Tâm đông: Đau lòng
- --
Hiếm được dịp Tuế Yến an phận ngồi trong phòng cả ngày.
Canh Tuyết có kêu chú tiểu mời hắn sang thương thảo nghiên cứu "phật pháp" nhưng Tuế Yến còn đang chột dạ, hắn tiện tay nhét mứt quả cho chú tiểu rồi xua nó đi.
Đoan Minh Sùng cũng bận bịu bên ngoài cả ngày, đến tối mới quay lại.
Lúc này Tuế Yến đang ngồi bên chậu than vót gỗ, thấy y về, hắn ngẩng lên mỉm cười với y.
Cả người Đoan Minh Sùng đều mệt mỏi, nhưng khi thấy nụ cười của Tuế Yến thì lại chẳng thấy mỏi mệt bao nhiêu nữa.
Y đi tới, nghi hoặc nhìn vụn gỗ trên vạt áo hắn: "Ngươi vót cái gì vậy?"
Tuế Yến thuận tay phủi vụn gỗ rồi đưa cây xăm mình vót dỡ ra cho y xem, thành thật đáp: "Ta đang vót xăm."
Đoan Minh Sùng thấy cạnh đống vụn gỗ ngay chân hắn là xăm gỗ xếp ngay ngắn thì ngạc nhiên: "Ngươi vót xăm gỗ làm gì? Không phải hôm qua ngươi đã rút nhiều xăm thượng bên chỗ Canh Tuyết đại sư rồi à?"
Nhắc tới cái này là Tuế Yến lại tức: "Đừng nhắc, hôm nay Canh Tuyết cho 5 6 chú tiểu tới chỗ ta đòi xăm, mới đầu ta tiện tay đưa mứt quả xua người đi, ai biết khúc sau tốp tốp tới ầm ĩ đòi xăm nữa, ta đành phải đưa bọn nó."
Đoan Minh Sùng: "..."
Hắn day trán, lại bắt đầu thấy mệt: "Sao ngươi lại chịu đưa bọn nó?"
Dựa theo tính cách của Tuế Yến, nếu hắn thật sự thích thì dù tăng nhân cả chùa có qua làm ầm hắn cũng sẽ không đưa.
Tuế Yến lẩm bẩm: "Không đưa thì phải đưa hết mứt của ta."
Đoan Minh Sùng: "..."
Thở dài xa xăm.
Đoan Minh Sùng đưa tay phủi vụn gỗ trên tóc hắn, y dịu dàng nói: "Vậy là ngươi tự vót à?"
Y tiện tay cầm một cây đã vót xong lên nhìn, cũng ra dáng lắm đấy, trên quẻ xăm còn khắc hàng chữ: xăm thượng thượng, vạn sự thuận lợi, tâm tưởng sự thành.
Còn tự giải xăm luôn.
Đoan Minh Sùng không còn gì để nói.
"Tự mình làm rất tốt đấy, muốn gì có đó."
Trong lúc Tuế Yến nói chuyện, tay đã quen vót xong cây khác.
Hắn cầm đóng xăm thượng thượng dưới chân bỏ lên bàn.
Đoan Minh Sùng bất đắc dĩ, y cũng không cản hắn lại: "Trời tối rồi, ngươi không buồn ngủ à?"
Tuế Yến không ngẩng đầu, hắn cầm khối gỗ dưới chân lên rồi đáp: "Ta phải làm cây xăm này nữa, làm xong rồi ngủ."
Đoan Minh Sùng thấy hắn nghiêm túc như vậy, khuyên cũng không được đành đi tắm gội.
Tuế Yến vót nửa canh giờ đã có chút mệt, hắn thuận tiện co duỗi ngón tay tê mỏi của mình, lúc này Đoan Minh Sùng vừa tắm gội xong cũng đi vào nội thất.
Tuế Yến ngoái nhìn, lập tức ngây ngẩn.
Đoan Minh Sùng vận trung y màu trắng, mái tóc dài còn ướt xõa sau lưng, y cầm đài nến vén rèm đi vào.
Có lẽ ban nãy không có người, khuôn mặt y không có chút cảm xúc nào, ánh lửa soi rõ khuôn mặt vừa ôn hòa lại lạnh lùng của y.
Con tim Tuế Yến bỗng loạn nhịp, bình bịch đập mạnh.
Cây xăm với dao khắc tụt khỏi tay hắn, lăn khỏi vạt áo rơi xuống đất đánh một tiếng cạch khe khẽ.
Đoan Minh Sùng nhìn Tuế Yến, vẻ lạnh lùng trên mặt dần biến mất.
Y dịu dàng hỏi Tuế Yến: "A Yến? Sao vậy?"
Tuế Yến đột ngột tỉnh lại, hắn rối rắm nhặt dao khắc với thẻ xăm dưới đất lên, khắc bừa mấy nhát, mang tai dần đỏ bừng.
Tuế Yến lắc đầu, lúng túng nói: "Không, không có, ta không sao."
Trong thoáng chốc, hắn bỗng nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua…
Khuôn mặt tuấn mỹ của Đoan Minh lóe lên, kế đó hắn như được một người ôm vào lòng, xúc cảm dịu dàng bao phủ trọn vẹn, sau nữa thì… hết rồi.
Dù là như vậy Tuế Yến vẫn nóng mặt, chỉ hận không kiếm được cái lỗ nẻ để chui vào.
Đoan Minh Sùng "ồ" lên: "Vậy ngươi vót xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mốt chúng ta quay về."
Tuế Yến vội gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Đoan Minh Sùng nằm trên giường lại mơ màng liếc nhìn quẻ xăm trong tay, trên đấy khắc hai chữ méo mó: Minh Sùng.
Chữ "Sùng" mới khắc có một nửa.
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến trừng mắt nhìn con chữ trên thẻ xăm như gặp quỷ, mang tai đỏ muốn nhỏ máu.
Hắn hệt như bị nóng vậy, vội vã ném thẻ xăm mới vót có một nửa vào chậu than.
Ngọn lửa cắn nuốt, chốc sau thẻ xăm hóa tro tàn.
Tuế Yến thì thầm: "Mình tiêu rồi."
Khi hắn ý thức được mình khắc tên Đoan Minh Sùng lên quẻ xăm, hắn bỗng cảm giác có một lá chắn không tên ở trong lòng mình đã vỡ vụn thành bụi phấn từ bao giờ.
Tuế Yến ngồi bên chậu than một chốc rồi đi tắm gội, thay y phục, lề mề bò vào giường.
Đoan Minh Sùng đã quen ngủ giờ hợi, dù có lên giường cũng nằm xem sách.
Trông thấy Tuế Yến đỏ mặt bò vào giường thì đưa tay đỡ hắn.
Ai mà biết Tuế Yến cứ như con thỏ bị kinh sợ, suýt nữa nhảy ra.
Hắn ôm chỗ Đoan Minh Sùng chạm vào, sợ sệt nhìn y.
Đoan Minh Sùng lúng túng: "Ta… chỉ muốn đỡ ngươi…"
Bấy giờ Tuế Yến mới nhận ra mình sợ quá mức.
Hắn gật đầu, xấu hổ nói: "Xin lỗi."
Đoan Minh Sùng không để ý, y nói: "Ngủ đi."
Tuế Yến chui vào chăn, hắn hé góc chăn liếc nhìn y.
Đoan Minh Sùng đọc được hai trang thì bị Tuế Yến nhìn chằm chằm phải buông sách xuống, dở khóc dở cười.
Y hơi cúi người giở góc chăn của Tuế Yến, mỉm cười hỏi: "Đang nhìn gì vậy, còn không ngủ à?"
Mái tóc đã hong khô của Đoan Minh Sùng rơi phủ trên gối đầu của Tuế Yến, mùi bồ kết thanh đạm lan tới, trong đó còn lẫn một chút mùi quỷ dị.
Tuế Yến lén lút ngửi thử thì nét mặt sa sầm.
Tuy rằng rất nhạt nhưng rất dễ nhận ra: mùi máu.
Đoan Minh Sùng đã không còn là người tính cách mềm yếu, dễ dàng tin kẻ khác, không rành thế sự của ba năm trước.
Dù sao đã là người trong vương thất thì tay sẽ nhuốm máu tươi.
Chuyện này Tuế Yến đã biết từ lâu.
Hắn nhủ: "Y không làm vậy sẽ không bảo vệ được bản thân mình.
Như vậy là đúng rồi."
Tuế Yến ngẩn ngơ nhìn Đoan Minh Sùng.
Thái tử tuổi trẻ ôn hòa năm ấy vẫn giữ lớp vỏ bọc dịu dàng thiện lương, chỉ là con tim bất tri bất giác đã đổi thay.
Đoan Minh Sùng của ba năm trước quá đỗi thiện lương ấm áp mới bị người khác ép hại từng bước; y của hiện tại đã biết bày mưu lập kế, sát phạt quyết đoán.
Có khi Tuế Yến cảm thấy y giống như một người xa lạ.
Hắn vừa thích thú tán thưởng lại thấy mất mát tiếc nuối.
Hai thứ cảm xúc đó quấn lấy nhau khiến hắn mâu thuẫn.
Tuế Yến chui ra khỏi chăn, hắn nói nhỏ: "Ta đói rồi."
Đoan Minh Sùng cau mày: "Ngươi không dùng bữa tối à?"
Tuế Yến liếc nhìn mớ xăm thượng thượng ở đầu giường, cúi đầu nói khẽ: "Ta quên mất."
Đoan Minh Sùng gần như tức tới bật cười, y bất đắc dĩ nói: "Ngay cả ăn ngươi cũng có thể quên à? Cung nhân không tới gọi sao? Ta đi hỏi bọn họ."
Tất nhiên cung nhân làm gì dám không kêu, chỉ là lúc đó Tuế Yến trầm mê mấy cây xăm thượng thượng nên xua người ta đi cả.
Hắn vội giữ Đoan Minh Sùng lại: "Không liên quan tới họ, là lỗi của ta.
Không sao hết, ta đi kiếm đầu bếp làm bánh bao ăn là được, không cần phiền điện hạ."
"Nhưng…"
Tuế Yến mang vớ, khoác áo choàng nâu rồi thuận miệng dặn Đoan Minh Sùng mấy câu sau đó nhanh chóng chạy đi.
Hạ nhân đi theo đoàn người đều ở cách vách, hắn tìm cung nhân hỏi một câu, rất nhanh đã tìm ra phòng của Vô Mặc.
Vô Mặc đang ngủ trên giường thì bỗng nghe phòng mình có tiếng gõ ầm ầm, gã cất tiếng ngờ vực: "Ai đó?"
"Ta."
Vô Mặc kéo chăn trùm đầu ngay tắp lự: "Ta không có ở đây!"
Tuế Yến: "..."
Lát sau, Tuế Yến ngồi ôm đầu gối run lẩy bẩy trong phòng Vô Mặc, hắn run run: "Ngươi ngươi ngươi sao không dùng chậu than? Không không không lạnh hả?"
"Không không không không lạnh."
Tuế Yến: "..."
Tuế Yến liếc gã.
Khó khăn lắm mới ủ ấm được chút, Tuế Yến hỏi gã: "Hôm nay thái tử điện hạ đi những đâu, ngươi kể lại hết cho ta, không được bỏ sót chuyện gì."
"Không đi đâu cả, chỉ chép kinh phật trong chùa rồi đi thắp mấy ngọn đèn trường mệnh, hàn huyên mấy câu với Canh Tuyết.
Hết rồi."
Tuế Yến thấy ánh mắt gã có chút né tránh thì lập tức vỗ án, ép hỏi: "Ngươi nói dối, chắc chắn y không chỉ làm mấy việc đó.
Ngươi đừng hòng qua mặt ta, đừng quên hộ tịch của ngươi còn đang ở chỗ ta!"
Vô Mặc mất kiên nhẫn: "Ta nói thì được nhưng đừng có bắt ta đi làm mấy chuyện vớ va vớ vẩn đấy."
"Được."
Gã hơi mất tự nhiên mà đáp: "Trong mấy chiếc đèn trường mệnh y thắp có tên ngươi."
Tuế Yến: "..."
Hắn còn tưởng là chuyện gì quan trọng to tác, kiểu như Đoan Minh Sùng bỗng dưng đổi tính giết người gì gì đó, không ngờ chỉ là đi thắp đèn.
Tuế Yến trừng Vô Mặc: "Thắp một ngọn đèn… ê ê ê!"
"Ề ế ê cái gì? Ngươi hát hò chắc?"
"Ngươi nói y thắp đèn trường mệnh cho ta!?"
Vô Mặc nhìn hắn với vẻ kỳ dị: "Đúng vậy."
Tuế Yến ngây người hồi lâu, sau đó hắn nắm tay Vô Mặc lay lay, đôi tai đỏ ửng: "Vậy ngươi…"
Vô Mặc đề cao cảnh giác ngay lập tức: "Đừng có nghĩ tới chuyện kêu ta đi trộm đèn, không có cửa đâu!"
Tuế Yến: "..."
"Phật môn trọng địa, thần phật đầy cả ra, bọn họ đang nhìn ngươi từ trời cao đó, ngươi không sợ gặp báo ứng à?"
Tuế Yến bị lật tẩy, hắn không cam tâm nhưng vẫn phải dẹp suy nghĩ ấy đi.
Hắn tự vui một mình một chốc mới nhớ tới chuyện chính: "Vậy thái tử điện hạ còn làm gì, ngươi nói rõ mười mươi xem."
Vô Mặc thấy hắn rặt một bộ "ngươi không nói ta không để ngươi ngủ" thì bất đắc dĩ đáp: "Ngươi cũng biết mà, Đoan Như Vọng với Đoan Hi Thần một lòng một dạ vây y vào chỗ chết, ở nơi phòng vệ lỏng lẻo như Tướng Quốc tự tất nhiên là chỗ thích hợp nhất để ám sát, ta đã nói tới vậy rồi, ngươi còn muốn hỏi không?"
Tuế Yến cúi đầu, câu nói vô tâm của Vô Mặc khiến hắn bỗng chốc thấy đau lòng cho Đoan Minh Sùng.
Hắn gật đầu, rầu rĩ nói: "Ta biết rồi."
Vô Mặc thấy bộ dạng mất mát của hắn thì cũng có hơi mềm lòng, gã an ủi: "Không phải chuyện gì to tát cả.
Y cũng không bị thương, với cả ám vệ đông cung không kẻ nào ăn chay, y chỉ bị dọa chút thôi, không đáng ngại."
Thoạt trông có vẻ Đoan Minh Sùng bị dọa sợ nhưng ngược lại, lúc thích khách xuất hiện, dường như khuôn mặt y còn hiện lên một nụ cười như trút được gánh nặng.
Đoan Minh Sùng giương mắt nhìn đám thích khách đó vọt tới chỗ mình, y không hề cử động, đôi mắt nhìn chúng chỉ có vẻ lạnh lùng.
Sau đó ám vệ giáng xuống, máu rơi trên tuyết.
Trong ánh đao bóng kiếm, từng cổ thi thể nặng nề ngã xuống, nhuộm đỏ tuyết trắng.
Lúc đấy Vô Mặc đứng xa thầm quan sát, gã không hề trông thấy vẻ mặt Đoan Minh Sùng, chỉ thấy y không cử động nên cho là y bị kinh sợ.
Tuế Yến: "Ừ."
Vô Mặc lại vắt óc an ủi hắn mấy câu.
Tuế Yến buồn rầu hỏi: "Vậy ngươi có thể đi trộm đèn giúp ta không?"
Vô Mặc đáp không chút do dự: "'Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Rất là lạnh lùng vô tình.
Tuế Yến: "..."
Lời tác giả:
Thần phật: Xin chào, xin hỏi có thể rời khỏi địa bàn của ta không?.