Ô Danh

Hối hận

Đây là của mình.

Quân Cảnh Hành hỏi: "Ngươi không cần mạng nữa à?"

Tuế Yến nhìn y như nhìn cầm thú: "Ta sẽ không làm ra chuyện gì khác lạ, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Xấu xa!"

Quân Cảnh Hành suýt thổ huyết: "Ta xấu xa? Ta chỉ nói hôm nay ngươi không tắm thuốc là không cần mạng nữa. Ngươi muốn ngủ thái tử ta cóc thèm lo ngươi tìm chết hay không!"

Tuế Yến: "..."

Quân Cảnh Hành nói xong thì lập tức nhận ra mình lỡ lời, y xoa mi tâm, đau đầu không gì bằng.

Tuế Yến nhìn Quân Cảnh Hành thật lâu rồi nói khẽ: "Ngươi xấu xa thật…"

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành không muốn thảo luận cái chuyện xấu hay không này với hắn nữa, y gắng sức đanh mặt, lạnh lùng nói: "Độc trên người ngươi còn đang phát tác, không tắm thuốc kiềm chế lại, nửa đêm có thể đau đớn phát điên đấy. Ngươi muốn làm quỷ phong lưu hay muốn ngủ một giấc an ổn?"

Bộ dạng thê thảm của Tuế Yền đã bị Đoan Minh Sùng thấy tương đối, hắn thật sự không muốn mất mặt hơn đành nói: "Được rồi, ngươi làm đi."

Quân Cảnh Hành cười lạnh, y đổ thêm thuốc vào bồn, người không biết còn tưởng đang sắc thuốc đấy.

Tuế Yến bịt mũi ngâm bồn cả buổi mới tắm lại cho sạch rồi khoác áo về phòng.

Sau khi Đoan Minh Sùng nói chuyện với Tuế Tuần xong thì quay lại thiên viện của Tuế Yến, vừa mở cửa đã Tuế Yến ôm chăn trải giường.

"A Yến?"

Tuế Yến bận bịu vẫn ngoái đầu nhìn y: "Điện hạ về rồi."

Đoan Minh Sùng cười: "Ngươi đang làm gì đấy?"

Tuế Yến để hai tấm chăn riêng biệt lên giường, thành thật nói: "Trải chăn cho điện hạ."

Đoan Minh Sùng ngây ra: "Ta… ngủ ở đây à?"

Tuế Yến gật đầu: "Hầu phủ ít khi có người ở lại qua đêm lắm, cũng không biết bao lâu rồi phòng khách chưa được dọn dẹp nữa. Điện hạ chen chúc ở đây với ta nhé."

Lời này vừa nghe đã biết là ăn nói linh tinh, Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ nhìn hắn, y không tiện vạch trần nên chỉ còn cách gật đầu.

Hai người dùng bữa ở ngoại thất, sau đấy rỗi đến chẳng còn gì làm, Tuế Yến mới kéo Đoan Minh Sùng cởi ngoại bào, lên giường nằm.

Trên người Tuế Yến toàn mùi thuốc, vì chuyện này nên lúc đầu hắn định sắp xếp phòng khách cho Đoan Minh Sùng, nhưng nghĩ kỹ thì khó lắm mới giữ người lại được, nếu không ngủ cùng thì thiệt thòi quá nên đành quanh co một giường hai chăn.

Tuế Yến thành thật cuộn mình kín mít: "Điện hạ, ở trong cung, người ngủ giờ nào?"

Đoan Minh Sùng ngồi bên giường, y đang nhấc tay gỡ phát quan, nghe vậy thì ngoái đầu ngẫm nghĩ: "Giờ hợi*."

*Từ 9 giờ tới 11 giờ đêm


Vào ngày đông, Tuế Yến chỉ hận không thể mọc luôn trên giường, hắn không cách nào thấu hiểu cái thói quen giờ hợi nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng đã dậy thượng triều của Đoan Minh Sùng.

Tuế Yến ngồi dậy giúp Đoan Minh Sùng gỡ phát quan rồi đẩy hờ y nằm xuống, giúp y kéo chăn, ân cần vô cùng.

Đoan Minh Sùng hết cách, y mỉm cười: "Ngươi tự chăm sóc cho mình là được, không cần lo cho ta."

"Điện hạ là khách, nên làm mà!"

Hắn nói xong còn nhô người ra thổi tắt ánh nến.

Ngày thường, Tuế Yến ăn xong sẽ xem sách một chút mới ngủ, thời gian tuyệt không kéo quá giờ tuất*. Mà lúc này, có Đoan Minh Sùng nằm cạnh, mùi đàn hương trong trẻo âm ỉ lan tới khiến hắn không tránh khỏi có chút rục rịch.

*Giờ tuất: Từ 7 đến 9 giờ tối

Hắn trở người, hé mắt nhìn Đoan Minh Sùng "ăn không nói ngủ không ồn" đang nằm trên giường, y tuyệt đối sẽ không nói chuyện với hắn.

Tuế Yến nhìn một chốc, cảm thấy hơi thở của Đoan Minh Sùng ổn định hơn thì kêu khẽ: "Điện hạ, điện hạ người ngủ rồi à?"

Hàng mi của y khẽ run, y mở mắt ra cười với Tuế Yến: "Vẫn chưa."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến khô khốc nói: "Ồ, vậy điện hạ nhanh ngủ đi, mai còn phải dậy sớm."

Đoan Minh Sùng "ừm" một tiếng: "Ngươi cũng vậy."

Nói xong lại nhắm mắt.

Tuế Yến lại kiên nhẫn đợi thêm nửa canh giờ mới buông giọng thật nhẹ: "Điện hạ?"

Lần này hắn chỉ gọi có một tiếng, hắn ngờ là lúc trước giọng mình lớn quá mới gọi Đoan Minh Sùng tỉnh lại.

Đoan Minh Sùng vốn có vẻ đang ngủ say lại cử động, y mở mắt, có chút buồn cười: "A Yến, ta còn chưa ngủ, ngươi có gì thì cứ nói đi, hay là ta lấn ngươi rồi?"

Tuế Yến: "..."

Một lời khó nói hết.

Hắn lắc đầu: "Điện hạ ngủ nhanh đi."

Hắn vốn muốn nhân cơ hội Đoan Minh Sùng ngủ mà rúc vào lòng y ôm ấp chiếm hời. Ai mà biết Đoan Minh Sùng không ra bài theo lẽ thường, lâu như vậy còn chưa ngủ nữa.

Lần thứ ba, Tuế Yến kiên nhẫn đợi hơn một canh giờ, mí mắt cứ chẳng nỡ chia xa. Cuối cùng cũng chống đỡ được đến giờ hợi một khắc, hắn ngáp một cái rồi nhẹ nhàng nhích tới trước mặt Đoan Minh Sùng: "Điện hạ?"

Lần này hẳn là Đoan Minh Sùng đã ngủ say, lông mi cũng chẳng run.

Tuế Yến bị y dọa sợ, hắn cũng không dám chui vào chăn của y, chỉ lau nước mắt nơi khóe mắt mình rồi nhẹ nhàng nhích lên gối đầu của Đoan Minh Sùng, chăm chú nhìn dung nhan say ngủ của y không chớp mắt.

Con cháu quý tộc, người như vậy từ khi sinh ra đã mang theo khí chất quý giá, dù cho lúc ngủ, Tuế Yến cũng không dám làm ra mấy hành động gây rối.


Tuế Yến nhìn thế hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Hắn cụp mắt, lông mi vẫn cứ run run. Kế đó, hắn làm ra một hành động mà chính mình cũng thấy là to gan làm càn: Hắn sáp tới, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi Đoan Minh Sùng như chuồn chuồn giỡn nước.

Cũng có khi chẳng thể coi như là hôn, vừa chạm nhẹ đã tách ra.

Tuế Yến vừa chạm tới đã nhanh chóng rúc người về chăn, kéo chăn lên đỉnh đầu, không dám ló ra nữa. Hắn thức luôn tới giờ tý* mới mơ màng ngủ thiếp đi.

*Giờ tý: Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng ngày kế

Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Cảnh Hành tới gõ cửa phòng hắn.

Tuế Yến dụi mắt, nhập nhèm ngồi dậy: "Vào đi."

Quân Cảnh Hành bê nước nóng vào, thuận miệng hỏi: "Đêm qua ngủ ngon không?"

Tuế Yến sửng sốt rồi liếc nhìn chăn gối được gấp gọn bên cạnh: Đoan Minh Sùng đã rời đi tự bao giờ.

Hắn bỗng nhớ tới nụ hôn trộm đại nghịch bất đạo hôm qua thì ôm đầu vùi xuống gối ngay tắp lự. Quân Cảnh Hành hong y phục hắn bên chậu than cho ấm rồi vứt sang: "Đừng làm chim cút nữa, dậy nhanh đi."

Tuế Yến đấm vào cái gối, đau đớn nói: "Ta đúng là đại nghịch bất đạo, làm nhục người đọc sách…"

Quân Cảnh Hành cau mày: "Chỉ là thức dậy thôi, cái gì mà làm nhục người đọc sách?"

Tuế Yến lại đấm xuống gối sau đó mới mặc y phục trong cảnh đầu tóc tán loạn. Hắn hỏi Quân Cảnh Hành: "Thái tử điện hạ rời đi giờ nào vậy?"

"Đi lúc trời còn chưa sáng, đi chung nhị ca ngươi vào cung."

Tuế Yến ủ rũ: "Ừ."

Quân Cảnh Hành thấy hắn còn có vẻ chưa tỉnh thì ngập ngừng nói: "Hôm qua ngươi với thái tử…"

Y còn chưa nói hết câu, Tuế Yến đột nhiên giật bắn, sợ hãi nhìn y: "Ta không phải, ta không có!"

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành nhìn hắn bằng cái vẻ xa xôi: "Không có gì? Ta đã nói gì đâu, ngươi vội vàng phủ nhận cái gì vậy?"

Tuế Yến vội bịt miệng, đôi tai dần ửng đỏ.

Quân Cảnh Hành thấu hiểu: "Ồ, ta đã rõ, ngươi…"

Tuế Yến ngắt lời: "Ngươi không rõ!"

Quân Cảnh Hành nhìn hắn với vẻ nhạo báng.

Tuế Yến bỏ tay xuống, hắn cụp mắt nhìn đuôi tóc mình, nhẹ nhàng nói: "Ta có hơi sợ."


Quân Cảnh Hành ngây người, y luôn cảm thấy Tuế Yến là kẻ không sợ trời không sợ đất, đến cả trữ quân đương triều hắn còn dám mơ tưởng thì làm sao biết sợ chứ. Nhưng khi câu nói "ta sợ" chẳng có bao nhiêu cảm xúc được thốt lên, Quân Cảnh Hành bỗng không nắm được hắn đang nghĩ gì.

Tuế Yến sửa sang quần áo lung tung, hắn nghiêng đầu nhìn mình trong gương, lát sau mới thì thầm: "Ta chỉ là… chạm y một cái đã sợ muốn chết…"

Nhưng hắn đang sợ cái gì đây?

Ngay cả chính Tuế Yến cũng không rõ rốt cuộc bản thân mình đang lo sợ cái gì nữa.

Là sợ luân lý sợ người đời không dung, sợ gặp phải kẻ khác khuyên can mắng chửi à? Không, Tuế Yến không hề để ý chuyện này.

Là sợ Đoan Minh Sùng chẳng có chút tình cảm ái mộ nào với mình, hết thảy chỉ là hắn đơn phương tình nguyện.

Tuế Yến vươn tay đến mặt gương, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt có hơi mơ hồ trong đấy, khẽ khàng nói: "Nếu như tình cảm y dành cho ta không hề giống với tình yêu, vậy những cử chỉ lời nói ám muội ta làm ta nói, trong mắt y sẽ là trò cười phải không?"

Nếu như có một ngày nào đó, Đoan Minh Sùng biết mình có ý đấy với y, y sẽ thấy mình thật ghê tởm, sẽ cách xa mình, sẽ ghét bỏ mình không?

Chỉ nghĩ tới đây, cả người Tuế Yến lạnh căm.

Quân Cảnh Hành nắm lấy bàn tay đặt trên gương của hắn rồi hỏi: "Ngươi thích y nhiều năm như vậy, đến giờ đã hối hận à?"

Tuế Yền ngẩng lên nhìn y rồi lắc đầu nhè nhẹ: "Ta chưa bao giờ hối hận."

Đối với chuyện khiến bản thân mình hối hận, hắn sẽ chọn lãng quên, đối với kẻ làm mình oán hận, đến chết hắn cũng không gặp lại.

Không ai có thể làm hắn hối hận.

Quân Cảnh Hành vươn tay ra xoa đầu hắn, y bất đắc dĩ hỏi: "Vậy giờ ngươi nghĩ thế nào? Từ bỏ y sao?"

Tuế Yến đưa phát quan cho Quân Cảnh Hành để y buộc tóc giúp: "Ta còn chưa biết."

Quân Cảnh Hành vấn tóc cho hắn, y lơ đễnh nói: "Con đường này vốn là ngã rẽ sai lầm, không phải ai cũng nguyện đi đến cuối đường với ngươi. Không phải khi vừa bắt đầu ngươi đã chuẩn bị cả rồi sao?"

Tuế Yến nhìn gương mặt ngày một lạ lẫm trong gương, hắn hơi rũ mắt: "Ta không có."

Ban đầu, Tuế Yến chỉ muốn dựa vào ánh lửa nhỏ nhoi mang tên Đoan Minh Sùng để an ủi cho qua ngày đoạn tháng, để hắn có thể tìm lý do sống tiếp ở chốn thương tâm này. Nhưng không biết từ khi nào, ánh lửa chỉ to bằng hạt đậu ấy lại nuốt thêm vào, dần biến thành ngọn lửa to cháy kịch liệt. Mà Tuế Yến, hắn trải qua hết thảy bi thương, cô khổ, giá rét đời trước thì chẳng thể nào kháng cự lại sự ấm áp đó.

Thiêu thân lao đầu vào lửa nào lại không có lý do.

Sau khi Tuế Yến thức dậy thì nằm trên giường đệm uể oải phơi nắng. Đã lâu rồi hắn không phát bệnh, bây giờ đột ngột như vậy, Quân Cảnh Hành có chút không thích ứng kịp. Y vừa dỗ vừa khuyên Tuế Yến uống nửa bát thuốc phòng vạn nhất rồi đứng đờ ra đấy cả buổi, y suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn kêu Hải Đường đi gọi Tuế Tuần về.

Ban đầu Tuế Tuần định ra ngoài tìm Giang Ninh, nghe Hải Đường nói Tuế Yến hơi không ổn, y chau mày đi đến thiên viện.

Tuế Yến đang nhắm mắt ngủ thì Tuế Tuần đi đến, y giơ tay ướm lên trán hắn.

Tuế Yến mở mắt, trông thấy Tuế Tuần thì chống người ngồi dậy, cười hỏi y: "Hôm nay sao huynh trưởng không ra ngoài?"

"Đệ có hơi sốt phải không?"

Tuế Yến tự sờ thử mình rồi lắc đầu: "Hình như không."

Nghe vậy Tuế Tuần mới an tâm: "Lát nữa ta mới đi."

Tuế Yến gật đầu.

Tuế Tuần nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Huynh trưởng có gì thì nói thẳng là được."


Tuế Tuần đáp: "Sang năm sau khi vào xuân, ta đưa đệ tới Giang Nam một quãng thời gian nhé. Quê tổ Tuế gia ở Giang Nam, hoa thơm chim hót, bốn mùa như xuân, rất hợp du ngoạn dưỡng bệnh."

Tuế Yến ngây người: "Giang Nam sao?"

"Ừm, ta có khoảng ba bốn năm không đến biên cương, chúng ta có thể ở lâu chút. Đệ thấy sao?"

Mắt Tuế Yến khẽ động, trong lòng bỗng chốc nặng nề, hắn hơi không chắc rốt cuộc Tuế Tuần đã biết cái gì mà lại bảo mình rời kinh thành vào thời khắc mấu chốt này. Hắn im lặng, hồi lâu sau mới đáp: "Sang năm rồi nói."

"Được, bọn ta đợi."

Tuế Yến vừa định gật đầu mới như phản ứng lại, hắn ngẩng đầu, nhìn y với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Bọn ta?"

Bọn?

"Ừ, Giang Ninh nói muốn đi Giang Nam ngắm cảnh nước non, ta đồng ý rồi. Dẫn đệ theo chỉ là tiện tay thôi, đệ không đi cũng không sao, ở lại hầu phủ trông nhà cũng được."

Tuế Yến: "..."

Hắn kéo chăn lên trùm kín đầu, rầu rĩ nói: "Cung tiễn huynh trưởng."

Tuế Tuần không biết mình lại nói gì sai, y có chút khó hiểu khi bị Tuế Yến ép tiễn khách.

Tuế Yến lại nằm đấy ngủ một hồi thì bên tai vang lên tiếng bước chân thấp thoáng, hắn mơ màng kêu: "Nguyệt Kiến…"

Có người cười nhẹ bên tai hắn: "Là ta."

Tuế Yến đờ người, hắn xốc chăn bật dậy, trên mặt bất giác hiện lên sự vui mừng: "Điện hạ!"

Sự tiến thoái lưỡng nan khi nãy, tâm hồn tổn thương ảm đạm của hắn nháy mắt bị quét sạch trước sự xuất hiện của Đoan Minh Sùng. Tuế Yến nghĩ thầm: "Từ bỏ cái cóc, mình sống lại đời này không phải để bản thân sống cảnh trói tay bó chân."

Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của Đoan Minh Sùng rồi thì thầm: "Đây là của mình."

Đoan Minh Sùng khó hiểu: "Sao cơ?"

Tuế Yến không dám nói cũng không dám làm, hắn lắc đầu nguầy nguậy.

Đoan Minh Sùng khép tay áo rộng lại, y cười với hắn: "Sao còn ngủ, ngươi ngủ cả ngày không đủ à?"

Tuế Yến sờ mũi: "Không có chuyện gì làm nên chỉ có thể ngủ."

Đoan Minh Sùng mỉm cười đỡ hắn đứng lên: "Đúng lúc ta phải ra ngoài thành đến Tướng Quốc tự một chuyến, có muốn đi với ta không?"

"Tướng Quốc tự à?"

Canh Tuyết ở Tướng Quốc tự…

Tuế Yến có hơi không muốn đi.

Ba năm trước, sau khi hắn gặp vị hòa thượng như thông thấu chuyện đời này kiếp trước thì cả người có chút không thoải mái. Hắn sợ mình với hòa thường nói chuyện không hợp thì sẽ biến một kiếp không duyên cớ có được này thành bọt nước.

Tuế Yến có chút khó xử: "Ta không muốn lắm…"

"Hai mươi bảy có đại điển tế thiên, ta phải ăn chay chép kinh ở Tướng Quốc tự ba ngày. Đồ ăn trong chùa ta có chút không quen nên có đưa theo vài đầu bếp ở đông cung làm món chay, không biết hầu gia…"

Tuế Yến đáp: "Còn phải hỏi hả? Ta ở hầu phủ chán lắm, đi tới Tướng Quốc tự bao nhiêu là hay ho. Đi đi đi, ta đi dọn đồ đây."

Đoan Minh Sùng: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận