đoan Minh Sùng đang rũ xuống cạnh mình.

Đoan Minh Sùng chờ hắn hồi lâu, tay cũng lạnh cóng thì bị nắm lấy. Y chưa kịp phản ứng Tuế Yến đã ôm tay y, hắn cọ khuôn mặt nóng bỏng đỏ rực của mình vào đấy.

Đoan Minh Sùng: "..."

Tuế Yến nóng đến váng người, chỉ hành động theo bản năng, hắn cọ mặt vào bàn tay lạnh lẽo ấy lại thích ý vô cùng còn hơi híp mắt, hàm hồ kêu: "Mát ghê, dễ chịu thật…"

Đoan Minh Sùng thấy hắn sốt cao thì vừa đau lòng lại lo lắng. Y chẳng cử động mà còn dán bàn tay khác lên trán hắn rồi dịu dàng hỏi: "Khó chịu à?"

Tuế Yến gắng sức ngửa đầu cọ vào tay y, hắn mê mang nói: "Không… Không khó chịu, ngươi chạm vào ta chút đi…"

Đoan Minh Sùng hơi mất tự nhiên, y nhìn Hải Đường đang đốt hương bên cạnh rồi nói khẽ: "Ngoan nào, thái y sắp tới rồi…"

Quân Cảnh Hành điều chế dược hương để sẵn trong hộp nhỏ, Hải Đường lấy chúng bỏ vào lò hương rồi đốt lên, đậy nắp lại. Khói trắng lượn lờ bay lên, chỉ chốc sau, cả căn phòng ngập tràn mùi dược hương.

Đoan Minh Sùng đang đè tay Tuế Yến không cho hắn giãy đạp lung tung. Y ngửi thấy mùi thì nghiêng người cau mày hỏi: "Đốt hương làm gì? Bao giờ thái y tới?"

Hai Đường sợ hãi thưa: "Điện hạ, thiếu gia nhà con không xem thái y, thuốc sắp sắc xong rồi, uống thuốc là được."

Đoan Minh Sùng không dám tin: "Y đã bệnh như vầy rồi mà chỉ uống thuốc thôi à?"

Hải Đường rất sợ cái vị thái tử bề ngoài dịu dàng văn nhã này, nói chuyện thôi nó cũng lắp ba lắp bắp: "Thiếu gia ngài ấy, mỗi lần ngài ấy bệnh đều do Quân thần y trong phủ trị, ngài ấy nói lang trung ở ngoài với thái y toàn là lang, lang băm, không có cho bọn họ khám chữa. Thiếu gia cũng không cho mấy thầy thuốc khác vô phủ, đó giờ hễ bệnh thì uống thuốc là xong chuyện…"

Đoan Minh Sùng không tin vào tai mình: "Y nói không chữa thì các ngươi không mời thầy thuốc à?"

Hải Đường vội đáp: "Nhưng mà thuốc Quân thần y để lại hiệu nghiệm lắm, chút là thiếu gia hết sốt ngay ấy."

Đoan Minh Sùng nhíu mày: "Y thường như vậy lắm à?"

Hải Đường ấp úng: "Từ sau trận phong hàn năm trước, thiếu gia hay bệnh hơn…"

Cho dù Đoan Minh Sùng có tốt tính hơn cũng bị mấy lời này của Hải Đường chọc tức, y ngoái đầu nhìn Tuế Yến sốt mê mang, lạnh lùng nói: "Không cho thái y tới cũng được, tìm đại phu nào đấy đi."

Bây giờ Quân Cảnh Hành không có trong phủ, Đoan Mình Sùng nghi Tuế Yến cứ sốt thế này khéo lại thành tên ngốc.

Hải Đường: "Nhưng…"

Đoan Minh Sùng quay đầu lạnh lùng liếc nó một cái.

Hải Đường sợ đổ mồ hôi lạnh, nó gấp rút chạy mất.

Trong phòng toàn mùi dược hương, mái tóc dài của Tuế Yến rải bên gối, bờ môi hắn trắng bệch, hơi hé ra thở dốc, vừa nhìn là biết khó chịu vô cùng.

Càng nhìn y lại càng đau lòng, trông thấy nước ấm với khăn vải Hải Đường để cạnh, y đứng dậy nhúng ướt khăn rồi dịu dàng lau sạch từng chút mồ hôi lạnh trên mặt Tuế Yến.

Tuế Yến khó chịu khắp người, hắn vùng vẫy kéo vạt áo, hàm hồ kêu: "Nóng…"

Đoan Minh Sùng nắm tay hắn lại, y nhỏ giọng dỗ dành: "Lang trung sắp tới rồi, ngoan nha."

Tuế Yến mở mắt mịt mờ nhìn y, hắn nói khe khẽ: "Nguyệt Kiến sắp đến rồi à?"

Đoan Minh Sùng: "Cái gì?"

Tuế Yến ngây ra một chút mới nói nhỏ: "Quân Cảnh Hành, ta chỉ cần y…"

Hằn nói xong lại trộm xốc chăn ra, Đoan Minh Sùng đang cau mày thì thấy hành động be bé này, y đè tay hắn lại, dở khóc dở cười nói: "Không được xốc chăn."

Trong mắt Tuế Yến là sóng nước, hắn dùng ánh mắt đáng thương hết sức đó nhìn Đoan Minh Sùng: "Nhưng ta nóng mà…"

Y dịu giọng hơn: "Nóng cũng không được. Ngài khó chịu à?"

Tuế Yến nhìn y ngây ngẩn, lát sau hắn bỗng rơi hai hàng lệ.

Đoan Minh Sùng giật bắn, y vội đưa tay áp lên trán hắn, đau lòng hỏi: "Khó chịu lắm à? Rốt cuộc hôm nay ngài đi đâu vậy, sao lại sốt thành ra thế này?"

Tuế Yến vừa sụt sùi vừa ngửa đầu cọ vào lòng bàn tay Đoan Minh Sùng, hắn khóc: "Ta đau quá… không uống rượu đâu, điện hạ… hức…"

Hằn nói năng chẳng rõ ràng, Đoan Minh Sùng chỉ cho là đang nói mớ. Y dịu dàng lau nước mắt cho hắn còn nhỏ giọng dỗ dành.

Lát sau, Hải Đường dẫn vào một lang trung, Đoan Minh Sùng vội đứng dậy tránh ra.

Tuế Yến khóc một lúc thì mệt mỏi ngủ thiếp mất, như vậy lang trung càng dễ thăm khám.

Lang trung đó đầu bạc râu trắng, lão bắt mạch cả buổi trời mới nhăn mày: "Do gió lạnh vào người mới sốt cao, uống thuốc là được."

Xem ra y thuật lão cũng chẳng hay ho gì.

Đoan Minh Sùng nhìn Tuế Yến đang sốt cao, khuôn mặt đỏ bừng ấy thì cứ thấy có chỗ không ổn nhưng lại không nói được đấy là gì, y đành gật đầu với lang trung sau đó cho Hải Đường tiễn người ra về.

Không lâu sao, Hải Đường sắc thuốc xong, nó bê qua rồi quen tay quen chân nửa đỡ Tuế Yến dậy, nhẹ nhàng đút hắn hết bát thuốc.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt Tuế Yến đã khá hơn rất nhiều.

Lúc này Đoan Minh Sùng mới thở phào. Nhìn dáng vẻ Tuế Yến bây giờ y cũng không tiện nói gì, chỉ dặn dò mấy lượt rồi về cung.

Đoan Hi Thần vẫn bệnh như cũ, ngày nào Đoan Minh Sùng cũng phải chạy sang cung gã một chuyến, hôm nay còn sai người đưa đồ bổ quý giá sang.

Gã vẫn không nhấc tay động chân được như trước, lúc Đoan Minh Sùng đến, gã uống thuốc xong đã ngủ mất, chỉ có Mạnh ngự y ở bên rút kim châm.

Đoan Minh Sùng đợi ở ngoài một chốc, đến lúc Mạnh ngự y đi ra y mới đi tới đón người, vừa đến đã cau mày hỏi: "Rốt cuộc huynh ấy sao vậy? Thái y chữa trị lâu vậy mà chẳng cho được lời nào chắc chắn hết à?"

Chắc mấy ngày này Mạnh ngự y bị hỏi riết thành quen, lão nhăn nhó rầu rĩ nói: "Thái tử điện hạ, độc mà ngũ điện hạ trúng phải cả thái y viện ngay cả nghe còn chưa nghe bao giờ, chữa trị cũng phải gò bó, chỉ lo dùng sai thuốc dẫn khiến độc phát tác. Bệ hạ đã cho tìm lang trung giang hồ khắp nơi rồi, đợi vài ngày nữa thử xem."

Đoan Minh Sùng cau mày hơn, nhưng y biết có lo lắng hơn cũng chẳng ích gì, y hơi gật đầu: "Phiền ngài rồi."

Mạnh ngư y vội đáp không dám.

Đoan Minh Sùng vào phòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đoan Hi Thần, chốc sau thì rời đi.

Không biết sao Mạnh ngự y còn chưa đi, nhìn thấy Đoan Minh Sùng, lão ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Đoan Minh Sùng bèn hỏi: "Còn việc gì nữa à?"

Mạnh ngự y thận trọng nói: "Dám hỏi điện hạ… từ nơi nào đi tới đây?"

Đoan Minh Sùng đáp: "Lúc nãy ở phủ Tuế An hầu nửa ngày. Sao vậy?"

Mạnh ngự y ướm lời: "Trên người điện hạ nhiễm phải dược hương có mùi hơi kỳ lạ, mặt dù đã phai gần hết nhưng mùi thuốc quá đặc biệt…"

Đoan Minh Sùng sửng sốt, y nhớ lại mùi dược hương kỳ lạ Hải Đường thắp trong phòng, y vội hỏi: "Thuốc gì vậy?"

Mạnh ngự y: "Dường như có Ô Quyết, ồ… mấy vị khác thần không rõ lắm, có lẽ phương thuốc này để giải độc, lại giống an thần. Thứ cho hạ quan học nghệ không tinh…"

Đoan Minh Sùng thì thầm: "Giải độc…"

Mạnh ngự y vội nói: "Bình thường chúng hạ quan đều là sắc thuốc trị bệnh, lang trung tầm thường rất ít phối dược hương trị liệu nên hạ quan mới nhiều lời hỏi một câu. Thoạt nhìn tiểu hầu gia thân thể khỏe mạnh, chắc hẳn đây chỉ là hương an thần thôi."

Đoan Minh Sùng hỏi: "Hương an thần còn dùng Ô Quyết à? Hơn nữa y chỉ sốt cao, sao phải thắp hương an thần?"

Mạnh ngự y bị hỏi đến nghẹn lời.

Hỏi han hồi lâu, sắc trời cũng tối, Đoan Minh Sùng nghĩ mãi, y vẫn thấy không yên tâm chút nào, trước khi đi còn dặn dò Mạnh ngự y.

"Sớm mai theo ta tới phủ Tuế An hầu một chuyến."

Mạnh ngự y không hiểu gì cả nhưng vẫn hành lễ đáp vâng.

Bấy giờ y mới rời đi, trong lòng vẫn lo lắng không nguôi.

Còn ở phủ Tuế An hầu, Tuế Yến đang tựa đầu giường uống từng hớp thuốc nhỏ, một ám vệ chống chân quỳ cạnh bên nghe hắn dặn dò.

Đột nhiên có người gõ cửa phòng hai cái, Tuế Yến nói: "Vào đi."

Quân Cảnh Hành nhanh chóng đẩy cửa đi vào, trông thấy vẻ mặt tái nhợt của Tuế Yến lại ngửi ra mùi dược hương trong phòng, y cau mày: "Ngươi lại bệnh à?"

Tuế Yến giương mắt uể oải nhìn y: "Còn không phải tại ngươi à?"

Quân Cảnh đi tới tời rờ trán lại thử bắt mạch cho hắn, hồi lâu sau mới nói: "Ta châm mấy kim cho ngươi nhé."

Tuế Yến: "Cút, ta cóc châm."

Hắn xua Quân Cảnh Hành sang bên rồi nói với ám vệ: "Làm theo lời ta nói, đi đi."

Ám vệ nhận lệnh rời đi.

Quân Cảnh Hành chau mày, y dập tắt dược hương trong lò: "Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, dược hương này không phải lúc bất đắc dĩ thì không được đụng tới. Nhìn tàn hương trong lò, ngươi dùng một lần rồi à?"

Tuế Yến uống hết bát thuốc, hắn uể oải gật đầu: "Mấy ngày trước gặp ác mộng, có đốt một ít."

Quân Cảnh Hành dập hương xong thì cho người dọn lô hương đi, y đi tới bên bàn, múa hút thành văn viết đơn thuốc định tự điều chế ít hương an thần nữa cho hắn. Y vừa múa bút vừa lơ đễnh hỏi: "Ban nãy ngươi cho ám vệ đi làm gì vậy?"

Ban ngày Tuế Yến ngủ cả buổi, bây giờ không ngủ tiếp được nữa. Hắn đang ôm con Kim Ti Hùng vuốt tai nó cái được cái không, nghe vậy thì lười biếng nói: "Không có gì, chỉ là để Đoan Minh Sùng biết ta uống ly ô danh thay y mà thôi."

Quân Cảnh Hành: "..."

Y run tay vạch luôn dấu mực đen lên tờ giấy Tuyên.

- --

Ô Quyết còn gọi là Ô Cửu, Hành Đen, Dương Xỉ Đen, tác dụng chủ yếu là giải độc, thanh nhiệt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui