Lâm Tịnh Nhiên tạm thời chưa thể bình tĩnh lại, khóe môi cậu giật nhẹ.
“Đây là… cấp trên của anh hai?”
Theo hiểu biết của cậu về Lâm Kính Dã, người này phải có quân hàm cao hơn nhiều cấp đồng thời phải được anh công nhận, bằng không sẽ không dùng ngữ khí này để nói chuyện với anh.
Cấp dưới lại càng không dám, dù sao thì ba giờ sáng bị dựng dậy trồng chuối chạy quanh sân không phải chuyện đùa.
Lâm Kính Dã: “Ừm, trước mắt là vậy.”
Thoạt tiên, Lâm Tịnh Nhiên mím môi trước tròng kính hình cánh bướm trông quá sang trọng, nhưng khi nhìn thấy con bướm nhỏ lay động bên tai anh hai thì lại lặng lẽ đeo kính lên.
Sau đó cậu xốc lại hành lý, vẫy tay chào tạm biệt Lâm Kính Dã.
“Cảm ơn anh, em vào đây.”
Màn gặp mặt chỉ trong phút chốc của hai anh em khiến không ít phụ huynh đang sụt sùi cạnh đó trố mắt nhìn nhau, tự hỏi chẳng lẽ thằng bé này thuê dịch vụ đưa tiễn hay sao mà chưa gì đã đường ai nấy đi rồi.
Một số người có bối cảnh sau lưng thì lại châu đầu rỉ tai “Anh em họ Lâm đấy”, một số khác lại lộ vẻ quái đản như đang chờ xem kịch vui.
“Hôm nay là ngày nhập học, thể nào cũng có người lớn đến đưa…”
Học viện quân sự Úy Lam tuyển chọn sinh viên dựa trên những bài thi đầu vào vô cùng khắt khe, học phí do Liên Bang chi trả nên học viên của nó đến từ mọi tầng lớp.
Trên lý thuyết không hỏi xuất thân, chỉ xem bản lĩnh, có lái phi thuyền sang trọng cách mấy cũng phải bước xuống, tự xách hành lý vào trường.
Lâm Kính Dã vừa xoay gót thì một chiếc phi thuyền cá nhân màu trắng bạc đã dừng lại cách đó không xa.
Trông kiểu dáng thon gọn, không có gì bắt mắt nhưng đến gần mới phát hiện vỏ ngoài của nó được làm từ chất liệu chống đạn của quân đội, bên trong được trang bị hệ thống động cơ có thể bật warp drive sơ cấp, hơn hẳn loại phi thuyền chỉ có thể dừng lại ngắm cảnh ngoài tầng khí quyển.
Anh vừa định đi vòng qua thì cửa sổ phi thuyền hạ xuống, một gương mặt điển trai hiền hòa xuất hiện.
“Kính Dã, lâu rồi không gặp.”
Đôi mày Lâm Kính Dã hiếm khi được một lần nhướng lên.
Chẳng trách sao ánh mắt của mấy người ban nãy trông cứ là lạ, bởi vì người ngồi bên trong chính là Elliot Wimmer.
Thượng tướng Wimmer cả đời lập vô số chiến công hiển hách, hai người con trai gái đều là Alpha đã hy sinh trên tiền tuyến chống lại Tiếng Vọng cách đây hai mươi năm, để lại hai đứa cháu còn thơ được ông ta nuôi lớn trong sự kỳ vọng và yêu thương vô bờ.
Nhưng bởi vì hôm nay Thượng tướng phải đón hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời trở về Thủ Đô, không thể đến tiễn đứa cháu nhỏ, nhiệm vụ ấy nghiễm nhiên rơi vào tay đứa cháu lớn.
Elliot bước xuống phi thuyền, trên gương mặt anh tuấn là vẻ bùi ngùi xen lẫn buồn bã: “Lâu lắm mới gặp em ở Thủ Đô tinh.
Em vừa chấp hành nhiệm vụ trở về sao? Đã làm quen lại chưa?”
Y khoác quân phục của Quân đoàn hành tinh, vai đeo hàm Đại tá, ngực ghim huy hiệu lấp lánh.
So sánh với y, quân hàm của Lâm Kính Dã thấp hơn hai bậc, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, tuy quân phục vẫn chỉnh tề nhưng cổ tay áo lại có một vết bẩn màu nâu.
“Hai ơi!” Một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Hai đang làm- á, anh Kính Dã về rồi ạ?”
Fritz hớn ha hớn hở nhảy xuống, vừa nhìn rõ Lâm Kính Dã thì chợt hít hà một hơi, mếu máo nói: “Sao anh gầy thế này? Có nhiệm vụ khẩn cấp cũng phải chú ý nghỉ ngơi chứ anh, đừng cố gắng quá!”
Những ánh mắt tò mò xung quanh ghé nhìn, các sinh viên xuất thân bình dân không hiểu biết giới thượng lưu không khỏi tiếc nuối.
Anh Trung tá văn phòng kia tuy trông hơi xơ xác một chút nhưng mặt mũi và dáng dấp quả thật là cực phẩm, đặc biệt là đôi con ngươi một đen một xanh cực bắt mắt kia, ngặt nỗi tình huống hiện giờ khá là lúng túng… Bởi vì có câu nói “giây phút đắc ý nhất là khi gặp lại người yêu cũ, mình rạng rỡ bao nhiêu, đối phương thê thảm bấy nhiêu”, còn lỡ như ngược lại thì hỏng bét.
Thế nhưng vẻ dửng dưng trên gương mặt người thanh niên tóc đen tuấn tú khiến một vài sinh viên chỉ nghe kể sơ chợt cảm thấy xót xa, người biết chuyện cũng hoang mang không kém: Thái độ này thật sự là người con mặt dày vô liêm sỉ của nhà họ Lâm kia ư?
Thấy Lâm Kính Dã không nói gì, hai anh em Wimmer tiến lên.
Trong khi Fritz vẫn còn ân cần hỏi han, trái tim Elliott bỗng lỡ một nhịp khi nhận ra vệt nâu trên tay áo Lâm Kính Dã không phải vết bẩn.
Đó là máu.
“Không có gì thì tôi đi trước.” Lâm Kính Dã cắt ngang những lời huyên thuyên của Fritz rồi lập tức nhấc chân rời đi, không quên khẽ nghiêng đầu khi lướt ngang Elliot: “Dù sao mọi người đều biết thiếu gia Wimmer đây… rất phiền lòng trước sự đeo bám của tôi.”
Trong chớp mắt ấy, không khí như ngưng tụ thành lưỡi dao, từng thớ thịt trong người Elliot cứng đờ, Fritz cũng không khỏi khựng lại.
Bằng khả năng cảm nhận cảm xúc vượt trội của Omega cấp A, nó đánh hơi được một mùi rỉ sét.
Không phải mùi tanh của máu mà là mùi của khát vọng được uống máu, như thể người thanh niên tóc đen sẽ lập tức xé rách lớp mặt nạ xinh đẹp, lộ ra bộ vuốt sắt bén moi tim nó.
Bản năng mách bảo Fritz im miệng, vì vậy nó ngoan ngoãn làm theo.
Khi khí lạnh tan đi, bóng lưng lặng lẽ của người thanh niên cũng đã khuất sau những bậc cha mẹ bình dân đến tiễn con cái đi học.
Cổng học viện quân sự huyên náo là thế, lại có hai thiếu gia quý tộc bị bao phủ trong bầu không khí nặng nề.
Mãi một hồi sau, Fritz mới lắp bắp cất tiếng: “Hai ơi… anh ta trở về làm gì vậy?”
“Cũng một năm không về rồi, chỉ là nghỉ phép thôi, không sao cả.” Elliot vỗ nhẹ lên vai em trai sau một thoáng lặng im.
“Nhưng… hạm đội trở về Thủ Đô tinh hôm nay là… là…”
Là Thanh Kiếm Bầu Trời.
“Chẳng lẽ anh ta chính là người tiếp viện cho Nguyên soái?”
Chân mày Elliot nhíu chặt lại, nhưng chỉ chốc sau đã giãn ra: “Không có gì đâu, em cứ tập trung vào học đi.
Cho dù chiếc tàu được Nguyên soái điều động tạm thời là của nó thì cũng không sao cả.
Việc nhà họ Lâm làm đủ mọi cách để tiến vào giới thượng lưu đã được truyền đi khắp nơi, mà ai chẳng biết Rennes ghét giới quý tộc có tiếng.”
Thấy sắc mặt Fritz vẫn trắng bệch như vôi, y an ủi: “Em sợ cái gì chứ? Nó có muốn trả thù cũng nhằm vào anh mới phải.”
Nhưng… Không một ai hay biết việc thi hộ năm ấy ngoài hai người trong cuộc.
Elliot cắn răng.
Cho dù Lâm Kính Dã thật sự làm ầm lên đến tòa án quân sự thì một tên lính tiếp viện tuyến hai lấy gì để so với sĩ quan chỉ huy thế hệ mới của Quân đoàn hành tinh? Lấy gì để người khác tin tưởng?
Hơn nữa… không phải do nó chủ động đề nghị sao?
Fritz bừng tỉnh: “Việc đính hôn thất bại giữa Lâm Tịnh Nhiên với nhà Fiditz… Thiếu chút nữa là bọn họ đặt chân vào giới thượng lưu thật rồi.”
Ellit khịt mũi: “Chỉ là lũ nhà giàu mới nổi chỉ biết bán con mà thôi.
Nhưng một Omega cấp S, tinh thần lực vừa cao vừa ổn định như nó chắc chắn sẽ được chú ý.”
Tầm mắt của thiếu niên xinh xẻo liếc về phía Lâm Tịnh Nhiên vừa rời đi, một tia u ám lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Khoảng mấy thế kỷ trước, trong một cuộc chiến tranh với quy mô chưa từng có, con người đã mất kiểm soát vũ khí mà phá hủy mặt trăng, dẫn đến lực thủy triều và môi trường khí quyển bị ảnh hưởng nặng nề.
Các nhà khoa học – khi ấy vẫn còn chưa thành lập Tiếng Vọng Eryan – lập tức hành động, đưa con người rời khỏi cố hương đang sụp đổ, đồng thời đưa một đoạn mới vào tổ hợp gene người.
Giới tính ABO đã được sinh ra khi thảm họa vũ trụ va chạm với khoa học của nhân loại như vậy đấy.
Sự đột biến của một đoạn gene trong nhiễm sắc thể giới tính dẫn đến các hướng phân hóa khác nhau, phân hóa càng cao cấp càng thể hiện sự không ổn định của tổ hợp gene này.
Đó là lý do mà Alpha cấp càng cao càng dễ nổi nóng, Omega thiên phú càng cao càng có thể dùng pheromone quấy nhiễu suy nghĩ người khác, khiến không chỉ Alpha mà ngay cả những Beta nhạy cảm cũng có thể mất khống chế.
Vì vậy, Liên Bang hiện nay đặt S là cấp bậc phân hóa gene tối cao.
Tuy vẫn có những Alpha hay Omega cao hơn S nhưng phần lớn đều phải tiếp thu trị liệu để ổn định gene, khi nào xuống đến cấp S mới có thể sinh hoạt bình thường, bằng không chỉ có thể vĩnh viễn sống trong những phòng bệnh cô lập.
Lâm Tịnh Nhiên tuy phân hóa trễ nhưng tinh thần lực của cậu lại vô cùng ổn định, không hề mất kiểm soát trong giai đoạn vừa phân hóa xong.
Đây cũng là lý do nhà Fiditz dao động, nghiêm túc cân nhắc chuyện hôn nhân.
Nhưng ai ngờ rằng trong buổi dạ hội hôm ấy, thiếu gia nhà Fiditz lại bất thình lình thổ lộ tình cảm với Fritz Wimmer.
Giới thượng lưu lộn xộn ghê, mọi người rối rít thở dài.
…
Biệt thự nhà họ Lâm được xây dựng khá tráng lệ và nguy nga với đài phun nước ở sân trước, được bao quanh bởi hoa cỏ tươi tốt và cây ăn trái xum xuê.
Bằng mắt thường chỉ có thể phát hiện ra thiết bị công nghệ duy nhất là hàng rào photon lờ mờ trên tường, nhưng với nhãn lực của Lâm Kính Dã, không khó để nhìn ra hơn một họng súng đang lấp ló sau bụi cỏ được tạo hình khéo léo.
Tuy pháp luật quy định người dân chỉ có thể dùng đạn gây mê để hạ gục những kẻ xâm lấn, nhưng ngần này súng mà khai hỏa cùng lúc thì uy lực chẳng thua súng quang năng là bao.
Anh kiên nhẫn đứng chờ trước cổng.
Năm phút sau, một người phụ nữ trung niên với mái tóc dài màu nâu nhạt vội vã đi đến.
Trên người bà là chiếc đầm dài màu be thanh lịch, dưới chân lại là một đôi dép đi trong nhà, có lẽ để dễ dàng chạy bộ.
Lâm Kính Dã thấy bà thì hơi ngẩn ra.
Người phụ nữ đến bên cửa, cau có lầm bầm gì đó như “Sao lại xóa tên thằng nhỏ” rồi thao tác trên màn hình cá nhân của mình một hồi.
Hàng rào photon biến mất, họng súng sau bụi cỏ rụt về, cánh cửa mở ra kèm giọng nói chào mừng vang lên.
Lâm Kính Dã cất lời: “Dì khỏe không ạ?”
Người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đã lập tức nắm tay kéo vào nhà, vừa đi vừa quở.
“Mấy hôm rồi con chưa nghỉ ngơi hả? Sao áo đã bẩn mà vẫn còn mặc thế này? Lát nữa thay ra để dì giặt cho.”
Khi nghe thấy một danh sách các món ăn được bà dặn dò quản gia người máy chuẩn bị, Lâm Kính Dã không thể không lên tiếng: “Dì ơi, dạ dày con không phải hố đen đâu.”
Bà Lâm nghe vậy mới khựng lại, đỡ trán: “Ừ nhỉ, nhưng sao con về mà không báo với dì một tiếng? Thế có phải bớt cập rập hơn không?”
Thấy anh không nói gì, bà tiếp lời: “Ba con đi thăm mỏ rồi, kệ ổng, chừng nào ổng về để dì nói chuyện.”
Đúng lúc ấy, quản gia AI trong nhà bỗng thông báo: “Thưa bà, ông chủ vừa nhắn tin đã trở về Thủ Đô, dự kiến hai tiếng sau sẽ đến nhà.”
Lâm Kính Dã nghe vậy thì dừng bước, nghiêng đầu.
Thấy người phụ nữ đoan trang kế bên khẽ mấp máy môi – hình như là chửi thề – một tia ấm áp len lỏi vào trái tim, anh khẽ cười.
“Con tạt ngang một chút thôi ạ.
Ban nãy con có đến Úy Lam tiễn Tiểu Nhiên, em đã an toàn vào trường rồi, dì an tâm.”
Biểu cảm trên gương mặt bà Lâm là một sự giằng xé giữa tức tối và bất lực, sau cùng đành thở dài: “Trước kia ba con ngày ngày mong ngóng con phân hóa thành Alpha, thành Omega cũng tốt vì dẫu sao mẹ con cũng… Nhưng dì thật sự không ngờ..
Dì và ba con đều là Beta, xác suất sinh ra Omega đã rất thấp chứ nói chi cấp S, nếu không phải Tiểu Nhiên trông như đúc từ một khuôn với dì, dì còn tưởng ôm lộn con ai về.”
Lâm Kính Dã bật cười, hỏi: “Từ lúc phân hóa đến giờ em đã xem mắt với bao nhiêu người rồi ạ?”
Bà Lâm lập tức đảo mắt: “Ba con thiếu điều dán hình nó lên mấy cột đèn đường để quảng cáo thôi.
Cuối cùng không mối nào thành, Tiểu Nhiên tự xách ba lô đi học, ba con tức quá phá hết phi thuyền không cho dì đi đưa.”
“Cũng giỏi phết.” Lâm Kính Dã thấp giọng thì thầm, không biết đang khen ai.
“Hành tinh khoáng trong tay ba con mang lại lợi ích quá lớn.” Bà Lâm bỗng nói: “Ông ấy sợ rằng nếu không có quyền thế trong tay, có ngày sẽ bị các gia tộc lớn nuốt trọn toàn bộ sản nghiệp.
Tuy Liên Bang ngày càng phát triển cởi mở nhưng con cũng thấy đấy, tám vị quân đoàn trưởng đều là Alpha, bốn đứa các con lại không phải.
Vậy nên không phải ba con tuyệt tình muốn cắt đứt quan hệ với con đâu, chỉ là suy nghĩ cổ hủ như mấy cái xác sống mà thôi.”
Không chỉ cổ hủ mà còn ảo tưởng về một ngày Lâm Kính Dã trở về học tập kinh thương, Lâm Tịnh Nhiên kết hôn với một Alpha có quyền có thế nữa.
Lâm Kính Dã chỉ chậm rãi lắc đầu.
Sau một mái hiên cách đó không xa, một cô bé tầm mười bảy, mười tám dắt theo một bé trai ló đầu ra, vui vẻ vẫy tay với Lâm Kính Dã.
Anh mỉm cười với hai đứa trẻ, đoạn chào tạm biệt bà Lâm: “Con đi đây ạ.”
“Hả… Ôi… Nhớ ăn cơm đúng bữa nha con, nghỉ phép rồi cũng đừng uống dịch dinh dưỡng mãi.”
“Dạ.”
Rời khỏi biệt thự, Lâm Kính Dã nhìn bầu trời xanh thẳm vời vợi, thầm nhủ quang cảnh từ nơi có tầng khí quyển bao quanh quả nhiên khác hẳn với những gì thường thấy trên đài chỉ huy trong tinh hạm.
Đã lâu rồi anh mới cảm nhận lại được trọng lực thật sự dưới chân, mà lực hút này dường như cũng lớn quá, khiến anh nhấc chân lên rồi lại không biết đi đâu, cứ thế bần thần tại chỗ.
Một hồi sau, Lâm Kính Dã mở máy liên lạc.
Hay là đến nhà Teval? Không, tên đó có cái tật gọi đồ ăn về rồi bày bừa khắp nơi.
Lệ Nhiễm Nhiễm chăng? Trừ khi muốn bị bắt làm chuột bạch.
Roland càng không thể, cậu chàng đã giúp chăm sóc Tiểu Lam mỗi kỳ nghỉ phép rồi, lại còn bỏ tiền túi ra mua đồ ăn đắt tiền cho nó nữa.
Ting!
Một cửa sổ nhỏ bỗng nhảy ra trên màn hình.
[Chạy đi đâu mà lẹ vậy mắt uyên ương lớn? Tôi còn đang chờ Nữ vương tiếp kiến muốn rục xương đây, đừng nói cậu đã tình chàng ý thiếp với cái giường rồi nhé!]
Người gửi không nằm trong danh sách liên lạc, nhưng với Thanh Kiếm Bầu Trời, muốn có được số của anh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lâm Kính Dã không khỏi bật cười, vừa định trả lời thì đầu ngón tay lại giật giật, ma xui quỷ khiến thế nào lại gõ vào một câu.
[Vì chút chuyện gia đình nên đang phải lang thang ngoài đường, không chốn nương thân.
Chẳng biết Nguyên soái có thể thương tình cho ké một chỗ trú mưa không?]
Ba giây sau, một dòng địa chỉ xuất hiện..