Tu sỉ: Cảm thấy thẹn, xấu hổ, mất mặt
- --
Sau khi vào thành, Tuế Tuần cho phó tướng chỉnh đốn lại quân ngũ còn mình thì dẫn theo mấy thân vệ gióng ngựa tới hầu phủ.
Gốc đào ngoài hầu phủ đã rụng sạch lá khô, trên nhành cây trụi lủi treo mấy chiếc đèn lồng đỏ chót dán giấy quét hồ.
Tuế Tuần ghìm ngựa, liếc thấy mấy nhánh đào không ra giống gì thì cau chặt mày.
Tuế Yến vẫn ngồi trên lưng ngựa: "Huynh trưởng?"
Tuế Tuần đáp lại một tiếng, y vươn tay ôm Tuế Yến xuống ngựa.
Hai người đứng ngoài cửa đợi Đoan Minh Sùng, qua một chốc Tuế Tuần hết nhịn được, y cau mày: "Trên cây là cái gì vậy? Ngươi cho người treo đấy à?"
"Đệ tự tay làm rồi treo đấy, nhìn thấy có không khí lắm, huynh trưởng thích không?"
Tuế Tuần trách hắn: "Không ra gì cả? Sao không học cái gì tốt ấy, cứ vùi đầu vào mấy thứ vớ vẩn thế?"
Tuế Yến nghe vậy thì nhủ lại tới nữa.
Thoạt nhìn Tuế Tuần lãnh đạm như băng nhưng hễ nổi cơn càm ràm thì có thể sánh với Quân Cảnh Hành.
Hắn vội nói: "Huynh trưởng, Tết xong chắc huynh sẽ không về biên quan nhanh như vậy đâu nhỉ? Có thể ở bao lâu?"
Tuế Tuần bất mãn hắn đánh trống lảng nhưng vẫn đáp: "Trận chiến này giúp biên quan an phận nhiều năm.
Có thể năm sau huynh sẽ ở lại trong kinh suốt, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì sẽ không về biên quan."
Tuế Yến vui vẻ: "Vậy thì quá tốt rồi!"
Hắn đương vui vẻ Tuế Tuần đã đổi sang chuyện khác, y lạnh giọng: "Cho nên ba năm qua rốt cuộc đệ có tìm được cô nương vừa ý không? Ta cho đệ thời gian thư thả lâu như vậy, đệ đừng có mà nói còn chưa muốn thành gia lập nghiệp đấy?"
Tuế Yến đờ người, hắn nghĩ tới Đoan Minh Sùng rồi không tình nguyện nói: "Đệ nghĩ thì nghĩ rồi đó nhưng người ta có vừa mắt đệ đâu."
Tuế Tuần còn cho là Tuế Yến ham chê thành tính, không muốn thành gia gò bó bản thân mình, y không ngờ còn có chuyện thế này, kinh sợ ngay tức thì.
Một lời khó nói hết, y hỏi lại: "Ý ngươi là ngươi vừa ý cô nương nhà nào đó, theo đuổi ba năm có lẻ cũng không có được trái tim của nàng à?"
Tuế Yến cúi đầu, hắn rầu rĩ "ừa" một tiếng.
Tuế Tuần hoàn toàn bị kinh sợ: "Ngươi muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân phận có thân phận.
Người đó là con gái nhà ai mà không vừa mắt ngươi?"
Tuế Yến có cái gì không tốt, Tuế Tuần có thể nói nhưng nếu ai chướng mắt đệ đệ nhà mình, y sẽ giận sôi máu, cảm thấy mắt chó kẻ đó mù rồi.
Tuế Yến đáp khẽ: "Thân phận người ta còn tôn quý hơn đệ, với cả nghe nói người ta sắp thành thân rồi."
Hắn nói xong thì cúi đầu, rặt một bộ bị tổn thương vì tình.
Tuế Tuần chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của hắn, y ngây ra cả ngày trời mới khó xử nói: "Có phải đệ làm việc không đàng hoàng khiến người ta nghĩ đệ không đáng tin? Rốt cuộc là con gái nhà ai, đệ nói ta nghe."
Tuế Yến hậm hực: "Nói huynh nghe chi, không lẽ huynh tính vác đao tới chém người ta à?"
Tuế Tuần lắc đầu: "Không phải."
Tuế Yến thở phào nhẹ nhõm.
"Chém cái gã đòi cưới nàng ta thì có thể làm được đó."
Tuế Yến: "..."
Hắn kêu thất thanh: "Ca ca!"
Thật ra Tuế Tuần chỉ đùa thôi, y nói: "Kêu huynh trưởng… đệ đệ ta tài mạo song toàn, còn là hầu gia do đích thân hoàng thượng phong, sao lại không vừa mắt chứ? Theo ta thì do mắt nhìn của đệ kém đấy, trong kinh biết bao danh môn khuê tú, sao đệ cứ phải coi trọng người chẳng coi trọng mình chứ? À đúng, còn một lý do nữa, có khi do đệ tiếng xấu đồn xa, trong kinh không ai vừa mắt đệ đấy."
Tuế Yến: "..."
Trong một chốc hắn không biết Tuế Tuần khen hắn nhiều hơn hay làm hắn tổn thương nhiều hơn.
Hắn giậm chân tức tối: "Tóm lại bây giờ đệ không muốn nói chuyện thành thân, huynh đừng bức hỏi đệ nữa!"
Tuế Tuần lạnh lùng: "Đừng có giở tính tình trẻ con ra với ta! Bây giờ đệ bao lớn rồi còn không biết à?"
Tuế Yến không thể tin nổi: "Đệ bị tổn thương vì tình tới vậy huynh còn không thương mà bắt đệ bàn chuyện cưới hỏi ngay thời khắc mấu chốt này à? Đệ có phải đệ đệ ruột của huynh không đó!?"
Tuế Tuần cau mày: "Đừng có đổi đề tài ăn nói linh tinh vớ vẩn, dù sao đệ…"
Y còn chưa uy hiếp xong, xe ngựa của Đoan Minh Sùng đã chầm chậm đi tới đừng lại ở hầu phủ.
Tuế Tuần đành nói khẽ: "Buổi tối ta sẽ tìm đệ tính sổ."
Tuế Yến đỏ mắt trừng y.
Đoan Minh Sùng xuống xe, liếc thấy bộ dáng huynh đệ hai người rõ ràng khác với ban nãy, y sửng sốt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Không có gì, giở tính làm rộn thôi, để điện hạ chê cười rồi."
Tuế Yến tức gần chết, hắn cởi áo choàng ra ném vào người Tuế Tuần, giận dữ nói: "Thành thân, huynh đi mà thành thân đi!"
Nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Đoan Minh Sùng thấy lời nói và hành động của Tuế Yến không khác lúc trưa là bao thì có hơi ngại ngần: "Đây là…"
Là vì chuyện hoàng đế ban hôn, huynh đệ hai người bàn bạc không hợp ý à?
Hình như Tuế Yến… thật sự quá dựa dẫm vào Tuế Tuần, huynh đệ gia đình bình thường đều như thế này à?
Tuế Tuần cười gượng, y không giải thích gì thêm, chỉ đưa Đoan Minh Sùng vào phủ.
Tuế Yến giận đùng đùng quay về thiên viện, hắn hùng hổ đá cửa đi vào.
Trông thấy Quân Cảnh Hành ngồi một bên xem y thư, trên bàn còn bày một mớ thảo dược khác nhau, trông có vẻ như y đang phân biệt chúng.
Trông thấy vẻ giận dữ hiện rõ ràng trên khuôn mặt Tuế Yến, Quân Cảnh Hành nhanh chóng khép sách bỏ xuống bàn, y quen tay hay làm gom hết mớ thuốc trên bàn bỏ vào hộp, cứ sợ Tuế Yến tức giận nhìn thấy chướng mắt lại hất sạch mớ thảo dược ấy nữa.
Đóng nắp hộp thuốc xong xuôi y mới nói: "Sao vậy? Ban nãy ra cửa không phải còn hí hửng lắm à, sao giờ lại giận thế này? Ca ca ngươi không quay về, lừa ngươi nữa à?"
Tuế Yến tức giận: "Ngươi tin nổi không? Huynh ấy về chưa bao lâu đã giục ta thành hôn."
"Ồ, vậy thành hôn đi, nếu khéo có khi thành hôn cùng ngày với thái tử đó."
"Quân Cảnh Hành!"
Bấy giờ Quân Cảnh Hành mới sực nhớ Tuế Yến thầm yêu thái tử, y vội nói: "Ta nói sai rồi, xin lỗi."
Nghe vậy Tuế Yến mới ngồi xuống.
Quân Cảnh Hành thấy hắn tức tới độ này thì cụp mắt rủ mi rót chén trà đưa hắn, vừa rót y vừa nói: "Bây giờ khắp phố to hẻm nhỏ đều đã nói mấy lượt rồi, thái tử cũng đã phản ứng như vậy, ngươi cũng nên…"
Tuế Yến uống một hớp bỗng phun "phụt": "Nóng quá!"
Quân Cảnh Hành đành pha lại ly mới.
"Hôm nay ta nghe hạ nhân nói chuyện này, nghe đâu đã định được là tiểu thư nhà nào rồi, chỉ đợi ý chỉ ban xuống chiếu cáo thiên hạ thôi."
Tuế Yến: "Phì! Lạnh quá! Pha ly mới!"
Quân Cảnh Hành: "…"
Cho dù Quân Cảnh Hành có ngốc hơn cũng nhìn ra hắn cố tình kiếm chuyện, thế là y dứt khoát bỏ trà cụ xuống bàn, hít sâu một hơi rồi nói: "Có phải bây giờ ngươi không được tỉnh táo lắm phải không? Hay để ta đi sắc cho ngươi bát thuốc?"
Tuế Yến tức run người, hắn nói trong tiếng khóc nức nở: "Cả đám bọn họ người nào người nấy, đứng nói chuyện không đau lưng, một người thì chuyên đâm, vào tim người ta, người kia thì lo rắc muối, vào… Bọn họ! Phối hợp ăn ý vậy? Sao không đi giết heo đi hả?!"
Mặc dù bị lời này của hắn làm cho dở khóc dở cười nhưng nghe hắn đã khàn giọng, Quân Cảnh Hành cũng có hơi luống cuống: "Ê, ê ê ngươi đừng khóc mà, chuyện bao lớn đâu, ngươi…"
Tuế Yến trừng y: "Ta không thèm khóc vì, hai tên đàn ông thối tha kia đâu, người nào người nấy, không phải thứ gì tốt lành! Khóc vì bọn họ, lãng phí, nước mắt của, ta."
Quân Cảnh Hành: "..."
Thấy người còn nhảy nhót hoạt bát thế, y chỉ đành nuốt lại lời an ủi mình ấp ủ sẵn.
Tuế Yến uống trà xong lại nói: "Ca của ta… ca của ta cũng vậy, có ai đối xử với đệ đệ ruột mình như vậy không? Về tới chưa được nửa ngày đã ép ta thành hôn à? Huynh ấy còn không có tiểu tỷ tỷ của mình thì lý do nào mà yêu cầu ta hả?"
Quân Cảnh Hành sợ rước phải cơn tức giận của hắn bèn phụ họa: "Phải phải phải."
"Trước nay ta chưa từng nhận được sự yêu thương của huynh trưởng, chỉ muốn nũng nịu kêu ca ca thì sao hả, thậm chí câu nào huynh ấy cũng bắt ta kêu "huynh trưởng" là sao?"
"Đúng đúng đúng."
Tuế Yến mắng: "Người nào người nấy toàn chày gỗ hết!"
"Không sai không sai không sai."
Tuế Yến liếc hắn: "Ngươi đừng phụ họa sớm vậy, ngươi cũng nằm trong số đó đấy."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành bưng bộ mặt không biểu cảm nào nhìn hắn, nghĩ thầm mình đau lòng vì đứa trẻ này đúng là uổng phí tình cảm mà.
Tuế Yến lại uống ngụm trà: "Ban nãy ngươi nói đã xác định được thái tử phi rồi, là cô nương nhà nào đấy?"
"Ta nói cho ngươi ngươi sẽ không tới trước cửa nhà người ta tìm lỗi gây thù đâu nhỉ."
"Ta không làm chuyện mất mặt như vậy, nói."
Quân Cảnh Hành: "Giang Ninh, nhị tiểu thư nhà Giang Tri viện."
Tuế Yến "à" một tiếng, hắn không chút cảm xúc nhấp ngụm trà rồi ngồi ngây ngốc trên ghế cả buổi.
Bất chợt hắn reo "oa" một tiếng dọa Quân Cảnh Hành run bần bật.
Tuế Yến vừa khóc vừa trách: "Giang Ninh còn lớn hơn thái tử tới mấy tuổi, ở đâu ra mà môn đăng hộ đối hả? Không lẽ sở thích của Đoan Minh Sùng là mấy người lớn tuổi hơn y? Ta cũng lớn hơn y nè, sao y không xem xét ta?!"
Quân Cảnh Hành thấy có vẻ hắn lại lên cơn điên: "Hầu gia? Hầu gia ngài vẫn ổn chứ? Hay là đi ngủ chút không?"
Tuế Yến vẫn ăn nói mấy lời linh tinh ấy, Quân Cảnh Hành sợ hắn tâm sự nặng nề thì khuyên nhủ có, dỗ dành có để đưa hắn lên giường.
Tuế Yến đã nằm vào chăn, hắn mơ màng nhìn y, cất giọng khàn khàn: "Ta muốn ca ca của mình."
Quân Cảnh Hành bất đắc dĩ, y giúp hắn lau mồ hôi lạnh nơi thái dương: "Hầu gia, bây giờ người bao lớn rồi? Năm tuổi à lại còn ầm ĩ đòi ca ca."
Tuế Yến lẩm bẩm: "Từ nhỏ tới lớn ta chưa từng gọi bọn họ là ca ca."
Quân Cảnh Hành sững sờ.
Tuế Yến thì thầm: "Lúc ta muốn kêu thì bọn họ mất cả rồi."
Quân Cảnh Hành không rõ lắm đành khuyên lơn: "Chắc Tuế tướng quân theo thái tử vào cung thuật chức*, muộn chút ta sẽ nói y tới thăm ngươi được không?"
*Thuật chức: Báo cáo công việc
Không biết Tuế Yến có nghe không nữa, hắn thấp giọng tiếp tục nói: "Ta phải bù đắp lại hết thảy chuyện trước kia, sao huynh ấy không cho ta kêu huynh ấy tiếng ca ca?"
Không chỉ đời này mà còn là bù đắp hết thảy những nuối tiếc của đời trước.
Không phải với ai Tuế Yến cũng làm nũng, đời trước hắn đã tạo cho mình thói quen chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân, trong một chốc rất khó sửa.
Sau khi sống lại, hắn chỉ có hai tâm nguyện, một là không trở thành kẻ tâm nhãn khiến người rét run như kiếp trước, bị kéo vào vũng nước đục đoạt đích* kia, hắn chỉ mong bình an suôn sẻ sống sót là đủ; mà điều còn lại chính là biến cố Tuế Tuần.
*Đoạt đích: Tranh giành ngai vị
Đáng ra năm hắn 10 tuổi, Tuế Tuần và đại ca hắn đã chết trong trận ác chiến ở biên quan, chỉ là đời này không hiểu sao y may mắn tránh khỏi tai họa đó.
Ba năm trước Tuế Yến cũng từng cho người điều tra chuyện này, kết quả lại chỉ là đôi ba câu kết luận lập lờ: Năm đó khi thái tử còn nhỏ bị ám sát, Tuế Tuần khi ấy còn là phó tướng được hoàng đế điều tới canh giữ đông cung mới không phải trải qua trận ác chiến gần như toàn quân bị diệt ở biên quan ấy.
Dù kết luận có ra sao thì Tuế Tuần có thể sống sót chính là chuyện đáng vui vẻ đáng ăn mừng nhất kể từ khi Tuế Yến sống lại.
Hắn cũng không định truy hỏi chuyện khác chỉ mong bù đắp lại tình huynh đệ ấm áp bị bỏ quên thuở thiếu thời, ngặt nỗi Tuế Tuần chưa bao giờ để hắn được toại nguyện, ngay cả khi hắn gọi tiếng ca ca y cũng đanh mặc bắt sửa miệng gọi huynh trưởng.
Càng nghĩ, lòng Tuế Yến càng không yên.
Quân Cảnh Hành bất đắc dĩ: "Chỉ là tiếng xưng hô thôi, ngươi đừng để ý quá."
Tuế Yến lôi câu trước kia Quân Cảnh Hành nói ra nạt: "Ngươi không có huynh trưởng thì tất nhiên không thể hiểu ta."
Quân Cảnh Hành: "..."
Y đành nói: "Rồi rồi rồi, ta không hiểu ngươi nhưng ta nắm rõ tình trạng thân thể của ngươi, nếu ngươi cứ càm ràm thế này có khi sẽ bị ngốc đó, trước tiên ngoan ngoãn ngủ đi có được không?"
Tuế Yến "ừa" một tiếng rồi nằm đấy cả buổi thì bỗng mở bừng mắt: "Ta muốn tới phòng ca ca mình nằm ngủ."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành để quyển sách y mình đang cầm xuống, y hết nói nổi: "Ngươi không sợ y đánh đuổi ra ngoài à?"
Y ngẫm nghĩ xong thì đanh mặt lại, học theo khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc của Tuế Tuần rồi nhìn Tuế Yến, y đè giọng mình xuống: "Không biết lớn nhỏ, còn gì thể thống!"
Tuế Yến: "..."
"A, suýt nữa quên mất."
Y lại học Tuế Tuần, trầm giọng nói: "Kêu huynh trưởng."
Tuế Yến hết nhịn nổi, hắn giơ chân đá tới.
Quân Cảnh Hành còn cho là mình học theo giống lắm: "Tóm lại ca của ngươi là vậy, rất dữ.
Ngươi đừng giãy loạn nữa."
Tuế Yến "ừ" một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ.
Hắn còn cho là lần nữa tỉnh dậy thì trời đã sáng nhưng đến khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ hãy còn tối om.
Ngọn nến đặt trên án nhỏ ở đầu giường chiếu sáng hơi soi đến bóng người ngồi ở đấy.
Tuế Yến mê mang nhìn người đó, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Ca ca?"
Không biết Tuế Tuần đã ngồi đấy bao lâu, có lẽ do ánh nến, trông y dịu dàng hơn hẳn ban ngày.
Y vươn tay lau mồ hôi lạnh bên thái dương Tuế Yến: "Gặp ác mộng à?"
Tuế Yến lắc đầu: "Không phải, nhiều chậu than quá nên hơi nóng."
Tuế Tuần cau mày, y đứng lên dọn bớt chậu than ra khỏi phòng rồi quay lại: "Được rồi, bây giờ khá hơn chưa?"
Tuế Yến gật đầu: "Ca ca trễ thế mới về ạ?"
"Ừ, ta tới thăm đệ, nhìn một cái thì đi."
Tuế Yến vội đưa tay níu tay áo y lại, hắn nhỏ giọng: "Đừng đi nhanh thế."
Hiếm có khi Tuế Tuần thấy tên vô lại làm trời làm đất lại ngoan ngoan đáng thương dịu dàng đến vậy, đôi mắt lành lạnh của y toát ra ý cười.
Y nói khẽ: "Được, ta ở đây với đệ chút nữa."
Y nhét tay Tuế Yến vào lại trong chăn, Tuế Yến thấy vậy thì lập tức nắm lấy ngón trỏ của y không thả: "Hoàng thượng giữ huynh ở lại trễ vậy là có chuyện gì quan trọng à?"
Đối với dáng vẻ ỷ lại này của Tuế Yến, Tuế Tuần có chút không quen, y cau màu rút tay lại thì thấy hốc mắt Tuế Yến ửng đỏ trong nháy mắt.
"Đệ…"
Tuế Yến vội nghiêng đầu, hắn hít thở nhè nhẹ rồi quay đầu lại cười gượng: "Không có gì, huynh trưởng nói tiếp đi."
Tuế Tuần nghĩ ngợi sau đấy đưa tay vào chăn nắm lấy năm ngón tay mảnh dẻ Tuế Yến rồi mới nói: "Nói mấy lời vô thưởng vô phạt thôi, còn thưởng cho mấy món mới mẻ quý giá, sáng mai đệ dậy thì tới nhìn xem, thích món nào thì cầm chơi."
Tuế Yến ôm chặt tay y, đôi mắt lập tức cong lại.
"Ừa, được."
Tuế Tuần nhìn mắt hắn, y ngập ngừng hồi lâu rồi nói: "Còn một việc nữa."
"Hử?"
Bỗng dưng Tuế Tuần không biết nên nói sao.
Lúc ở trong cung, Đoan Minh Sùng nói với y lúc Tuế Yến nghe mình phải thành hôn thì xuất hiện tình trạng dị thường.
Y lo nếu nói chuyện mình sắp thành hôn ra, liệu nửa đêm như vầy Tuế Yến có phát điên không?
Tuế Yến cười mãi mà chẳng thấy gì, hắn gãi lòng bàn tay Tuế Tuần: "Ca ca?"
Tuế Tuần ngẫm nghĩ rồi nói hết chân tướng: "Ta sẽ ở lại kinh thành một hai năm, có lẽ hoàng thường thấy đệ đã trưởng thành không dễ khống chế nên… đã ban hôn cho ta, hẳn là muốn dùng nữ quyến khống chế ta."
Tuế Yến cứng đờ cả người.
Tuế Tuần hít sâu: "...!Người cũng đã chọn xong rồi, là Giang Ninh, con gái Giang Tri viện đương triều, chắc đệ có gặp rồi đó.
Ngày mai chỉ ý sẽ ban tới."
Tuế Yến: "..."
Tuế Tuần sợ hắn bị kích thích, y cố gắng buông giọng nhẹ nhàng chưa từng có: "Vong Quy?"
Tuế Yến hất tay y ra, mình thì kéo chăn lên che kín mặt mày.
Không muốn gặp loài người nữa.
Tuế Tuần giật bắn: "Vong Quy, đệ còn ổn không đấy?"
Y không muốn nói nhiều, sợ kích thích Tuế Yến.
Tuế Yến nằm trong chăn, hắn rầu rĩ nói bằng giọng xen tiếng khóc: "Không có gì."
"Vậy đệ…"
Tuế Yến sụp đổ: "Bây giờ đệ chỉ muốn giết tên rùa thối Quân Cảnh Hành mà thôi."
Tuế Tuần: "..."
Tuế Yến khóc không ra tiếng, mấy ngày nay rốt cuộc làm mình làm mẩy cái gì đây?
Hèn chi Đoan Minh Sùng nói rất tốt, hóa ra là nói hôn sự của Tuấn Tuần với Giang Ninh, như vậy thì đúng là tốt quá còn gì bằng.
Nhớ lại mấy câu mình nói gà Đoan Minh Sùng bảo vịt thế mà khớp phết, sau đó còn vô duyên vô cớ trách cứ Đoan Minh Sùng, hất đổ ly trà của y, Tuế Yến chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách cho xong.
Lúc đó Đoan Minh Sùng sẽ không nghĩ mình ầm ĩ vì Tuế Tuần đâu, nhỉ?
Y có nghĩ linh tinh gì không đấy? Hoặc là y có cảm thấy mình tính trẻ con quá, vì không muốn ca ca nhà mình thành hôn mà giở tính ăn vạ không?
Tuế Yến xấu hổ phải rên rỉ, hắn muốn đánh chết mình lại muốn tẩn chết tên Quân Cảnh Hành loan tin giả kia.
Hai ý nghĩ đánh nhau xông tới, sát ý vọt thẳng đến đỉnh cao.
Tuế Tuần ngồi đấy lo lắng hồi lâu Tuế Yến mới kéo chăn ra nhìn y, hắn sụt sịt: "Ca, mai thái tử điện hạ có đến không?"
Tuế Tuần không hiểu gì cả: "Chắc là tới, ta cũng không chắc lắm.
Sao vậy? Có liên quan gì thái tử à?"
Một lời khó nói hết, Tuế Yến đành đáp: "Không, không có.
Đệ chỉ cảm thấy uổng cho mình sống nhiều năm tới vậy."
Đời trước 23 năm, đời này 3 năm, cộng lại thì hắn đã sống hết 26 năm rồi thế mà chuyện còn chưa đâu ra đâu đã giở tính ăn vạ.
Tuế Yến bắt đầu hoài nghi lúc sống lại mình quên mang não theo mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Tuế Tuần định nói gì đó nhưng Tuế Yến trở người không muốn nói nữa, cả người hắn đầy khí đen thê lương: "Huynh trưởng, huynh đi về đi, ngủ ngon."
Tuế Tuần thấy hắn như, quả nhiên là nghĩ không thông, y vừa trầm tư suy nghĩ có phải mình nuôi dạy trẻ sai ở đâu đó không vừa giúp hắn dém chăn, y dặn dò mấy câu mới quay người rời khỏi.
Tuế Yến đập đầu vô gối cả buổi mới choáng váng thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, hẳn là Quân Cảnh Hành đã nghe tin này, y sợ Tuế Yến xử chết mình, không chờ Tuế Yến ngủ dậy y đã trốn đi biền biệt.
Tuế Yến thức dậy rời giường xách theo gậy gộc, hắn bưng bộ mặt lạnh tanh lật tung sân viện cũng không tìm thấy Quân Cảnh Hành đâu, suýt nữa giận quá hóa rồ mà cắn cây gậy.
Hải Đường đi theo sau hắn, nó sốt ruột, đầu đầy mồ hôi: "Thiếu gia ơi, sớm tinh mơ Quân công tử nói có việc, người đã rời hầu phủ đi từ lâu, ngài...!ngài sao vậy? Sao lại giận thế?"
Tuế Yến tức thở không nổi, hắn chỉ gậy về phía Hải Đường: "Đi tìm hắn về cho ta! Đi ngay! Đi liền! Ta phải đập chết hắn!"
Hải Đường ù té chạy đi.
Nó phải gấp rút báo cho Quân Cảnh Hành, bảo y ở ngoài nhiều ngày tí tránh cho thiếu gia nhà mình gây ra án mạng thật mới được.
Tuế Yến tức giận bừng bừng, hắn ném gậy sang bên, gần như phải cắn răng.
Đúng lúc này bỗng vang lên một giọng nói thân quen.
"Sớm như vậy, là ai trêu hầu gia nhà chúng ta giận thế này nhỉ?"
Tuế Yến ngoái đầu thì trông thấy Đoan Minh Sùng, y vận cẩm bào có hoa văn chìm.
Trái tim Tuế Yến nảy lên, hắn quay người toan chạy.
Đoan Minh Sùng dở khóc dở cười, y sải bước tới bắt lấy Tuế Yến: "Ngươi chạy cái gì? Không phải là ta chọc gì ngươi nữa đấy chứ? Lần này ta không nhắc gì cả mà."
Tai Tuế Yến đỏ muốn nhỏ máu, một câu hắn cũng ngại nói chỉ dám cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn y.
Đoan Minh Sùng thấy hắn rụt cổ lại như chim cút thì thấp giọng cười khẽ, y giơ hai tay mình ra nhẹ nhàng chạm vào má Tuế Yến rồi dịu dàng nâng mặt hắn lên.
Điều Tuế Yến không thể chịu được nhất ấy là động tác dịu dàng bậc này của Đoan Minh Sùng, hắn cảm thấy mình cứ hệt như thứ châu báu mà y quý trọng nhất vậy.
Hắn lập tức dừng kháng cự, nương theo động tác đó hơi ngửa đầu lên.
Đoan Minh Sùng chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, y mỉm cười dịu dàng: "Không trốn ta nữa chứ?"
Tuế Yến lúng túng: "Điện hạ thứ tội, mấy ngày trước là ta quá thất lễ."
Đoan Minh Sùng nhịn cười: "Biết sai là được, ta còn nghĩ mình làm sai chuyện gì chọc ngươi không vui."
Tuế Yến chột dạ: "Sao lại thế?"
Bấy giờ Đoan Minh Sùng mới buông tay: "Vậy thì ta an tâm rồi."
Đoan Minh Sùng vừa thả tay xuống Tuế Yến đã cảm giác mặt mình bị lạnh ngay.
Hắn bị Đoan Minh Sùng trêu đùa choáng váng hết đầu óc bèn chủ động nắm tay Đoan Minh Sùng áp vào mặt mình, hàm hồ nói: "Để, để thêm chút nữa đi."
Đoan Minh Sùng: "...".