Ô Danh


Hạ độc
Ngồi luôn vào lòng Nguyệt Kiến.
Cơ mà tâm tình vui vẻ này của Tuế Yến không duy trì được lâu.

Chẳng mấy chốc, cửa Vãn Phong lâu vang lên tiếng ồn ào huyên náo, một tiểu công tử được đám người vây lấy, tiền hô hậu ủng bước vào.

Tú bà dành khuôn mặt tươi cười ra đón y, coi chừng thân phận cũng không thấp.
Tuế Yến vẫn khều tai con thỏ, mặt ủ mày ê nhìn đồ ngọt đầy bàn.
Khi nãy nhất thời xúc động gọi tới bao nhiêu món nhưng cũng là do hắn đánh giá cao cơ thể bệnh nặng vừa được trị khỏi mình.

Mới ăn hai cái đã no rồi.

Hắn đang rầu rĩ nhìn mấy thức trước mặt phải xử lý kiểu gì thì trước mặt bỗng tối sầm, kế đó một người chẳng chút khách khí ngồi xuống đối mặt với hắn.
Tuế Yến ngờ vực ngẩng đầu, nhìn thấy vị tiểu công từ trước mặt đang quắc mắt nhìn mình thì nói: "Vị công tử đây…"
Tiểu công tử trừng hắn: "Người đừng vờ vịt nữa! Không phải nghe nói ngươi bệnh gần chết rồi à? Sao giờ sung sướng nhảy nhót thế này?"
Tuế Yến có chút mịt mờ.
Tiểu công tử vỗ bàn, tức tối nói: "Ta biết ngay mà! Nhất định là tới đây giành người đẹp với ta! Tuế Yến, sao ngươi vẫn không biết mắc cỡ như thế hả? Cứ phải ta thích cái gì là người giành cái nấy hả?!"
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến đến ăn bánh bao cho ngon thì bị người lạ khi không mắng bù đầu.

Tâm tình có tốt hơn cũng bay biến cả.

Hắn không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Vị tiểu công tử kia không dám tin: "Người rơi xuống nước có một lần mà đầu úng nước luôn rồi à? Ngay cả ta cũng không nhận ra luôn?"
Lời này nghe quen quen, Tuế Yến cau mày nhận mặt cả buổi, cuối cùng cũng tìm ra chút ký ức về người này từ một xó nào đó.
Công tử áo gấm này tên gọi Giang Ân Hòa, mười bốn tuổi, là con út nhà Giang Tri Viện Khu Mật Sứ đương triều.

Nói ra thì…
Tuế Yến thiếu thời kiêu căng càn rỡ, ỷ vào thân phận mà ở trong kinh càn quấy chọc giận không ít người.

Ở trong kinh, chỉ cần là quý công tử có chút tên tuổi thì đều kết thù với hắn.

Mà vị Giang tiểu công tử này lại là kẻ có thù sâu với hắn nhất.

Mà hồi ấy làm sao kết thù với Giang Ân Hòa hắn đã không nhớ rõ nữa rồi.

Tóm lại hai bên chỉ cần chạm mặt thì sẽ có một trận gió tanh mưa máu.
Tuế Yến híp mắt nhìn, lười nhác nói: "Ồ, hóa ra là Giang tiểu công tử.

Sao? Mấy ngày trước có được con cho điên, không lẽ bị súc sinh lây cho bệnh dại rồi à?"
Giang Ân Hòa như sắp bùng nổ: "Ngươi!"
Tuế Yến nhìn dáng vẻ này của y, lờ mờ nhớ ra hình như năm đó bọn họ tranh nhau một con chó Tụ Trân mới kết mối thù này.

Bỗng chốc Tuế Yến không biết nên khóc hay nên cười, nhủ thầm hồi thiếu thời mình đúng là khốn kiếp, trách sao bạn bè cùng trang lứa tránh hắn như tránh tà.
Giang Ân Hòa coi bộ sắp lật bàn, đúng lúc này, từ lầu gác nơi lầu hai bỗng vang lên tiếng đàn, phá vỡ thế giằng co giữa hai người.
Giang Ân Hòa lập tức bỏ cái chân đang đạp trên bàn xuống, hơi ngẩng đầu nhìn dáng hình xinh đẹp sau rèm châu trên lầu hai, vẻ tức giận ban nãy cũng bay biến sạch sẽ.
Tuế Yến thấy vậy có chút ngạc nhiên, lẽ nào Giang Ân Hòa bị dại thật?
Hắn ăn no uống đủ lại đùa cợt người khác tìm vui xong, tâm tình đang tốt nên cũng nhìn lên lầu hai theo tầm mắt Giang Ân Hòa.
Tiếng đàn ấy vẫn vang, du dương đẹp đẽ tựa như xung quanh nào phải chốn phong trần hồng phấn bạch cốt* mà là nơi núi rừng xa xăm, mai đỏ tuyết phủ.

*Hồng phấn bạch cốt: Bề ngoài (là mỹ nhân) đẹp đẽ nhưng lật ra (bên dưới lớp da) cũng chỉ là xương trắng.

Ở đây chỉ chốn phong trần nhìn thì đẹp đẽ nhưng bên trong nhiều điều khó nói, hoặc có thể hiểu là nơi vùi chôn mỹ nhân.


Vẻ mặt Tuế Yến biến thành có chút kì quái.

Một khúc đàn xong, đám người tầm hoa vấn liễu trong sảnh lập tức vỗ tay khen hay.
Giang Ân Hòa vỗ tới mức lòng bàn tay biến thành móng heo, mặt ửng đỏ.

Y vậy mà không so đo hiềm khích trước đây, lấy khủy tay thúc Tuế Yến, nói: "Ê! Ê nghe hay ha!? Đây là tiếng đàn của đệ nhất mỹ nhân Vãn Phong lâu đó, bình thường không gặp được đâu, hôm nay ngươi hên lắm đấy!"
Tuế Yến nhủ ta mà hên đã chẳng chạm mặt ngươi.

Hắn ghét bỏ mà né sang bên ngồi, tránh cái nóng heo kia ra: "Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì? Tìm gái làng chơi à? Chậc, cũng phải, tuổi ngươi tầm này rồi, cũng đã tới lúc đi mở mang kiến thức."
Mặt Giang Ân Hòa đỏ bừng lên, y vỗ bàn: "Đừng có nghĩ ta cũng như ngươi! Ta không có tới tìm hoa vấn liễu nhé, ta chỉ tới đây nghe đàn mà thôi."
Tuế Yến cười như không cười: "Tới hoa lâu nghe đàn à? Giang tiểu công tử có nhã hứng phết."
Giang Ân Hòa liếc nhìn nhìn bánh bao trên bàn một vòng, nói: "Vậy ngươi tới Vãn Phong lâu làm gì đấy? Tới ăn bánh bao à?"
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến không muốn mất mặt trước đứa nhóc choai choai bèn nói bậy bạ: "Không hề, ăn bánh bao chỉ là cảm thấy cách này độc đáo, thử cái mới mẻ thôi.

Chuyến này ta đến là vì hoa khôi Vãn Phong lâu."
Giang Ân Hòa trừng hắn: "Đó! Thấy chưa? Ta nói mà! Ngươi tới đây giành mỹ nhân với ta mà!"
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến một lời khó nói hết: "Người đánh đàn ban nãy là hoa khôi Vãn Phong lâu à?"
Giang Ân Hòa: "Ừ!"
Biểu cảm trên mặt Tuế Yến càng lúc càng kỳ quái, Giang Ân Hòa còn tưởng hắn hiểu lầm bèn vội giải thích: "Nguyệt Kiến nàng ấy bán nghệ không bán thân, không giống những người khác!"
Tuế Yến nhịn cười: "Ừ, ta biết."
Giang Âm Hòa cau này: "Sao ta cứ cảm thấy ngươi đang chê cười nàng ấy?"
Tuế Yến ho khan, nói: "Không có, không hề, khúc nhạc ban nãy rất hay.


Không biết Giang tiểu công tử với y quan hệ thế nào, có thể đưa ta đi gặp một chút không?"
Oán hận của thiếu niên nào có dài lâu, Giang Ân Hòa nghe Tuế Yến khen Nguyệt Kiến hai mắt lập tức sáng lên, nắm tay hắn chạy lên lầu.
"Không ngờ bao cỏ* như ngươi cũng biết nhìn phết." Giang Ân Hòa hớn hở: "Nguyệt Kiến không chỉ thạo đàn, đánh cờ thơ họa cũng rất có tay."
*Bao cỏ: Bất tài, vô dụng, không có năng lực
Tuế Yến bị y kéo lên lầu, trong lòng đang tính toán lung tung.

Còn chưa nghĩ được rõ ràng đã tới lầu đài ở tầng hai.
Giang Ân Hòa gọi người sau rèm châu: "Nguyệt Kiến cô nương!"
Trong rèm châu truyền ra âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại của Nguyệt Kiến: "Giang công tử tới rồi, mời vào."
Giang Ân Hòa vén rèm, dẫn Tuế Yến vào theo.
Nguyệt Kiến cô nương, hoa khôi Vãn Phong lâu trong truyền thuyết ấy đang ngồi ngay ngắn sau án nhỏ để đàn, nàng ấy một thân áo đỏ phết đất, tóc dài búi phức tạp, phấn trang điểm tô, xinh đẹp động lòng người.
Tuế Yến nhìn Nguyệt Kiến bằng ánh mắt kỳ lạ.
Nguyệt Kiến đúng là rất đẹp, nhìn bộ dáng Giang Ân Hòa hận không thể dán mắt vào người y là biết.

Nhưng dường như Tuế Yến nhìn ra gì đó nên nghiêng đầu che môi, nhịn không được cười ra tiếng.
Giang Ân Hòa đang ôn chuyện với Nguyệt Kiến, nghe thấy âm thanh bèn giẫm chân Tuế Yến ngay, nói khẽ: "Đừng có vô lễ với mỹ nhân như vậy!"
Nguyệt Kiến nghe thấy hai tiếng "mỹ nhân", khuôn mặt đẹp đẽ đông cứng lại nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Tuế Yến cưỡng ép mình nhịn lại, nói: "Xin lỗi, không để ý nghi thái rồi… phụt."
Giang Ân Hòa phát cáu: "Rốt cuộc ngươi làm sao vậy hả?"
Tuế Yến ho khan, đáp: "Không sao, không có gì, là ta thất lễ, bồi tội với Nguyệt Kiến… cô nương."
Hắn rót chung rượu nhỏ, xa xa làm động tác nâng ly với Nguyệt Kiến, tư thái vô cùng thản nhiên.
Nguyệt Kiến cứ thấy ánh mắt tên này hết sức kỳ quái nhưng lại chẳng phát giác ra ác ý nên chỉ đành cầm ly lên uống với hắn một chung.
So ra Nguyệt Kiến còn lớn hai hai người bọn họ hai tuổi, nhất cử nhất động đều cực kỳ ưu nhã, trách không được Giang Ân Hòa bị y mê hoặc.
Tuế Yến nhìn Giang Ân Hòa như con công xòe đuôi múa may quay vòng quanh Nguyệt Kiến, muốn cười lại không dám cười.
Nguyệt Kiến bị hắn nhìn tới mức cau mày liền liền, nhưng lại không dám nổi giận với khách.

Y nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Nói chuyện suông cũng thật vô vị, không bằng để ta thổi một khúc tiêu cho hai vị khách quý nhé."
Hai mắt Giang Ân Hòa sáng bừng.
Tuế Yến ho khan, nói: "Không… Không hay lắm đâu, trước mắt bao nhiêu người."

Giang Ân Hòa chẳng hiểu gì sất, ngược lại, Nguyệt Kiến nghe ra ý trong lời, dường như không giữ được nụ cười giả trân nữa, âm thầm trừng hắn một cái.

Tuế Yến bị y trừng đến bật cười.
Nguyệt Kiến lười nhìn hắn, sai người đưa tiêu ngọc của y đến.
Ngọc tiêu đó hình như do vị quan lớn quý nhân nào đó tặng cho, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Ngón tay Nguyệt Kiến trắng nõn mảnh dẻ cầm tiêu ngọc sắc xanh, rũ mắt định kề bên môi, Tuế Yến bỗng nói: "Chậm chút."
Giang Âm Hòa đang sửng sốt thì thấy Tuế Yến đi dậy đi qua đoạt lấy tiêu ngọc trong tay Nguyệt Kiến.
Giang Ân Hòa: "Tuế Yến!"
Tuế Yến không thèm để ý hắn hô to gọi nhỏ mà đưa tay ra miết lên tiêu ngọc mấy cái, vậy mà lại chạm đến một tầng bụi phấn li ti.
Nguyệt Kiến đứng cạnh bên nhìn thấy, chớp mắt mặt mày trắng bệch.

Tuế Yến thở than, nói khẽ: "Kẻ thù của ngươi cũng nhiều thật, đã lạc đến nơi ti tiện này rồi mà bọn họ vẫn muốn giết ngươi."
Nguyệt Kiến ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hai bên kẻ đứng người ngồi, nơi Giang Ân Hòa không nhìn thấy, Tuế Yến nói với Nguyệt Kiến hai chữ.
Mà ngay lúc này, dưới lầu bỗng vang lên âm thanh ồn ào, đè thanh âm của hắn lại.

Trong cơn hốt hoảng, dường như Nguyệt Kiến nghe thấy gì đó nhưng lại không dám tin.
Tuế Yến nhíu mày nói khẽ: "Hôm nay không phải lúc để nói chuyện, ngày khác ta tới tìm ngươi."
Hắn nói xong thì thả tiêu ngọc dính độc xuống rồi rời đi.

Nguyệt Kiến hoang mang nắm tay Tuế Yến: "Đợi đã!"
Tuế Yến không kịp phòng ngừa, bị y nắm lại, chân không ổn định nên ngã giật về sau, ngồi luôn vào lòng Nguyệt Kiến.
Tuế Yến: "..."
Giang Ân Hòa: "..."
Đoan Minh Sùng vừa vén rèm tìm người: "..."
- --
Lời tác giả:
Tuế Yến: Tui có thể giải thích!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận