Ô Danh


Nộ cực
Bị ngươi chọc tức váng hết cả đầu óc.
- --
Nộ cực: Cực kỳ tức giận
- --
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoan Minh Sùng tới thiên viện gọi Tuế Yến tỉnh, vừa đẩy cửa đã thấy hắn dậy từ sớm, đang ngồi bên giường xỏ giày.

Đoan Minh Sùng ngạc nhiên: "Hôm nay sao ngươi dậy sớm thế?"
Tuế Yến ngáp một cái, hắn mang giày xong thì cười mỉm: "Bữa sáng vẫn là bánh bao ngọt à?"
Đoan Minh Sùng bật cười: "Ừ."
Tuế Yến lập tức chạy đi rửa mặt.

Chốc sau, hai người dùng bữa ở ngoại thất, bữa sáng lục tục được bê lên.

Tuế Yến gấp gáp, hắn chờ không được định lấy tay cầm thì Đoan Minh Sùng thản nhiên nhìn sang, hắn thấy vậy bèn cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.

Cơ mà mới cắn có một miếng hắn đã nhăn tít mày, che miệng như muốn nôn.
Đoan Minh Sùng vội hỏi: "Sao vậy? Nôn vào đây."
Tuế Yến xoắn mày cả buổi mới phun miếng bánh đó ra, khó khăn cất lời: "Ngọt quá…"
Đoan Minh Sùng ngạc nhiên vô cùng, xưa nay Tuế Yến là kẻ thấy đồ ngọt thì không chối từ, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên y nghe hắn nôn ra vì quá ngọt.

Tuế Yến thè lưỡi phun ra: "Ngọt tới mức hơi mặn."
Đoan Minh Sùng đưa nửa bát chè đã hâm nóng sang: "Đây, uống một ngụm áp lại."
Tuế Yến cau mày nhận lấy, hắn chỉ uống một hớp đã che miệng chạy ra ngoài.

Đoan Minh Sùng sợ hãi, y vội vã chạy theo ra: "A Yến!"
Tuế Yến đã nôn hết chè trong miệng ra, hắn bắt đầu ôm ngực nôn khan, chẳng nôn ra được gì.

Đoan Minh Sùng đau lòng muốn chết, y nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.

Lát sau, Tuế Yến bớt khó chịu hơn, Đoan Minh Sùng đỡ hắn quay lại bàn ăn nhưng hắn đã chẳng còn khẩu vị nữa.
Bữa sáng Đoan Minh Sùng chỉ dùng cháo trắng, y thấy Tuế Yến tái mặt thì lấy thìa đút cho hắn chút cháo, Tuế Yến ngoái đầu đi tỏ ý không muốn ăn.

Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ: "Cháo có vấn đề gì à?"
Tuế Yến uể oải vô lực: "Mặn quá."
"Sao lại vậy? Để ta thử xem."
Y đang định thử một thìa Tuế Yến đã ngăn lại: "Đừng, không sao, hẳn là do ban nãy ta rửa mặt bị nước nóng làm bỏng lưỡi, bây giờ thử món gì cũng thấy mặn."
Đoan Minh Sùng vẫn không yên tâm.

Cung nhân bên cạnh nhắc y: "Điện hạ, phải thượng triều rồi."
"Điện hạ không cần để ý đến ta, hôm nay ta không thượng triều, ta ngồi chốc nữa rồi xuất cung là được."
Đoan Minh Súng lo lắng: "Ngươi ở đây một mình được không? Hay ta gọi thái y tới xem thử nhé?"
Tuế Yến cười: "Làm gì mà quý giá thế, điện hạ đi nhanh đi."
Đoan Minh Sùng ước chừng thời gian thì phát hiện còn không đi thì sẽ không kịp, y bèn dặn cung nhân hầu hạ cho tốt rồi vội vã đi khỏi.

Sau khi y đi khỏi, Tuế Yến đang nằm dựa giả chết trên ghế lập tức nhảy lên đầy sức sống, khí thế hung hăng mà vọt về phía phòng bếp nhỏ.

Cung nhân đi theo sau cản lại: "Hầu gia, hầu gia!"
Tuế Yến nhanh chóng hất bọn họ ra: "Tránh ra, đừng cản ta."
Hắn vọt như bay tới phòng bếp nhỏ, vỗ cửa rồi tức giận quát: "Ngươi ra đây cho ta!"
Ngoài phòng trong, đầu bếp đó thư thả dựa ghế ngâm nga tiểu khúc, có thể so giọng gã như ma âm đấm vào tai, dọa Tuế Yến quá thể.

Tuế Yến xốc màn đi vào, lạnh mắt nhìn gã: "Ngươi cố ý!"
Đầu bếp thoáng nhìn sang, hờ hững đáp: "Sao hầu gia lại nói lời này?"
"Ngươi bỏ cái gì vô bánh bao với chè của ta hôm nay? Ngươi muốn đầu độc chết ta đúng không?"
Đầu bếp cười lên: "Hầu gia nói gì vậy, một tiện dân nhỏ nhoi lấy đâu ra gan lớn như vậy, chỉ là sáng nay dậy sớm quá, tám phần là nhầm muối với đường nên bỏ mấy nắm."
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến nghiến răng trừng gã.

Đầu bếp xin tội không chút thành ý: "Thật tình xin lỗi, là tiểu nhân sơ suất."
Tuế Yến cười lạnh: "Ngươi thật sự muốn ở lại hoàng cung, mãi mãi không ra ngoài nữa đúng không?"
"Trong hoàng cung cái gì cũng có, ta ở ăn ăn ngon mặc đẹp, tại sao ta phải nghĩ tới chuyện xuất cung chứ?'
Tuế Yến lạnh lùng nhìn gã làm bộ làm tịch: "Ta biết ngươi tên gì, cũng biết đại khái ngươi là người thế nào, đã nói đến mức này rồi người còn giả vờ với ta nữa à?"
Đôi mắt gã khẽ động, gã sợ Tuế Yến lừa mình nên chỉ lơ đễnh nói: "Vậy hầu gia nói xem ta tên gì nào?"
Tuế Yến lạnh lùng nhìn gã.

Ngay lúc này, cung nhân chậm chạp cũng vừa khéo đuổi kịp đến, kẻ đó theo sau gọi mấy tiếng hầu gia.
Tuế Yến mấp máy môi, hồi sau mới nói: "Ngươi họ Mặc."
Đầu bếp cười nhạo: "Sai rồi."
Tuế Yến không trả lời, hắn xoay người rời đi.

Chỉ là lúc bước ra khỏi phòng bếp nhỏ, như thể lại nhớ ra gì đó, Tuế Yến hơi ngoảnh lại, khuôn mặt hắn mới ban nãy còn chẳng có chút cảm xúc nào giờ đây hiện ra một nụ cười âm lãnh như có như không, gã đầu bếp đó nhìn thấy thì cả người tê dại.
Tuế Yến mấp máy bờ môi mỏng, hắn lặp lại lần nữa.

"Ngươi họ Mặc."
Gã đầu bếp nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tuế Yến lúc lâu thì biến sắc
"Ngươi..."
Tuế Yến cười với gã, nụ cười chẳng có chút hơi ấm.

"Ta đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không muốn thì cứ ở mãi chỗ này đi.

Chỉ cần ngươi không sợ chết thì lúc làm đồ ngọt cứ gắng động tay động chân vào."
Gã đầu bếp khó khăn mở miệng: "Tiểu… hầu gia, là sơ suất của…"
Tuế Yến học gã cười nhạo: "Sai rồi."
Hắn nói xong thì không ở lại đấy nữa, xoay người rời đi.

Cung nhân cũng không biết giữa hầu gia đương triều với gã đầu bếp đào về từ dân gian có gì mà đánh đố nhau, nghe cả buổi cũng không hiểu gì.

Thấy Tuế Yến đi thì hắn vội chạy đón.

"Hầu gia, người muốn xuất cung à?"
Tuế Yến cầm lò sưởi tay, hắn đáp lơ đễnh: "Về hầu phủ."
Cung nhân vội đi chuẩn bị xe ngựa.

Tuyết lớn suốt đêm đã ngừng rơi, Tuế Yến khoác áo choàng lông màu tuyết đứng dưới gốc mai ngoài đông cung, hơi ngẩng đầu nhìn theo bầu trời đang sáng dần, cũng không biết hắn nghĩ gì nữa.

Bên tai thấp thoáng tiếng chân ai đạp tuyết.

Tuế Yến ngỡ là xe ngựa đến, hắn ngoái lại nhìn thì chạm thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Đoan Chấp Túc.
Khoảng thời gian này, Đoan Chấp Túc với Tống Tiển làm việc ở Giang Nam, hẳn là hôm nay vào cung thuật chức.

Y còn chưa kịp thay thường phục ra, gió bụi mệt nhọc, dáng vẻ vội vàng.
Tuế Yến bước xuống bậc thang hành lễ: "Thỉnh an tam điện hạ."
Đoan Chấp Túc có vẻ mệt mỏi, nét mặt phức tạp: "Đứng dậy đi."
Tuế Yến thuận thế đứng dậy, thầm khép áo choàng lại.

"Ở đây làm gì vậy? Đợi người à?"
Tuế Yến gật đầu.

Đoan Chấp Túc "ừ" một tiếng.

Trước kia luôn là Tuế Yến tìm đề tài, nói cái này nói cái kia không hết.

Không biết từ bao giờ, bất tri bất giác hắn với Đoan Chấp Túc chẳng còn lời để nói khiến lòng y ảm đạm.

Hai người trầm mặc hồi lâu, bầu không khí có hơi xấu hổ.

Bấy giờ Đoan Chấp Túc mới hỏi khẽ: "Sức khỏe ngươi đã khá hơn chưa?"
Tuế Yến cười đáp: "Khỏe nhiều rồi, đa tạ điện hạ quan tâm."
Ba năm qua, hai người chẳng gặp nhau được mấy lần, Tuế Yến cũng chẳng còn hận y đến tận xương tủy như lúc đầu.

Có khi ngẫm lại chuyện đời trước, hắn chỉ cảm thấy loáng thoáng một giấc mộng hoàng lương khiến người ta chẳng biết phải khóc hay nên cười.

Tuế Yến là kẻ bạc bẽo vô tình, đời trước chút chân tâm của mình, hắn đưa cho Đoan Chấp Túc, trọn vẹn.

Nhưng đời này, nửa phần hắn cũng chẳng gửi đến y.

Đối với hắn mà nói, Đoan Chấp Túc cũng như Tống Tiển vậy, chỉ là người xa lạ có chút quen thuộc mà thôi.

Nếu luận tình cảm, Tuế Yến tự nhận mình với Giang Ân Hòa còn có nhiều tình cảm hơn là với bọn họ.
Lúc này, xa giá đông cung chầm chậm đi tới, cung nhân thấy hai người đang nói chuyện thì hành lễ xưng tội.

Tuế Yến cho người đứng dậy, hắn đưa lò sưởi tay cho kẻ đó rồi nói với Đoan Chấp Túc: "Điện hạ, Vong Quy cáo lui trước."
Không biết từ khi nào, ngay cả tư cách giữ hắn lại nói mấy câu Đoan Chấp Túc cũng không còn nữa.

Y hơi cụp mắt giấu đi sự ảm đạm trong đôi mắt mình: "Ừ, đi đường cẩn thận."
Tuế Yến khẽ gật đầu rồi giẫm ghế bước lên xe.

Xa giá chầm chầm rời khỏi tầm nhìn của Đoan Chấp Túc.

Hình như y nhớ ra gì đó, định đuổi theo theo bản năng nhưng còn chưa cất bước đã dừng lại.
Nội tâm Tuế Yến như giếng cổ không gợn sóng, lúc vào xe ngựa hắn còn tìm chỗ thoải mái ngủ một giấc.

Xe ngựa bỗng chốc dừng lại, Tuế Yến nhập nhèm mở mắt ra.

"Hầu gia, tới hầu phủ rồi."
Tuế Yến "ừm" rồi giở rèm nhảy xuống.

Hải Đường chạy ra đón, nó trông thấy hắn thì hệt như thấy vị cứu tinh vậy, khóc như đưa đám: "Thiếu gia, cuối cùng người cũng về, nhanh nhanh về thiên điện nhìn một cái!"
Tuế Yến đương ngáp, nghe thế thì ậm ờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hải Đường muốn nói lại thôi đành bảo hắn đi xem đi.

Tuế Yến không hiểu gì cả, chỉ còn cách quay về thiên viên trước.

Thiên viện đã phủ lớp tuyết thật dày, mấy nhành quế bị tuyết đọng oằn mình, Tuế Yến tiện tay hất ra, tuyết đọng rơi xuống rào rào.

Hắn lơ đễnh mở cánh cửa đang đóng chặt của thiên viện ra, hơi ngước mắt nhìn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa giật bắn.

… Trong phòng, Vô Nguyện bận đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, y khoanh tay trước ngực đứng cạnh giá sách, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn Quân Cảnh Hành nhoài người ngủ trên bàn phía đối diện.

Mà bên giá sách, một thanh đao đã rời vỏ, đao phong lạnh lẽo lóe ánh rét căm.

Người ngoài nhìn vào thấy như thể chỉ chớp mắt thôi Vô Nguyện sẽ xách đao chém Quân Cảnh Hành làm hai khúc.
Quân Cảnh Hành nghe tiếng đẩy cửa thì suýt nhảy dựng.

Y nhìn ra với đôi mắt mông lung mịt mờ, miệng còn nói: "Ta ta, ta không có động đậy, ta ngồi nè, ngồi đàng hoàng… không động đậy chút nào!"
Vô Nguyện: "Ha."
Tuế Yến: "..."
"Hai vị, chuyện gì đây?"
Vô Nguyện ôm quyền hành lễ: "Ra mắt tiểu chủ tử."
Tuế Yến xua tay: "Sao y lại ở đây? Còn ngủ ngồi nữa à?"
Vô Nguyện cúi đầu: "Lần trước lúc tiểu chủ tử quay về có nói nếu Quân công tử trở lại thì giữ y, không cho y rời khỏi nửa bước."
Tuế Yến cái hiểu cái không: "Ồ, làm tốt lắm, vất vả rồi."
Vô Nguyện đỏ tía tai, y lúng búng: "Bổn phận của… Vô Nguyện."
Hai người còn bận diễn chủ tớ tình thâm, Quân Cảnh Hành ngồi một bên đã hai đêm không được ngủ tử tế cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Y vừa trông thấy Tuế Yến đã hận không thể vọt đến ăn sống.

"Tuế Vong Quy!!"
Tuế Yến nghiêng đầu nhìn Quân Cảnh Hành, thấy trên mặt toàn là vẻ giận dữ thì ngớ ra, không hiểu gì cả.

Hắn còn gắt: "Sao hả? Ta còn chưa tìm ngươi tính số mà ngươi đã bày ra bộ tính trả đũa đấy à?"
Quân Cảnh Hành tức ù cả tai, dù có nhiều lời hơn thì trong một chốc y cũng không biết phải nói ra thế nào, chỉ có thể oán hận trừng hắn, ngón tay chỉ vào hắn còn đang run kìa.

"Ngươi ngươi ngươi…"
Tuế Yến ngoảnh lại hỏi nhỏ với Vô Nguyện: "Y bị ngốc rồi à? Sao nói năng không lưu loát vậy?"
Vô Nguyện cũng nói nhỏ: "Không biết."
Quân Cảnh Hành: "..."
Quân Cảnh Hành tức muốn thổ huyết, y liếc nhìn cả buổi mới giận dữ mắng: "Hai ngày nay ngươi chạy đi đâu hả? Sao không về một lần hả? Ngươi có biết ta bị ép ngồi đây 2 ngày 2 đêm không hả?!"
Tuế Yến: "..."
Không dưng bị y rống, tai Tuế Yến ù theo.

Hắn ngoáy tai rồi nhìn y bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc: "Ngồi 2 ngày 2 đêm hả? Ngươi bị ngốc hay bị điên thế?"
Quân Cảnh Hành: "..."
"Tuế, Vong, Quy!"
Bây giờ Quân Cảnh Hành buồn ngủ muốn chết, bọng mắt cũng thâm đen, thần trí mông lung mờ mịt.

Cho dù y có nhiều lời muốn nói bao nhiêu thì não giống như chẳng theo kịp vậy.

Tuế Yến thấy mắt y đỏ ngầu thì lương tâm bỗng đâu trỗi dậy, hắn ho khan rồi nói: "Sao ngồi đây lâu vậy? Đợi ta à? Ây da, cho dù đợi ta cũng đâu cần ngồi đó từ trời tối tới lúc trời sáng rồi trời lại tối nữa như vậy, hại thân lắm.

Đó giờ ta không biết ngươi lo cho ta tới vậy đấy."
Quân Cảnh Hành tức tới mức bạo phát lời thô tục: "Mẹ nó ta mà còn lo cho ngươi nữa ta không phải Nguyệt Kiến!"
Tuế Yến: "..."
Hắn chớp mắt: "Ngươi cũng có phải tên Nguyệt Kiến đâu."
Quân Cảnh Hành lập tức đè trán, y đau khổ mắng: "Bị ngươi chọc tức váng hết cả đầu óc! Để ta nghĩ xem mình tên gì cái đã."
Tuế Yến và Vô Nguyện: "...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui