Tuế Tuần
Đó là nhị thiếu gia.
Hải Đường tiễn thị tùng đó rời đi rồi nhanh chóng quay lại, thấy Tuế Yến đang ôm con thỏ, đút quýt Phúc cho nó thì vội cản hắn.
"Thiếu gia, ê! Thỏ thỏ không ăn cái này được."
Tuế Yến hỏi: "Vậy nó ăn cái gì được?"
Hắn khều tai con thỏ, cười hỏi: "Ăn thịt hả?"
Hải Đường xanh mặt: "Không ăn được."
"Điểm tâm thì sao?"
"Cũng… cũng không ăn luôn."
Ban đầu Tuế Yến hứng chí bừng bừng, hỏi mấy thứ con thỏ đều không ăn, hắn có chút mất kiên nhẫn.
Hắn thả con thỏ xuống đất: "Cái này không ăn cái kia cũng không ăn, quý quá thế ta không thèm nữa."
Hải Đường: "..."
Nó khuyên lơn: "Thiếu gia, cái này là thái tử điện hạ đưa sang, không thể nướng ăn đâu."
Tuế Yến hàm hồ đáp lại, cũng không biết hắn có để ý không nữa.
Tuế Yến phơi nắng, không bao lâu sau thì Lệ Chiêu dẫn một người bận trang phục thị tùng đi vào.
Thì tùng đó quỳ một chân xuống đất nói: "Ra mắt tiểu hầu gia."
Tuế Yến chẳng buồn mở mắt, hờ hững nói: "Giao cho ngươi một chuyện, trước ngày mai giúp ta làm thỏa đáng, làm sạch sẽ chút."
Năm đó trước khi Tuế An hầu đi Nam Cương từng âm thầm giao một số bộ hạ cho Tuế Yến, đề phòng hắn gặp bất trắc ở kinh thành.
Tiếc là năm đó Tuế Yến tuổi trẻ ngông cuồng, chẳng hề coi đó là việc quan trọng.
Hắn nghĩ ở trong triều được bệ hạ sủng ái thì tính mạng cũng chẳng việc gì phải lo.
Đời trước, những người này bị hoàng đế âm thầm diệt trừ từng chút một đến hết, mãi đến khi Đoan Chấp Túc xảy ra chuyện, Tuế Yến gấp như lửa sém lông mày đi tìm bọn họ nhưng đã chẳng tìm ra người có dùng được nữa.
Trên người thị tùng có lệ khí không cách nào che giấu được, vừa nhìn là biết dũng tướng quanh năm chém giết trên sa trường.
Tuế Yến dùng giọng điệu mềm mỏng phân phó kỹ càng, thị tùng có hơi do dự sau đó mới nhận mệnh đi làm.
Lệ Chiêu đứng nghe bên cạnh, hắn cau chặt mày, nghĩ ngợi một chút rồi khuyên nhủ: "Thiếu gia, chỉ là một nữ tử phong trần nho nho…"
Tuế Yên khoác tay ý bảo hắn lui đi.
Lệ Chiêu cứ có cảm giác trải qua cơn bệnh nặng, tính tình tiểu thiếu gia có chút thay đổi, hắn không khuyên nữa, cúi người rời đi.
Sau khi Lệ Chiêu lui đi Tuế Yến mới sai người lấy áo choàng đến khoác lên mình, định bụng đi ra ngoài nhưng thị vệ gác viện chắc được Lệ Chiêu bày cho nên vội vàng ngăn lại, lèm bèm khuyên gì mà "thiếu gia còn chưa khỏi bệnh không thể ra ngoài hứng gió" linh tinh các thứ làm Tuế Yến tức anh ách.
Hắn tức tối quay về trong viện, nghĩ cả buổi trời xong vẫn muốn đi gặp Nguyệt Kiến một chuyến.
Còn chưa tới buổi trưa Hải Đường đã bê thuốc sắc xong đi vào viện của Tuế Yến.
Nó nhìn ngó tứ phía nhưng đến cái bóng của Tuế Yến cũng không thấy đâu.
Con thỏ kia đang nằm ngủ dưới đất, mặt đất còn vung vãi một đống vỏ quýt.
"Thiếu gia?"
Hải Đường đặt bát thuốc xuống, nó vào tìm trong phòng một lượt cũng chẳng thấy đâu.
Ngay sau đó, hình như nghe thấy âm thanh chỗ hậu viện, nó nhanh chóng chạy tới.
Vừa đến nơi đã thấy Tuế Yến trèo lên tường từ khi nào, bây giờ đang do dự có nên nhảy xuống không.
Đầu tường của hầu phủ cao bảy, tám thước*, Tuế Yến định nhảy thẳng dưới rồi trốn đi nhưng sau khi dùng hết sức từ lúc còn bú mẹ trèo lên tới nơi rồi hắn lại có hơi sợ, phân vân cả buổi cũng không nhảy được.
*1 thước = ⅓ mét.
Hải Đường bị hù sợ đến mức hồn phi phách tán: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài tính làm gì đó? Quá quá quá nguy hiểm!"
Tuế Yến cũng hơi hối hận.
Hắn ngồi trên đầu tường, trên không trên dưới không dưới, xấu hổ muốn chết nên đành ho khan nói: "Tìm cái thang cho ta ta mới xuống được."
Nước mắt Hải Đường rơi lã chã, nó sai ngươi đi tìm chiếc thang, mình thì đứng ở góc tường ngửa đầu lên nhìn, chỉ sợ hắn vĩn không chắc rồi lộn nhào xuống.
Tuế Yến cười nói: "Sợ cái gì, ta không ngã được đâu.
Ngươi không biết chứ trên này phong cảnh không tệ, để hôm nào ta tìm người làm cái…"
Hắn lơ đễnh nói thế, hình như có chút mệt bèn chống tay đổi vị trí.
Nhưng vừa không để ý là viên gạch bên tay phải bỗng lung lay, cả người nghiêng thẳng ra ngoài tường.
Sau đó ngã xuống trong tiếng hét thất thanh của Hải Đường.
"Thiếu gia!"
Cả người Tuế Yến không ổn định, thân thể mất trọng lực chúi xuống.
Vào khoảnh khắc đó, nỗi sợ về thuộc bản năng của thân thể không hẹn mà cùng xông đến tràn lan, khiến hắn không nhịn được nghĩ ngợi lung tung.
"Rốt cuộc mình sống lại để làm gì nhỉ?"
Giây tiếp theo, một đôi tay từ bên cạnh vươn sang đón lấy thân thể sắp chạm đất của hắn.
Tuế Yến hốt hoảng chưa thôi, hắn từ từ mở mắt ra thì chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Lệ Chiêu chạy ra từ sau lưng người đó, sốt ruột hỏi: "Thiếu gia không sao chứ?!"
Tuế Yến ngơ ngác nhìn người lạ đối diện mình, ngây ra một chốc mới đáp: "Ta không sao."
Người đó thả Tuế Yến xuống, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.
Tuế Yến vẫn đứng đó, hai chân có hơi nhũn.
Người đó quay người lại hắn mới để ý thấy y mặc khôi giáp sẫm màu, trên eo đeo thanh trọng kiếm, vô cùng uy phong.
Má ơi, ai đây trời? Nhìn bộ dạng này hình như quen mình.
Lệ Chiêu đỡ Tuế Yến về viện, Hải Đường khóc lóc thảm thiết.
Tuế Yến không để ý tới nó, hắn do dự hồi lâu mới hỏi: "Người đó là ai vậy?"
Hắn vừa nói ra, Lệ Chiêu hết cả hồn, đến Hải Đường cũng sợ quên cả khóc.
Tuế Yến: "Hửm?"
Lệ Chiêu cẩn thận nói: "Thiếu gia, đó là nhị thiếu gia đó, người… không nhận ra hả?"
Tuế Yến kinh hãi.
Trong Tuế An hầu phủ, trên Tuế Yến còn có hai vị huynh trưởng.
Nhưng vào cái năm hắn lên mười, cả hai và Tuế An hầu đều đã hy sinh vì quốc gia ở Nam Cương.
Năm đó, khi thi thể hai vị huynh trưởng được đưa về từ ngàn dặm xa, Tuế Yến khi đó mười tuổi đứng ở hầu phủ nghênh tiếp.
Qua một đêm, hắn chẳng còn lấy một người thân thích, bị dọa đến ngẩn ngơ, ngay cả khóc cũng không biết phải khóc làm sao.
Khoảng thời gian ấy, cả kinh thành đều chỉ trích hắn khi công khai lúc âm thầm, nói tiểu hầu gia là kẻ bạc bẽo vô tình, người thân chết đi cũng chẳng chút bi thương.
Lời đồn đãi đó truyền suốt, mãi cho đến thất đầu, lúc hắn quỳ trước linh cửu đến ngất đi mới chậm rãi biến mất
Tính kỹ thì cũng đã gần hai mươi năm Tuế Yến không gặp hai vị ca ca của mình.
Mới nãy hắn chỉ cảm thấy quen quen, nghe Lệ Chiêu nói vậy, hắn mới nhớ lại ký ức hồi bé từng chút một.
Tuế Yến có chút ngây ngẩn đứng trơ ra đó cả buổi mới nói: "Huynh ấy… Huynh ấy quay lại rồi…"
Lệ Chiêu thận trọng nói: "Nhị thiếu gia ở biên cương là ở hết hai năm, vừa hay năm nay ngoài biên quan không có chiến sự nên về cung thuật chức*.
Ta, ta còn tưởng thiếu gia biết rồi."
*Thuật chức: Báo cáo công tác
Sao Tuế Yến biết được chứ? Đời trước, bây giờ Tuế Tuần đã chết trong chiến trận đó rồi.
Mãi tới lúc này Tuế Yến mới hốt hoảng nhận ra đời này sống lại, hết thảy dường như đã không còn giống với đời trước nữa.
Tuế Yến đứng trơ ở đó thật lâu mới đột đột chạy ra, mặc kệ Lệ Chiêu với Hải Đường kêu la, hắn chạy nhanh qua hành lang tay vịn, dựa theo ký ức mà tìm tới viện của Tuế Tuần.
Tuế Tuần sáng sớm đã về đến kinh thành, đưa quân đội mình dẫn về an bài ở ngoài thành, y chỉ kịp đến nhìn hầu phủ một cái, quần áo trên người còn chẳng thay đã phải vào cung.
Tuế Yến chạy tới gặp cảnh vườn không nhà trống bèn dứt khoát ngồi chờ ngoài cửa.
Cơ mà vừa đợi là đợi cả buổi.
Mãi đến lúc chạng vạng Tuế Tuần mới rời khỏi cung về tới phủ.
Hầu phủ đèn đuốc sáng trưng, lúc này tuyết ngoài trời lục tục rơi.
Tuế Tuần vừa vào phủ Lệ Chiêu đã cầm ô ra đón, vẻ mặt nôn nóng: "Nhị thiếu gia, người về rồi."
Tuế Tuần hai mươi tuổi, dáng vẻ có sáu, bảy phần tương tự Tuế Yến.
Y lớn lên trong quân nên trên gương mặt tuấn mỹ lại thêm vài phần sắc bén.
Tuế Tuần cau mày nói: "Sao vậy?"
Lệ Chiêu lau mồ hôi đáp: "Ngài mau đi xem thử đi, từ buổi trưa tiểu thiếu gia đã bắt đầu đứng ở cửa viện của ngài, nói phải chờ ngài quay về.
Đứng đứng đứng cả buổi chiều luôn, ai khuyên cũng không chịu nghe."
Tuế Tuần nhíu mày hơn: "Nó lại bày ra chuyện gì rồi."
Lệ Chiêu đáp: "Chắc là có việc cần gặp ngài, mấy ngày nay tiểu thiếu gia rơi xuống sông một lần, thân thể đã không khỏe, bây giờ lại thêm tuyết rơi, còn đứng nữa sợ lại bệnh thêm."
Tuế Tuần "ừ" một tiếng tỏ ý mình đã biết, y nhanh chóng đi về viện của mình.
Quả nhiên là thế, bên cửa thiên viện, một thiếu niên áo tím đang đứng đấy.
Tuyết rơi phất phới khắp trời.
Hắn cầm ô, lơ đễnh nhìn nơi nào đó, không biết đang nghĩ gì nữa.
Tuế Tuần đi nhanh tới, y lạnh giọng hỏi: "Ngươi đứng đây làm gì đó?"
Tuế Yến sửng sốt sau đó mới hốt hoảng nhìn về phía y.
Hồi nhỏ Tuế Yến quá sức tệ hại, văn không được võ cũng không xong, cả ngày chỉ biết hi hi ha ha đùa cợt kệ đời.
Đại ca hắn tính tình ôn hòa còn đỡ, nhị ca Tuế Tuần cả ngày vác bộ mặt lạnh băng vô tình, vẻ ghét bỏ dành cho hắn hiện rõ cả lên mặt.
Bao nhiêu năm qua y rất ít trò chuyện với Tuế Yến.
Mà Tuế Yến lại là thanh củi mục giỏi hiếp yếu chỉ sợ kẻ mạnh, cứ mỗi lúc chơi đùa bày trò mà chạm mặt Tuế Tuần là hắn biến hình thành chim cút ngay, sợ tới mức không dám làm bừa nữa.
Đây là lần đầu tiên Tuế Yến nghiêm túc nhìn vị nhị ca trong lạnh ngoài lạnh này.
Tuế Tuần nói: "Hỏi ngươi đó."
Tếu Yến run run, hắn cười gượng đáp: "Đệ chờ… huynh trưởng về."
Tuế Tuần lại hỏi: "Đợi ta về làm gì? Có chuyện gấp à?"
Tuế Yến sững người rồi lắc đầu: "Không có."
Tuế Tuần liếc hắn một cái: "Không có gì thì về đi."
Nói xong thì định đẩy cửa đi vào.
Tuế Yến cả kinh, hắn vội vã muốn kêu người đứng lại nhưng do đứng lâu quá, hai chân hắn mềm nhũn.
Hắn còn chưa kịp cất bước cả người đã lảo đảo, quỳ thẳng xuống đất tuyết.
Một tiếng "phịch" nặng nề vang lên.
Tuế Tuần chau mày.
Y dừng bước, quay đầu nhìn hắn, rõ ràng người đã có chút mất kiên nhẫn rồi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Tuế Yến chống tay lóp ngóp bò dậy.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đứng đây rốt cuộc là vì muốn nói cái gì với Tuế Tuần.
Bấy giờ tỉnh táo lại chỉ thấy mịt mờ.
Tuế Tuần thấy hắn vẫn không nói gì, cũng chả có tâm trạng đâu mà phí thì giờ với hắn.
Y xoay người bỏ vào, đóng cửa lại.
Tuế Yến đứng giữa tuyết hồi lâu mới được Lệ Chiêu tìm thấy, cưỡng ép lôi kéo người về phòng đút cho bán thuốc nóng.
Tuế Yến bị dày vò cả ngày mới thiu thiu ngủ được một chốc, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn vùng vẫy ngồi dậy, nói: "Vào đi."
Thị tùng lãnh mệnh làm việc ban ngày nhảy vào từ cửa sổ, hành lễ nói: "Thiếu gia, chuyện đó đã thu xếp ổn thỏa rồi, nữ tử đó đã được an bày ở biệt viện Tuế An hầu phủ, không ai biết cả."
Tuế Yến uể oải gật đầu, hắn bước khỏi giường đi tới thư án cầm bút viết vội phong thư sau đấy giũ lá thư còn ướt mực ấy rồi gấp làm hai, giao cho thị tùng.
Thị tùng: "Cái…"
Tuế Yến hỏi: "Ngươi đi hoa lâu bao giờ chưa?"
Thị tùng: "..."
Mặt thị tùng xanh lét, hắn căng da đầu đáp: "Chưa bao giờ."
Tuế Yến vỗ tay: "Tốt lắm, hôm nay đặc biệt ân chuẩn cho ngươi đi dạo một lần, tiện thể đưa phong thư này tới tay Nguyệt Kiến của Vãn Phong lâu.
Nhất định phải do đích thân hắn mở thư."
Thị tùng: "..."
Thị tùng không thèm ân chuẩn kiểu này đâu nhưng người chỉ dám giận chứ chẳng dám nói ra.
Hắn gật đầu, không chút tiếng động nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tuế Yến ngồi bên giường thở dài thườn thượt rồi mới chui lại vào chăn, chưa bao lâu đã thiếp đi.
Tinh thần hắn không ổn mấy, cả người mệt mỏi, cho dù đã ngủ hắn cũng uể oải vô cùng.
Hắn cứ có cảm giác ai đó ngồi bên giường vươn tay sờ trán mình.
Tuế Yến muốn mở mắt nhìn xem đó là ai nhưng có làm cách nào cũng không tỉnh nổi.
Người đó ngồi bên giường một lát Tuế Yến mới mơ màng nghe được tiếng thở khe khẽ.
Là Tuế Tuần.
Bỗng chốc Tuế Yến không biết mình có nằm mơ không nữa.
Nếu như không phải mơ, vậy Tuế Tuần thường thường cứ như chỉ liếc mình một cái cũng chê bẩn mắt sao canh ba nửa đêm còn chạy tới phòng thăm mình nhỉ?
Mũi Tuế Yến có chút chua xót.
Không phải huynh ấy… ghét mình nhất sao?
- --
Lời tác giả:
Nhị ca ngạo kiều*, miệng nói không thèm thân thể lại rất thành thật, nửa đêm còn đi thăm người ta.【Không】
*Ngạo kiều: Trong nóng ngoài lạnh.