Thu vĩ
Ánh trăng phủ lên nhành cây, sao trời trĩu nặng.
- --
Thu vĩ: Kết thúc
- --
Đoan Minh Sùng gõ nhẹ xuống bàn bằng khớp ngón tay.
Tuế Yến chột dạ cúi đầu thật thấp: "Ta… ta chỉ muốn đi xem thế nào, ta không làm gì hết."
Đoan Minh Sùng cười cười: "Dùng bữa trước đi."
Tuế Yến không dám đòi chè nữa, hắn cầm bát thuốc uống từng ngụm.
Chỉ chốc sau Đoan Minh Sùng đã buông đũa, y thấy Tuế Yến uống từng chút thuốc thì bất đắc dĩ hỏi: "Sao ngươi còn ấm ức nữa."
Tuế Yến lắc đầu: "Không có mà."
Đoan Minh Sùng lại chăm chú nhìn hắn một chốc, sau đó bỗng dưng cất tiếng: "Sức khỏe ngươi cũng khá hơn nhiều rồi, thêm mấy ngày nữa ta sẽ phái người đưa ngươi về hầu phủ."
Tuế Yến sặc một cái, hắn bỏ bát ra, nhìn y đầy ngạc nhiên.
Đoan Minh Sùng hơi rũ mắt.
Tuế Yến lúng túng: "Ta… ta chỉ đi xem náo nhiệt, điện hạ không tới nỗi giận rồi đuổi ta đi như vậy chứ, cùng, cùng lắm thì sau này ta không đòi ăn chè nữa."
Đoan Minh Sùng tức đến nổi bật cười: "Ta nói đuổi ngươi đi khi nào? Cả ngày ngươi cứ nghĩ linh tinh gì đâu không vậy?"
Tuế Yến "à" một tiếng, rầu rĩ hỏi: "Vậy ban nãy điện hạ nói…"
"Lần này ngũ hoàng tử nói lời lỗ mãng với ngươi trước mặt Giang Ân Hòa, bệ hạ đều để trong mắt nên tất nhiên sẽ làm gì đó." Đoan Minh Sùng nói tới đây thì nở nụ cười, "Mặc dù không biết mấy lời hôm nay ngươi nói mấy phần thật giả nhưng vì để lấp kín lời đồn đãi trong kinh thành, lần này có thể bệ hạ sẽ để ngươi tập tước sớm một chút."
Tuế Yến sững sờ: "Tập tước…"
Lão hầu gia cả đời rong ruổi trên lưng ngựa, lão đưa hai đứa con văn võ song toàn chinh chiến sa trường, tranh thành chiếm đất vì Bắc Lam đế chỉ để đứa con nhỏ văn võ chẳng có thành tựu gì ở lại kinh thành làm con tin.
Tuế An hầu cũng sợ nó ở lại kinh thành sẽ bị người coi kinh nên mặc kệ kẻ khác khuyên thế nào cũng để tước vị lại cho Tuế Yến.
May là hai người anh lớn của hắn không để ý tước vị, hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở không hỏi han, chuyện này càng tiện cho Tuế Yến ỷ vào thân phận mình mà làm trời làm đất ngay từ lúc bé.
Kể cả có làm ầm lật tung trời thì cũng chỉ có chuyện hắn bắt nạt kẻ khác.
Đoan Minh Sùng gật đầu: "Trước kia ta còn lo phụ hoàng sẽ tước vị*, bây xem xem ra là thừa thãi."
*Tước vị: Hủy bỏ/ thu hồi tước vị đã ban, thế hệ kế tiếp không được kế thừa nữa
Tuế Yến lơ đễnh nhấp ngụm thuốc xong mới nói khẽ: "Ta… ta còn chưa hỏi nhị ca, chuyện này chờ sang năm được không?"
"Chuyện này để đêm dài lắm mộng, tất nhiên bệ hạ sẽ không chờ, đến chừng đó hạ ý chỉ xuống ngươi còn thoái thác được chắc?"
Tuế Yến chỉ đành cúi đầu rầu rĩ đáp vâng.
"Đừng nghĩ nhiều quá, việc gì cũng còn có ta mà."
Tuế Yến nhìn y rồi lại gật đầu.
Quả nhiên Đoan Minh Sùng dự liệu không sai, không đến ba ngày, tin tức hoàng đế hạ chỉ lệnh Tuế Yến kế thừa tước Tuế An hầu truyền tới đông cung.
Trong mắt kẻ khác đây là ân tứ bằng trời còn Tuế Yến thì vui không nổi.
Chẳng vì gì cả…
"Đang yên đang lành ở đông cung có người nuôi có người bảo vệ, tự dưng một tờ chỉ ý lại bắt ta dọn về hầu phủ."
Tuế Yến ôm con thỏ trên ghế bập bênh phơi nắng bên thiên điện, hắn bất mãn chọc đầu con Kim Ti Hùng nói một mình.
Cả đông cung đều đang giúp hắn thu thập đồ đạc về hầu phủ, người tới người đi tấp nập không ngớt, coi bộ định dọn sạch đông cung.
Con Kim Ti Hùng bị hắn nắm đuôi không chạy được, nó chỉ có thể quay sang kêu chít chít.
Tuế Yến nói một mình đâm nghiện, chốc chốc lại cốc nhẹ vào đầu con Kim Ti Hùng, bất mãn nói: "Xưng hô tiểu hầu gia hay biết bao nhiêu, nghe là biết người trẻ tuổi ngay.
Nếu bỏ mất chữ tiểu người không biết còn tưởng mình giống ông bô bảo thủ râu ria xồm xoàm kia mất."
Kim Ti Hùng không giãy thoát được, nó bật móng ra cào.
Mặc kệ Tuế Yến không tình nguyện thế nào, ba ngày sau Đoan Minh Sùng vẫn đưa người về phủ, đưa cả đống đồ kia nữa, kéo về đến mấy xe.
Ý chỉ tập tước ban xuống, cả hầu phủ náo nhiệt vô cùng.
Nghe Tuế Yến quay về, cả phủ đều ra đón.
Tuế Yến vịn Đoan Minh Sùng nhảy khỏi xe ngựa, hạ nhân đứng ở cửa vội dỡ đồ xuống, cung kính hành lễ: "Ra mắt thái tử điện hạ, hầu gia."
Tuế Yến ôm con thỏ không hó hé gì, Đoan Minh Sùng nói: "Đứng dậy đi, chuyển mấy món này vào hậu viện hầu phủ, cẩn thận đừng làm rơi."
"Vâng."
Đoàn người nối đuôi nhau dọn từng món đồ linh tinh đó vào hầu phủ.
Tuế Yến với Đoan Minh Sùng đi sang thiên viện thì thấy Quân Cảnh Hành đang ôm con thỏ đút cỏ cho ăn dưới tán cây.
Trong viện Tuế Yến trồng một gốc đào mỹ nhân nở sớm, vừa sang xuân chưa bao lâu khắp cây đã điểm xuyết những chùm hoa màu hồng.
Quân Cảnh Hành thấy hai người tới cùng lúc thì giật mình đứng dậy hành lễ.
Tuế Yến chỉ xua tay: "Hôm nay điện hạ định ở lại hầu phủ dùng ngọ thiện, không cần dặn nhà bếp làm dược thiện đâu… Chẹp, phải không điện hạ?"
Đoan Minh Sùng: "..."
Đoan Minh Sùng không hề có ý định ở lại hầu phủ dùng bữa nhưng Tuế Yến cũng đã nói như vậy, y cũng không tiện làm phật ý hắn nên chỉ đành cười cười gật đầu.
Quân Cảnh Hành liếc Tuế Yến, vừa nhìn đã biết tỏng bàn tính của hắn: sợ mình sắc thuốc đắng quá đấy mà.
Y bất đắc dĩ cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cung kính có thừa hành lễ lui xuống.
Tuế Yến đang định dẫn Đoan Minh Sùng tới phòng mình ngồi thì Hải Đường hớt hở chạy đến, nó nói hoàng thượng ban thưởng tới, kêu Tuế Yến ra trước tiếp chỉ tạ ơn.
Tuế Yến bất mãn ngay nhưng cũng không thể không đi, hắn dặn Đoan Minh Sùng mấy lời rồi khoác áo choàng tức hồng hộc đi tới tiền viện.
Đoan Minh Sùng tùy ý liếc mắt trong phòng ngủ Tuế Yến, trên giá toàn là mấy món đồ chơi trên phố, xem ra người này biết chơi thật.
Đang lật quyển sách trên bàn thì bỗng có tiếng gõ cửa phòng, y còn tưởng Tuế Yến quay lại, lúc ngẩng lên thì thấy Quân Cảnh Hành gật đầu đứng bên cửa.
Đoan Minh Sùng khép quyển sách đang lật lại, y hờ hững: "Có việc gì?"
Quân Cảnh Hành cúi đầu cung kính: "Hôm qua lão Tiền đã rời thành về Giang Nam, đa tạ điện hạ."
Đoan Minh Sùng cười, y đặt sách lại: "Làm điều mình chọn làm mà thôi."
Quân Cảnh Hành ngập ngừng một chút mới nói: "Ban đầu ta và lão Tiền đã ôm quyết tâm chết cùng, hạ thuốc gây nghiện như vậy cho hoàng tử rất khó an toàn lui thân, nếu không có điện hạ…"
Đoan Minh Sùng cũng không kể công: "Lão Tiền đó là gì của ngươi?"
"Lúc nhỏ Doãn gia còn ở Giang Nam, ông ấy là thầy dạy vỡ lòng của ta.
Hồi ấy gia phụ quanh năm bôn ba bận rộn bên ngoài, phần lớn y thuật của ta đều là lão Tiền dạy."
Đoan Minh Sùng gật đầu: "Ừ."
Thấy y có vẻ không muốn nói thêm, Quân Cảnh Hành cung kính hành lễ rồi xoay người rời khỏi.
Chốc sau, Tuế Yến nhảy nhót trở về từ tiền viện, tay còn bẻ nhánh hoa đào.
Vừa vào cửa hắn đã nhét nhánh hoa cho Đoan Minh Sùng.
Đoan Minh Sùng hết cách chỉ đành cầm lấy.
Lúc dựa tới gần, cánh mũi Tuế Yến khẽ phập phồng: "Ban nãy Quân Cảnh Hành ghé qua à?"
"Hừm? Sao ngươi biết?"
"Trên người y có mùi thuốc đặc thù lắm, chỉ cần ai đứng chung y một chút là trên người chắc chắn sẽ vương mùi, ta ngửi phát là biết ngay."
Đoan Minh Sùng nhìn Tuế Yến, y ngẫm nghĩ gì đó.
Lúc y phái người mời Quân Cảnh Hành ngoài đông cung, vì để che tai mắt người khác mới chọn thương thảo sự tình ở ngự hoa viên, lúc quay về hình như nét mặt Tuế Yến có chút kỳ lạ.
Bây giờ nghĩ kỹ thì hóa ra hắn đã biết mình gặp Quân Cảnh Hành.
Tuế Yến không hề phát giác, hắn kéo tay áo Đoan Minh Sùng: "Điện hạ điện hạ, đi, chúng ta ra ngoài tản bộ, ta còn chưa dẫn người đi dạo quanh hầu phủ đấy."
Đoan Minh Sùng hết cách đành đồng ý.
Tuế Yến hí hửng kéo y đi.
Hai người đi dạo hầu phủ một vòng rồi dùng bữa trưa với nhau sau đấy Đoan Minh Sùng mới rời khỏi.
Dù Tuế Yến không nỡ nhưng lúc này hắn cũng không thể giờ trò ăn vạ được, chỉ có thể lưu luyến tiễn người đi.
Sau khi xe kiệu đông cung rời khỏi, Tuế Yến vẫn đứng nguyên tại cửa.
Quân Cảnh Hành trông thấy thì nói xa xăm: "Tương đối thôi chứ, có phải sinh ly tử biệt đâu."
Tuế Yến ngoái đầu u oán nhìn y: "Tối nay ngươi ngủ với ta."
Quân Cảnh Hành mất hứng: "Gì? Sao? Không phải bây giờ thân thể ngươi ổn hơn nhiều rồi sao? Tối còn cần ta hầu bệnh à?"
"Không, bây giờ ta bị rút gân, buổi tối cẳng chân co rút không chịu được, tới chừng ấy ngươi xoa bóp gân mạch giúp ta."
Quân Cảnh Hành: "..."
Y gắt: "Kêu Hải Đường xoa đi, ta không hầu đâu."
Y xoay người bỏ đi, Tuế Yến vội đuổi theo phía sau lải nhải: "Ngươi có biết lúc ta ở đông cung toàn thái tử xoa bóp cho không? Ta đụng trúng chạm phải y đau lòng không ngớt đấy, sao ngươi lại vậy hả? Hồi trước ngươi còn kêu eo ta vừa mềm vừa mảnh, sờ là không rời tay được sao giờ lại không chịu sờ chân ta hả? Chân ta vừa thon vừa dài… ê! Quân Nguyệt Kiến, ngươi có nghe ta nói không hả?!"
Quân Cảnh Hành vẫn nói câu đó: "Kêu Hải Đường đi."
"Ngươi là lang trung mà, xoa bóp huyệt vị nhất định thoải mái hơn.
Ta không thèm Hải Đường đâu, nó vụng tay vụng chân lắm."
Hải Đường bê chậu hoa đi ngang, nó nghe câu đó thì lập tức hai mắt ầng ậng nước, nó còn liều mạng bày tỏ lòng trung thành: "Thiếu gia! Thiếu gia Hải Đường không vụng! Không vụng tay vụng chân chút nào hết!"
Tuế Yến liếc nó một cái.
Ngay chỗ đất bằng phẳng nó bỗng vấp ngã, chậu hoa trong tay rơi xuống đất, "xoảng" một tiếng vỡ thành một đống.
Hai người kia: "..."
Quân Cảnh Hành dừng lại suy tư: "Buổi tối để ta xoa cho ngươi."
Lỡ để đứa nhỏ không biết nặng nhẹ kia xoa, Tuế Yến kêu thảm vang trời thì mình cũng bị làm ồn chẳng được ngủ ngon.
Tuế Yến hí hửng gật đầu.
Dùng bữa tối xong, Tuế Yến tắm rửa sạch sẽ rồi chui tọt vào chăn.
Hắn đợi mãi cũng không thấy Quân Cảnh Hành mà mình thì đã thiu thiu thiêm thiếp.
Ngoài hầu phủ.
Quân Cảnh Hành cắp ngọn đèn đi tới con hẻm nhỏ không có bóng người nào đứng đấy đợi.
Lát sau, một bóng đen be bé vượt tường đáp xuống, giọng nói trong veo: "Ê, khách hàng họ Quân!"
Quân Cảnh Hành nhấc cao ngọn đèn làm lộ ra khuôn mặt trái xoan bẩn như mặt mèo của Hàm Duệ.
Hàm Duệ cười hì hì: "Tới thanh toán à?"
Y gật đầu rồi lấy xấp ngân phiếu khỏi ngực.
"Hở, lần này sao nhiều thế?"
"Để ngươi mạo hiểm giả làm cháu gái lão Tiền ở phủ nhị hoàng tử lâu vậy, là ngươi nên có."
Hàm Duệ cười hì hì: "Thực ra ở phủ hoàng tử cũng rất tốt, có ăn có uống có kẻ hầu, thiệt muốn ở đó lâu hơn."
Tiếc là sau khi Đoan Như Vọng lấy lại tinh thần thì sai người đuổi giết nó, hết cách, nó đành chạy trốn liên tục.
Có thể trốn ra khỏi phụ nhị hoàng tử cũng coi như bản lĩnh con nhãi này lớn đấy.
Hàm Duệ tiện tay cầm mấy tờ rồi xua tay: "Không cần nhiều thế đâu, dù sao ta cũng có thù với Đoan Hi Thần, hai bên cùng có lợi, ta còn phải cám ơn ngươi cho ta cơ hội tự tay đâm gã một nhát báo thù cho ca ca mình đấy."
Quân Cảnh Hành cười cười.
Hai người nói xong, hình như Hàm Duệ nhớ tới cái gì đó, nó moi một lá thư ra khỏi ngực: "Gửi tới từ Giang Nam, đại khái là nạn tuyết nghiêm trọng, trạm dịch có cả đống thư, ta lật cả buổi trời mới tìm ra đó, ngươi coi đi."
Quân Cảnh Hành liếc mắt nhìn, bỗng dưng y sững sờ.
Đây là một lá thư trắng đặc thù.
Thư báo tang.
Quân Cảnh Hành cau mày, y mở bức thư dúm dó ấy ra, liếc mắt đọc mười dòng, chẳng mấy chốc đã đọc hết nội dung thư, nháy mắt mồ hôi lạnh trên người y tuôn ra.
Hàm Duệ trông thấy bộ dáng kinh sợ thất sắc đó cũng ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Đồng tử y co rút, chỉ thì thầm: "Thư báo tang… của lão Tiền…"
Hàm Duệ kinh hoảng: "Cái gì? Không phải hôm qua lúc rời khỏi còn tốt lắm mà? Sao đột nhiên lại chết? Không lẽ thái tử thấy không đảm bảo nên sai người đi nhổ cỏ tận gốc?"
Bờ môi Quân Cảnh Hành run run, y nhả từng chữ trong khó khăn: "Không phải ngày hôm qua, là…"
Y hít sâu một hơi: "Là mùng 3 tháng 12 năm ngoái."
Hàm Duệ ngây người.
Thiên viện hầu phủ.
Tuế Yến chợp mắt chưa bao lâu hai chân lại bắt đầu co rút làm hắn đau tới mức tỉnh dậy.
Nằm trên giường trở người mãi, hắn đau đớn hít hà thống khổ kêu: "Quân Cảnh Hành… Nguyệt Kiến! Ngươi đâu rồi?"
Nỗi đau co rút chân ấy à, nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì không nghiêm trọng.
Đối với kẻ được chiều chuộng trong lụa là như Tuế Yến, đấy là nỗi đau khiến hắn hận không thể đập đầu xuống đất bất tỉnh cho rồi.
Thảm thiết gào tên Nguyệt Kiến một hồi, không biết có phải hắn đau quá nên mơ màng không mà bắt đầu gọi thầm tên Đoan Minh Sùng, trên mặt toàn mồ hôi lạnh.
Ngay lúc hắn đau muốn ngất đi thì bỗng có một bóng đen nhảy xuống từ xà ngang, kẻ đó quỳ một gối xuống, nhìn chẳng rõ khuôn mặt.
"Tiểu chủ tử."
Tuế Yến mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn y, trong cơn mơ hồ nhìn thấy y thì rên: "Vô Nguyện, xem như ngươi về rồi, chân ta đau."
Ám vệ được gọi là Vô Nguyện do dự một chốc rồi bước tới ngượng ngùng xoa chân Tuế Yến.
Lão hầu gia để lại cho Tuế Yến khá nhiều ám vệ, ngày thường hắn nói chuyện với Vô Sự nhiều hơn, mấy người khác hắn chỉ nhớ mài mại mặt mũi, không hề cố ý ghi nhớ, hơn nữa cái người Vô Nguyện này bị hắn tống ra ngoài làm việc từ năm ngoái, vừa đi là đi mất nửa năm, đến giờ mới quay về.
Tuế Yến được xoa chân nhẹ nhàng một hồi thì thấy dễ chịu hẳn, hắn lấy cái gối dựa kê sau lưng, mặt mày còn mồ hôi mà nhìn Vô Nguyện đang cúi đầu bên cạnh: "Khoảng thời gian này ngươi đi đâu?"
Mặt mũi Vô Nguyện bình thường, thoạt nhìn còn có vẻ cứng ngắt, không biết có phải do dịch dung không nữa.
Y nề nếp trả lời: "Dịch dung, diễn kịch."
Tuế Yến cau mày: "Nói chi tiết xem?"
Vô Nguyện không giỏi ăn nói, y nghẹn cả buổi mới phun một câu: "Phụng mệnh tiểu chủ nhân, đi giúp đỡ Quân công tử."
Tuế Yến nghiêng đầu: "Còn gì nữa không?"
Vô Nguyện lại nghẹn cả buổi, mắt đỏ ửng cả nhưng không rặn ra được câu nào.
Tuế Yến vội nói: "Được rồi, dù sao ta cũng biết đại khái, ngươi không muốn nói thì thôi sao còn như muốn khóc tới nơi thế này?"
Vô Nguyện vội lắc đầu.
Kêu y nói chuyện là y sẽ căng thẳng, mắt đỏ ửng theo bản năng chứ không hề muốn khóc.
Tuế Yến nhủ: "Ây da, thật đáng yêu."
Dù miệng nói sẽ không can thiệp vào chuyện của Quân Cảnh Hành nhưng dục vọng khống chế cục diện đời trước vẫn làm hắn không nhịn được phái ám vệ âm thần giúp đỡ, một là tránh cho mình khỏi mơ hồ rơi vào cục diện kẻ khác bày ra, hai là hắn lo Quân Cảnh Hành gặp chuyện khó khăn lại ngại mở lời với mình.
Sau khi Quân Cảnh Hành tới hầu phủ, Vô Nguyện vẫn âm thầm dõi theo y, nhưng cũng chỉ là dõi theo, Vô Nguyện không nhúng tay vào chuyện của Quân Cảnh Hành cũng không báo lại cho Tuế Yến hay chuyện y làm, trừ khi Tuế Yến tâm huyết dâng trào hỏi tới, chẳng qua Tuế Yến đã mặc kệ Quân Cảnh Hành báo thù nên hình như chưa bao giờ hỏi tới chuyện của y.
Tất cả những chuyện Quân Cảnh Hành làm trong mấy tháng qua cũng là Tuế Yến tự đoán ra nhờ vào mấy chi tiết vụn vặt, mấy chuyện còn lại thì mặc kệ Quân Cảnh Hành với Đoan Minh Sùng âm thấy khuấy loạn mạch nước ngầm gây sóng gió thị phi.
Tuế Yến than thầm: "Dù sau mọi việc cũng đã xong, lười hỏi lại quá."
Vô Nguyện hầu cạnh Tuế Yến hình như cực kỳ bất an, hắn cứ cúi đầu vê tay.
Tuế Yến xua tay ý cho người lui xuống.
Cứ như được đại xá vậy, Vô Nguyện nhanh chóng xoay người rời đi.
Tuế Yến lại thiếp đi một hồi, hắn mơ màng nghe tiếng đẩy cửa mới hé mắt nhìn thì liếc thấy Quân Cảnh Hành thong dong đi về phía mình.
Chẳng mấy chốc, mùi dược hương kỳ dị của y lan tới người Tuế Yến.
Hắn mơ màng kéo tay áo Quân Cảnh Hành: "Nguyệt Kiến…"
Quân Cảnh Hành hơi nhoài người tới lau mồ hôi lạnh trên trán Tuế Yến, dịu dàng bảo: "Ngủ đi."
Tuế Yến dùng tia thanh tỉnh sau cùng chống đỡ, hắn ấm ức lầm bầm: "Chân ta đau quá, ta… ta mà không cao tám thước* thì chẳng phải chịu tội oan à…"
*Tám thước: ~1.85 mét
Quân Cảnh Hành bất đắc dĩ cười: "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến đã không chống đỡ nổi tinh thần để bật dậy đánh y, hắn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Quân Cảnh Hành ngồi xuống bên giường ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ đẹp đẽ của Tuế Yến, chốc sau thì thở dài xa xăm.
Bên ngoài cửa sổ, hoa đào nở rộ, mùi hương thoang thoảng nhởn nhơ.
Ánh trăng phủ lên nhành cây, sao trời trĩu nặng.
Hết quyển 2: Chiếu hoa
Quyển 3: CỎ THƠM.