Ô Danh

: Sơ nhất

Hôm nay không có thái tử.

- --

Sơ nhất: Mùng 1

- --

Sau khi Đoan Minh Sùng rời đi, Tuế Yến lại mơ màng nằm trên giường ngủ chốc nữa mới bị Quân Cảnh Hành quay lại làm ồn tỉnh giấc.

Bên ngoài rét căm, mặt mũi Quân Cảnh Hành lạnh tới nỗi đỏ ửng, y hơ người bên chậu than một chốc mới đi vào nội thất.

Quân Cảnh Hành vén rèm châu sang hai bên, lơ đãng nói: "Năm mới như ý… Bây giờ tiền viện của hầu phủ toàn người đến chúc tết. Ca ca ngươi lần đầu tiếp đãi à? Từ xa ta đã thấy hắn bận váng đầu váng óc."

Tuế Yến nằm nhoài ra giường, héo hon đáp: "Trước kia lúc có mình ta trong phủ, mùng một có mấy ai tới mừng năm mới chúc phúc đâu. Sao ca của ta vừa về bọn họ đều sán tới thế này?"

"Không phải nghe nói bây giờ ca ca ngươi đã tiếp quản bộ binh à, tất nhiên phải có kẻ tới đây nịnh hót rồi. À đúng rồi, ta còn thấy một lão hòa thượng đầu trọc kia, đứng giữa một đám người nổi bật hẳn."

Tuế Yến định híp mắt lại, nghe vậy thì "ồ" lên, không nói nữa, nhưng ngay sau đó, hình như hắn giật mình bừng tỉnh: "Hòa thượng hả?"

Quân Cảnh Hành đi tới sờ trán hắn: "Đúng vậy, hình như là cao tăng Tướng Quốc tự. Sao vậy? Ngươi không quen à?"

Tuế Yến quen thì quen đó nhưng không biết Canh Tuyết chọn lúc này tới hầu phủ làm gì?

Thấy Tuế Yến không còn sốt nữa, Quân Cảnh Hành mới ngồi xuống: "Đưa tay cho ta."

Tuế Yến cau mày vươn tay ra, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Hòa thượng đó giờ đang ở đâu vậy?"

"Đang nói chuyện với ca ca ngươi ở tiền viện. Ban chỉ trên tay ngươi được đó, ai tặng vậy?"

Tuế Yến đang nghĩ ngợi chuyện của Canh Tuyết, hắn không để ý mà trả lời: "Thái tử tặng đó."

Quân Cảnh Hành hững hờ "ồ" một tiếng rồi lập tức bóp chết đề tài này từ trong trứng nước mà tiếp tục bắt mạch. Tuế Yến suy tư cả ngày, Quân Cảnh Hành bắt mạch xong hắn mới rũ mắt nhìn ban chỉ trên tay mình.

Thấy hắn ngây ngốc vậy, Quân Cảnh Hành mới hỏi: "Sao vậy?"

Tuế Yến nhìn chiếc ban chỉ nửa ngày cũng không chớp mắt rồi nom như nghĩ ra gì đó, hắn hít một hơi lạnh.

"Tín vật định tình."

"Ngươi… không thích à?"

"Thích."

Tuế Yến ngẩn ngơ cả buổi mới nhào tới gối vùi đầu mình vào đó.

Lúc đó trời còn quá sớm, hắn mơ mơ màng màng ngủ, nói chuyện không hề động não. Bây giờ tỉnh táo lại hắn mới giật mình.

Khó được dịp Đoan Minh Sùng chủ động thế mà hắn bỏ qua mất vì bận ngủ lười.

Tuế Yến bóp cổ tay, cắn gối đầu cứ như muốn làm mình nghẹn chết vậy. Quân Cảnh Hành thấy vậy mới hỏi: "Ê ê, sao vậy? Lại phát bệnh à?"

Tuế Yên cầm ban chỉ trên ngón tay, hắn có lòng mà không có sức đáp: "Ta mà phát bệnh thì việc đầu tiên làm là cắn chết ngươi đó. Lấy bộ đồ mới vừa đưa tới mấy hôm trước đi, bộ viền vàng trên vạt áo đó."

Quân Cảnh Hành mù tịt, nhưng y đã quen bị Tuế Yến sai bảo rồi nên không phản kháng mà lục tung tủ lên tìm bộ đồ đó.

"Ngươi muốn ra ngoài à?"

Tuế Yến cầm lấy bộ đồ rồi gật đầu.

Quân Cảnh Hành cau mày: "Bây giờ ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngoài trời lại lạnh, ngươi không cần mạng nữa à?"

"Ta chỉ tới tiền viện nhìn đại sư Tướng Quốc tự thôi, có mấy bước chân, về liền à."

Hắn nói rồi tự bận quần áo, lúc định bước xuống giường hai chân mềm nhũn, suýt ngã sấp xuống đất.

Quân Cảnh Hành đỡ hắn lại, y không vui nói: "Đầu năm hành đại lễ thế này ta nhận không nổi đâu."

Tuế Yến bám cánh tay y, cắn răng chống mình ngồi dậy: "Chân ta…"

Quân Cảnh Hành đỡ hắn ngồi xuống giường, quỳ một gối xuống nhẹ nhàng xoa bóp chân cho hắn: "Không sao, ngươi bệnh lâu ngày, tạm chưa thích ứng được cũng bình thường, đi nhiều chút là được."

Tuế Yến cau mày: "Có khi nào ta cứ vậy mà què luôn không?"

Quân Cảnh Hành không khách sáo: "Nghĩ đẹp ha. Ngươi mà què thật thì không phải dày vò chết hết trên dưới cả hầu phủ à? Đừng nghĩ hay thế."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến hoàn toàn bội phục. Hắn không nói gì nữa mà để Quân Cảnh Hành dìu mình đi lại một cách vất vả trong phòng mấy vòng mới miễn cưỡng đi lại được.

Quân Cảnh Hành thử buông tay: "Ngươi chắc chắn muốn ra ngoài với bộ dạng này à? Lỡ gặp người ta rồi hành đại lễ nữa sợ là ca ca ngươi sẽ chém ngươi đó."

Tuế Yến khoác áo choàng đen, trùm mũ rộng trên đầu, phát quan đội lên thành cục u nhỏ, thoạt trông có chút buồn cười.

Quân Cảnh Hành ngoái đầu nhịn cười.

Vì để giữ mạng, Tuế Yến cũng không lo tới đẹp xấu được, hắn ôm lò sưởi nhỏ ra cổng.

Quân Cảnh Hành đi sau lưng phòng hờ hắn trượt chân hành đại lễ nữa.

Tuyết ngoài trời vẫn chưa tan bao nhiêu, may mà khí trời trong trẻo. Đã nhiều ngày Tuế Yến chưa ra ngoài, vừa đi ra hít thở chút không khí đã thấy sương trắng trước mặt có chút mới mẻ.

Quân Cảnh Hành hỏi hắn: "Lạnh không?"

Tuế Yến đã bận kín như quả cầu, hắn lắc đầu nói: "Cũng được."

Hai người chầm chậm đi dọc hành lang tay vịn về phía tiền viện, còn chưa tới tiền sảnh đã thấy Giang Ân Hòa, y vận trường bào đỏ sẫm đứng thẳng như ngọc bên cạnh Giang Ninh. Người kia hiếm thấy có dịp bận áo tay rộng hoa văn mẫu đơn. Cơ mà mặc dù quần áo quý giá đẹp đẽ nhưng trên búi tóc chỉ cài một cây trâm gỗ hoa đào thô ráp.

Giang Ân Hòa đứng cạnh nhìn Giang Ninh nói chuyện còn bị nàng ta dẫn đi nhận mặt mọi người. Lúc này đầu y đã váng, khóe mắt liếc thấy Tuế Yến đi sang thì lập tức lấy lại tin thần: "Nhị tỷ, Vong Quy tới, ta đi tìm hắn ôn chuyện cũ đây."

Giang Ninh cau mày, liếc nhìn đến phía dưới bậc thềm nơi Tuế Yến đứng cách đó không xa rồi nói: "Không phải đệ ấy còn bệnh à, trời lạnh thế này sao lại còn ra ngoài, Tuế Tuần không để ý đệ ấy à?"

Giang Ân Hòa làm gì còn lo cái này, y gần như nhảy tại chỗ: "Tỷ, Vong Quy!"

"Đi đi, sức khỏe đệ ấy không tốt, đệ đừng ầm ĩ với đệ ấy đó."

Giang Ân Hòa vội đáp: "Vâng!"

Nghe vậy Giang Ninh mới chịu thả người.

Tuế Yến vừa bước lên Giang Ân Hòa đã như tìm được người thân nơi xứ lạ, y vọt sang chỗ hắn như bay.

"Vong Quy!"

Tuế Yến nói: "Ngăn hắn lại."

Giang Ân Hòa nhảy đến định ôm vai hắn đã bị Quân Cảnh Hành lạnh lùng cản lại, y kéo móng vuốt không an phận của Giang Ân Hòa ra.

Tuế Yến nghiêng đầu ho: "Ngươi đừng động tay động chân."

Nghe vậy Giang Ân Hòa mới bừng tỉnh, trông thấy khuôn mặt bệnh tật của Tuế Yến y vội hỏi: "Ngươi vẫn khỏe chứ? Không phải nói còn đang bệnh à, ra đây hứng gió tây bắc làm gì? Hay là ngươi đặc biệt tới đây tiếp đãi ta đấy? Thế thì ngại lắm."

"Cần ta ném tuyết vào mặt ngươi cho ngươi tỉnh lại không?"

Giang Ân Hòa: "..."

Giang Ân Hòa trừng mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Quân Cảnh Hành đứng phòng thủ kiên cố bên cạnh thì cau mày: "Có phải ta gặp ngươi ở đâu rồi không? Sao cứ thấy ngươi quen mắt."

Khóe môi Quân Cảnh Hành co giật, đại để là nhớ lại chuyện thối um năm ấy khi mình còn ở Vãn Phong lâu bị tên nhãi ranh gọi "mỹ nhân" suốt, y xanh mặt nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần là ngài nhận lầm người rồi."

Giang Ân Hòa như suy tư: "Vậy à?"

May mà y cũng không phải người truy cùng gốc rễ, thấy Quân Cảnh Hành phủ nhận thì không truy hỏi nữa.

Tuế Yến hỏi y: "Hôm nay đại sư Tướng Quốc tự tới hầu phủ phải không? Ngươi biết bây giờ người ở đâu không đấy?"

"Ngươi nói Canh Tuyết đại sư à, ban nãy ông ấy tới thư phòng với Tuế Tuần tướng quân rồi, không biết bàn bạc gì nữa. Ngươi tìm ông ta có việc gì vậy?"

"Trẻ con đừng hỏi mấy cái này."

Giang Ân Hòa bùng nổ: "Ai là trẻ con hả?!"

Tuế Yến không để ý tới y nữa, hắn tập tễnh đi tới thư phòng.

Giang Ân Hòa cũng không muốn ở cạnh Giang Ninh xã giao với mấy người kia, y nhảy chân sáo đi với Tuế Yến.

Cũng không biết Tuế Tuần với Canh Tuyết bàn bạc chuyện gì mà ngoài cửa còn có hai thân vệ đứng gác. Tuế Yến bước lên bậc thềm, đang định đẩy cửa đi vào thì bị hai người kia cản lại.

Có vẻ hai người này là thân vệ trong quân của Tuế Tuần, trên người ai cũng là lệ khí hung hãn, lạnh lùng vô tình: "Tướng quân có lệnh, không ai được vào trong."

Tuế Yến hỏi: "Ta cũng không được à?"

"Đúng!"

Tuế Yến hơi nhướng mày: "Vậy nếu ta cứ phải xông vào thì sao?"

Hai người hơi ngây ra, dường như bọn họ không ngờ được tiểu thiếu gia lại không ra bài theo lẽ thường nhưng rất nhanh, một người đáp lại: "Quân lệnh khó cãi, nếu vậy thứ cho thuộc hạ bất kính với hầu gia."

Tuế Yến bật cười thành tiếng, hắn cũng không xông vào mà đứng ngoài cất tiếng kêu: "Huynh trưởng, huynh trưởng, cứu mạng với!"

Thân vệ: "..."

Quân Cảnh Hành với Giang Ân Hòa theo sau: "..."

Rất nhanh, thư phòng bị người mở ra từ bên trong, Tuế Tuần cau này đi ra nhìn Tuế Yến rồi hỏi: "Sao đệ lại sang đây, thân thể khá hơn chưa?"

Tuế Yến gật đầu, hắn nhô đầu vào trong thăm dò: "Ta nghe nói Canh Tuyết đại sư tới, trước đó có thảo luận phật pháp với đại sư ở Tướng Quốc tự nên giờ muốn sang chào hỏi, không làm phiền hai người chứ?"

Hắn đã kêu cứu mạng thế, có làm phiền cũng đã làm phiền hoàn toàn rồi. Tuế Tuần giận dữ liếc hắn mới dẫn ba người đi vào.

Trên chiếc án nhỏ trong thư phòng đang để bình trà nóng, Canh Tuyết đại sư vận tăng bào, cổ tay quấn phật châu. Lão hơi rũ mắt thưởng thức trà. Thấy Tuế Yến đến, lão cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu hành lễ rồi cười nói: "Hầu gia vẫn khỏe."

"Nhờ phúc đại sư, chẳng khỏe khoắn gì đâu."

Canh Tuyết: "..."

Tuế Tuần cau mày thấp giọng hỏi: "Nói linh tinh gì đó?"

Tuế Yến nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Ông ta có kêu huynh rút xăm không?"

"Gì chứ?"

"Đừng có rút xăm của ông ta đấy, rút ra toàn dự cảm không tốt."

Tuế Tuần và Canh Tuyết: "..."

Trong một chốc, dù là Canh Tuyết như giếng cổ chẳng gợn sóng cũng thấy bất đắc dĩ.

"Xin hầu gia yên tâm, không phải lúc nào bần tăng cũng mang theo xăm, ngài nghĩ nhiều rồi."

Tuế Yến kiêng kỵ nhìn lão ngay tức thì: "Vậy là ngài có suy nghĩ này rồi?"

Canh Tuyết: "..."

Lão cười cười: "Hầu gia, có nhớ lần trước ở Tướng Quốc tự ta từng giải xăm giúp ngài không?"

Mọi người lặng im.

Đại sư nhìn có vẻ khéo léo thế mà đổi đề tài cứng nhắc tới vậy.

Tuế Yến nhướng mày: "Ta không tin ngài, gì mà nguy hiểm trùng trùng chứ, không đúng chút nào cả."

Bây giờ hắn đã bày tỏ nỗi lòng với Đoan Minh Sùng, y cũng đã hồi đáp, hai người hiểu rõ lòng nhau sao còn có thể nói hiểm nguy trùng trùng kia chứ?

Nhưng dù là nói vậy, lòng Tuế Yến cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng. Chuyện này quá thuận lợi, thuận lợi tới mức làm hắn có hơi kinh hoảng.

Hắn hư trương thanh thế nhìn vào mắt Canh Tuyết. Chốc sau, lão cười nói: "Hầu gia thông tỏ, chẳng qua thông tỏ quá cũng chẳng phải chuyện tốt."

Tuế Yến vừa định nói thêm gì nữa Canh Tuyết đã đứng lên, lão hơi gật đầu với Tuế Yến rồi nói: "Bần tăng quấy rầy đã lâu, xin cáo từ trước."

Tuế Tuần bất mãn liếc đệ đệ mình rồi nói: "Ta tiễn đại sư."

Canh Tuyết cười cười rồi được Tuế Tuần dẫn ra khỏi thư phòng.

Trong thư phòng, chậu than cháy ấm áp, Tuế Yến ngồi trên nhuyễn tháp, hắn nhìn vệt nước loáng thoáng trên bàn đến thẫn thờ.

Quân Cảnh Hành hỏi hắn: "Ngươi kiếm lão ta rút xăm rồi à? Là xăm xấu sao?"

Tuế Yến tái mặt gật đầu.

"Vậy rốt cuộc ngươi tin hay không? Ngươi kể chuyện này với thái tử chưa? Theo ta biết, thái tử có vẻ tin chuyện thần phật."

"Chưa nói, bởi vì ta cảm thấy không đúng."

Giang Ân Hòa ngồi một bên mờ mịt hỏi: "Hả? Gì? Xăm xấu gì? Liên quan gì thái tử?"

Quân Cảnh Hành nói: "Ngươi cũng đừng vui vẻ sớm quá, thân phận thái tử hết sức đặc biệt, cho dù y có ý đấy thì hoàng đế cũng không chấp nhận đâu. Ngươi chưa từng nghĩ ngày sau phải kết thúc thế nào à?"

Tuế Yến cũng từng nghĩ tới việc này, hắn cau mày thật chặt: "Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào mới đúng đây, nói thẳng với y cao Tướng Quốc tự từng tính cho chúng ta một quẻ, nói hai người chúng ta có duyên không phận, không có kết cục tốt à?"

Giang Ân Hòa: "Gì? Hả? Gì hả? Rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Thái tử! Thái tử làm sao?"

Quân Cảnh Hành lại nói: "Ngươi giấu diếm cũng không phải cách, không lẽ đợi đến ngày hai ngươi hoàn toàn tan vỡ ngươi mới tin chuyện này à?"

Tuế Yến lạnh giọng: "Chúng ta sẽ không tan vỡ."

Giang Ân Hòa: "Thái tử! Thái tử làm sao?! Mấy người để ý ta chút đi nha!"

Y hết nhịn được rống thành tiếng, Quân Cảnh Hành với Tuế Yến không hẹn cùng quay sang nhìn y.

Giang Ân Hòa đầy mong mỏi nhìn hai người họ: "Thái tử sao vậy? Rốt cuộc hai người đang nói gì thế?"

Tuế Yến và Quân Cảnh Hành: "Sao ngươi còn ở đây?"

Giang Ân Hòa: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui