Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, trên chiếc giường lớn màu xanh thẫm, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Trong không khí, chỉ còn lưu lại khí tức khi *** đã đi qua.

Mà hắc phát nam nhân bị chà đạp dày vò tròn một đêm, lúc này đây đang nằm trong vòng tay của một nam tử khác tướng mạo cực kỳ ôn nhu. Thoạt nhìn thân mật dị thường. Đương nhiên, cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Bất quá, so với Ngạo Triết Thiên vì mệt mỏi cực độ mà đến giờ vẫn đang mê man, Phỉ thoạt nhìn cũng tinh thần cũng không tệ lắm.

Từ đầu chí cuối, hắn không hề ngủ, cứ như vậy lấy tay chống cằm, yên lặng nhìn đối phương, thi thoảng lại lấy tay nhẹ nhàng gạt lấy mấy sợi tóc đen dài tinh tế vướng trên mặt hắn xuống.

Bất quá nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thấy sắc mặt Phỉ kỳ thực cũng không mấy thoải mái. Khuôn mặt tinh xảo của hắn phủ một tầng mồ hôi mỏng, song nhãn băng lam sắc thỉnh thoảng lại có một tia hôi sắc quang mang hiện lên.

Trên thực tế, hắn đang miễn cưỡng chống đỡ.

Nguồn Phụ năng lượng trong người Ngạo Triết Thiên so với trong tưởng tượng của hắn thì mạnh hơn hẳn, mạnh đến mức khi hắn đã triệt để hấp thụ năng lượng này rồi, nhưng lại không nghĩ đến, chính tâm trí mình lại bị thôn phệ [cắn nuốt] như thế này.

Nếu như muốn cỗ năng lượng này hoàn toàn dung nhập vào mình, hắn phải đến nơi quang nguyên tố cực hưng thịnh để triệt để gột rửa một lần. Mà tại một nơi tràn ngập hắc ám năng lượng như Minh giới tự nhiên là vô pháp làm được. Vậy nên với tình trạng hiện tại của hắn lúc này, điều tốt nhất nên làm chính là lập tức quay trở về Bạch đế quốc, dưới sự bảo hộ của các thiên thần mà hoàn thành quá trình gột tẩy.

Mà việc này khả năng là cần hai đến ba ngày.

Nhưng hắn hiện tại chưa muốn quay trở về, chí ít, cũng phải chờ nam nhân này tỉnh lại đã.

Trong lúc lơ đãng suy nghĩ, Phỉ tùy ý liếc mắt nhìn qua cái bình thủy tinh nhỏ tinh xảo đựng một dịch thể màu xanh đang cầm trong tay, hiển nhiên chính là cái bình nhỏ mà Tinh Linh Hoàng đã đưa hắn. Bất quá, dịch thể màu xanh trong bình, vẫn đầy như cũ.

Rất hiển nhiên, là hắn không có dùng nó.

Có lẽ cũng bởi vì như vậy, cho nên hắn mới không thể thuận lợi đem Phụ năng lượng trên người người kia chuyển qua cho mình.

Nhưng dù thế nào, hắn trước sau vẫn không muốn dùng.

Bởi vì, hắn không tin Tinh Linh Hoàng.

Huống hồ, càng không dò xét ra được cái gì kì lạ, thì càng cảm thấy quỷ dị. Thứ dược trên tay chính là như vậy.

“…” Đang nghĩ ngợi, nam nhân đang cực mỏi mệt trong lòng tựa hồ như động nhẹ một cái, sau đó, song nhãn chậm rãi mở ra, mê man mất một lúc, sau ánh mắt mới dời đến hắn.

Theo đó, tựa hồ như phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày.

“Ngươi hiện tại có phải cảm giác thấy năng lượng trong cơ thể không thể khống chế?” Phỉ rất nhanh liền nhìn ra nghi hoặc của hắn, ôn nhu giải đáp : “Kỳ thực, sau khi chúng ta giao tiếp năng lượng, ngươi sẽ có một thời gian không thể vận dụng được sức mạnh nguyên bản, đồng thời sẽ trở nên vô cùng suy yếu. Tình trạng như vậy sẽ duy trì liên tục trong suốt một ngày đêm, sau sẽ khôi phục trở về nguyên dạng như cũ. Tuy rằng, nguồn Phụ năng lượng đối với ngươi không có tác dụng gì, mất đi cũng không ảnh hưởng đến năng lượng của bản thân ngươi, nhưng dù sao nguyên bản cũng là thứ tồn tại trong cơ thể ngươi, đột nhiên bị lấy mất, nhất thời không thể thích ứng cũng là điều hiển nhiên.”


“…” Gật đầu, Ngạo Triết Thiên tỏ ý đã hiểu, sau ánh mắt có chút băng lãnh dời về phía bàn tay Phỉ trước sau vẫn đang ôm lấy thắt lưng mình.

“Ta ôm ngươi đi tắm.” Nhưng Phỉ tựa hồ như không chút để tâm đến ánh mắt của Ngạo Triết Thiên, mà đứng dậy muốn đem người kia ôm ngang lấy.

Nhưng, lại bị ngăn lại.

“Không cần, ta tự mình đi được.”

“…” Phỉ im lặng mất nửa ngày, cười cười ôn hòa, cũng không nói gì nữa. Hắn biết nam nhân này một khi đã cự tuyệt, chính là cự tuyệt tuyệt đối không chút thỏa hiệp. Vì vậy, hắn chỉ có thể im lặng nhìn nam nhân từ trong lòng hắn ly khai, thân thể xích lõa đã từng bị hắn thưởng thức triệt để, từng bước một rời xa hắn, có chút tập tễnh, nhưng vẫn như cũ thẳng lưng đĩnh trực.

Thẳng đến khi cánh cửa phòng tắm ngăn lại đường nhìn của hắn.

Tiếu ý trên khuôn mặt Phỉ với tiêu thất.

Song nhãn phiêu lượng, bời vì thái độ vô cùng lạnh lùng của nam nhân, mà nhiễm một tầng u tối, ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc đó là vì sao.

Hắn lúc đầu tiếp cận đối phương, cũng chỉ đơn giản là muốn năng lượng vủa nam nhân này mà thôi.

Về phần đối phương sau khi biết được chân tướng sự việc sẽ cảm thấy thế nào, hắn không quan tâm, thậm chí còn có chút chờ mong một biểu cảm thương tâm của đối phương, hoặc là một biểu tình phẫn nộ.

Thế nhưng hắn lúc này lại không được như ý như vậy.

Chỉ nhìn thấy…

Nam nhân kia, so với lúc mới gặp hắn, thì nhãn thần càng thêm băng lãnh.

Không, phải nói là một nhãn thần hờ hững mới đúng, giống như hắn ở trong mắt đối phương, chỉ là một kẻ qua đường xa lạ.

Loại cảm giác này, khiến hắn rất khó chịu.

Trong phòng tắm, Ngạo Triết Thiên hai tay chống tường, im lặng mặc cho nước nóng từ trên đỉnh đầu xối thẳng xuống tẩy trừ thân thể mình, cực khó chịu khi cảm giác được hạ thân mình đang không ngừng chảy xuống thứ dịch thể khiến hắn không thể chịu nổi.

Mang theo một màu đỏ sậm nhàn nhạt, quấn lấy bắp đùi chảy xuống.

“Ta hiện tại phải ly khai. Hai ngày sau ta sẽ quay lại giúp ngươi cứu các nàng.” Phỉ đứng ở ngoài cửa đạm mạc nói.

“Không cần.” Ngạo Triết Thiên đáp lại hắn chỉ vỏn vẹn hai chữ, không mang theo bất luận tâm tình gì.


Về việc này hắn đã sớm có dự tính từ trước, dựa vào khả năng ẩn nấp của Ngạc Mộng, cùng với trí nhớ của hắn từ lần trước tìm hiểu quanh hoàng cung, bọn họ đã thành công trong việc lẻn vào nơi cấm địa bí ẩn nhất trong hoàng cung.

Bên trong có rất nhiều thứ, bất luận là cái nào cũng đều có một giá trị cực cao. Trong đó, có cả tư liệu nói về Hắc Vũ điện. Dựa vào cái này, hắn tự tin là có thể cứu được hai người.

“…” Bên ngoài cửa, Phỉ im lặng rất lâu, xong mới chầm chạm nói: “Ta đi trước. Hẹn gặp lại.”

Sau đó, khí tức của hắn bên ngoài cửa liền tiêu thất.

Ngạo Triết Thiên im lặng nhìn cánh cửa nửa ngày, sau mới cúi đầu tiếp tục tẩy trừ thân thể.

Mà khi hắn thật chật vật tẩy trừ xong, ngay lúc đang lau tóc đi ra ngoài phòng, lại thấy bên chiếc giường lớn vẫn còn đang một trận bừa bộn mất trật tự, không hay từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh hỏa hồng cao lớn đang lẳng lặng đứng đó.

Lúc này, mạt huyết hồng kia chính là đang đưa lưng về phía hắn, gắt gao nhìn chăm chăm vào chiếc giường lớn vẫn còn lưu lại vết tích *** trước mắt.

Dần dần, những sợi tóc đỏ tươi như máu diêu động trong không trung, phảng phất như bị gió bão cuồng loạn thổi lên, không ngừng vẽ lên những đường cong quỷ dị…

Tiếp đó, Ngạo Triết Thiên nhìn thấy nam nhân chậm rãi quay đầu lại, yêu đồng màu đỏ sậm, chỉ trong nháy mắt đã khóa chặt lấy hắn.

Mà cũng trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt kia, hắn có cảm giác như chính mình đang bị vây nhốt lại dưới băng ngục sâu vạn trượng, ngay cả chiếc khăn tắm trong tay, cũng bị chấn động làm cho mất khống chế mà rơi xuống mặt đất, một nỗi sợ hãi cực độ mang theo hàn ý lạnh thấu xương chạy dọc thân thể hắn.

Đó là một loại sợ hãi từ tận trong tiềm thức.

Chạy trốn…

Trong nháy mắt, trong đầu hắn chỉ nghĩ được duy nhất cách này…

Ngay khi nam nhân theo bản năng muốn di chuyển cước bộ, hỏa hồng thân ảnh đột nhiên không lời báo trước mà hóa thành một đạo huyết sắc lưu quang, ngay giây tiếp theo, lưu quang yêu diễm đó đã liền mãnh liệt ngưng tụ thành hình ngay trước mặt Ngạo Triết Thiên, bàn tay to lớn mang theo những móng tay sắc nhọn, lập tức bóp lấy cổ nam nhân đang muốn trốn chạy, theo lực đạo đưa cả người hắn hung hăng ấn lên tường, lực va đập lớn đến mức khiến Ngạo Triết Thiên nhất thời có cảm giác như lưng mình trở nên tê dại.

Tiếp đó, hắn cảm giác được ánh mắt tràn ngập tử khí của Vong Dạ chậm rãi mà máy móc dò xét từ cổ xuống đến trước ngực hắn.

“Đây là… Cái gì?” Móng vuốt sắc nhọn của đối phương vẫn còn mang theo một chút hồng lân tựa như âu yếm mà lướt qua cái cổ của hắn, tinh tế, tại vết cắn có chút sưng đỏ mà vuốt ve qua lại nhiều lần. Thanh âm từ tính lại khàn khàn tại nơi không gian yên tĩnh như ở đây có loại ma lực khiến kẻ khác phải mê mẩn, nhưng Ngạo Triết Thiên ngược lại chỉ cảm thấy một trận hàn ý băng lãnh, kể cả cái cổ đang bị đối phương vuốt ve, cũng nhịn không được mà run lên nhè nhẹ, có loại ảo giác như bị phỏng rộp lên.

Thân thể, không biết vì sao lại vô pháp nhúc nhích.

Sau đó, nam nhân cảm giác được bàn tay nóng rực đó trượt xuống cổ hắn, lướt qua vai, cổ áo rất nhanh liền bị kéo thẳng một đường xuống tận thắt lưng…


Nhất thời, những vết tích *** bị y phục bán che lấp, cũng theo vậy mà phơi bày ra không sót một thứ gì.

Có thâm xanh, có tụ tím, tựa như là những lời tuyên thệ chắc chắn về quyền sở hữu trên thân thể cường tráng này, nhất là nơi sườn thắt lưng, mấy vết răng nông sâu rõ ràng càng khiến con ngươi của Vong Dạ trong nháy mắt co rút lại mãnh liệt, có chút trở nên điên cuồng.

Ánh mắt, cũng theo đó chậm rãi ngước lên đối diện với hai mắt hắn, tựa như châm chọc đâm thẳng vào thâm tâm hắn.

“Tốt lắm…”

Ngạo Triết Thiên phảng phất như nghe được tiếng cười lạnh của Vong Dạ, nhưng thanh âm bật ra lại là hai chữ hoàn toàn không chút ngữ điệu, lòng nhất thời một trận sợ hãi. Giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình đột ngột căng cứng, trước mắt liền xuất hiện một mảnh ám hồng, còn chưa kịp phản ứng đã liền bị hung bạo ném lên trên giường.

Giường của Vong Dạ…

Ngay sau đó, nam nhân còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, đã cảm giác được vai mình bị một cỗ lực mạnh mẽ gắt gao đè xuống giường, mà đai lưng của hắn, đồng thời theo kiện y phục tuyết bạch bị kẻ kia thô bạo xé rách.

Sau lưng xích lõa nhất thời một trận lạnh run.

Nỗi hoảng sợ không rõ từ đâu xuất hiện khiến nam nhân liều mạng giãy dụa, nhưng vì động tác kế tiếp của Vong Dạ mà cả người lập tức trở nên cứng ngắc.

“Ngươi để hắn thượng ngươi?” Rõ ràng là ngữ điệu bình tĩnh đến không chút gợn sóng, nhưng vẫn như cũ khiến cho kẻ khác cảm giác được một tia bạo ngược ẩn chứa trong đó sau đó, Ngạo Triết Thiên cảm giác được thắt lưng của mình bị nam nhân kéo lên, ngay lập tức nơi khiến hắn cảm thấy cực kỳ hổ thẹn nhục nhã liền truyền đến một trận đau tê dại.

Ngón tay thon dài mang theo hồng lân của Vong Dạ, đồng tác gần như thành thô bạo hướng đến nơi vẫn còn sưng đỏ đến thương cảm giữa hai chân nam nhân, tựa hồ như muốn xác nhận điều gì mà hung hăng đâm vào.

“Đừng chạm vào ta! Cút ngay!!!” Một loại phẫn nộ vì khuất nhục mà sinh ra thế nào cũng không thể áp chế lại được mà bộc phát ra ngoài, khiến cho nam nhân nguyên bản vẫn chỉ im lặng giờ phút này lại dùng sức giãy ra khỏi dưới thân Vong Dạ, theo động tác biến hóa rất nhanh mà xoay người nhấc khuỷu tay lên hướng thẳng đến đầu Vong Dạ vung tới.

Thẳng đến khi công kích bị đối phương thẳng tay tóm lấy.

“…” Vong Dạ cứ vậy diện vô biểu tình nhìn Ngạo Triết Thiên đang bị mình chế trụ cổ tay, một loại bạo ngược âm lãnh theo huyết sắc yêu đồng từ từ tỏa ra.

Nam nhân bị hắn nắm lấy, vừa giống như một con thú hoang bị chọc giận, hắc đồng sắc bén tràn ngập một cỗ hỏa nộ cùng khuất nhục, lại còn mang theo một mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, mất trật tự cuốn lấy thân thể nam tính không chút tỳ vết, nhưng ẩn dưới mái tóc dài bán che lấp kia lại là những dấu vết xanh tím chói mắt. Nhất là nơi giữa hai chân, lại càng dày đặc những vết giảo ngân cùng hôn ngân mang đầy tính chiếm hữu.

Chướng mắt đến khiến cơn tức giận của hắn thế nào cũng không thể áp chế…

Mà nam nhân này vừa nãy còn nói cái gì?

“Ngươi nói lại lần nữa xem.” Thanh âm Vong Dạ u hiểm đến quỷ dị dường như là từ nơi sâu nhất dưới địa ngục vọng lên, lực đạo chế trụ cổ tay nam nhân nhất thời tăng lên không ít.

“Ngươi, cút cho ta…” Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân cũng vì cơn đau dữ dội ở cổ tay mà trở nên hơi trắng bệch, nhưng phẫn nộ trong ánh mắt lại không giảm đi dù chỉ là một chút.

Nhất thời, Vong Dạ nghe thấy thanh âm rơi vỡ của chút lý trí còn sót lại của mình.

Song nhãn nguyên bản hồng bạch phân minh trong nhát mắt hòa thành một mảnh ám hồng, khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười ác độc khiến bất cứ ai cũng phải rợn lạnh, yêu hoặc mà mê người.

Vong Dạ như vậy, so với hắn khi nổi giận, thì càng nguy hiểm hơn.

Ngay khắc sau đó, cổ tay đã được hôi sắc năng lượng cường hóa vô số lần của Ngạo Triết Thiên, cứ như vậy, không hề có chút năng lực phản kháng nào mà bị hắn bẻ gãy.


Không dừng lại ở đó, Vong Dạ bẻ cố gãy cổ tay hắn rồi, còn cố ý dùng năng lượng của mình tiến nhập vào bên trong Ngạo Triết Thiên một đường xé rách linh mạch của hắn.

Loại đau đớn từ việc trực tiếp gây thương tổn đến linh thể này, tự nhiên so với việc chỉ bị bẽ gãy tay đơn thuần còn đau đớn hơn gấp trăm lần.

Thế nhưng cho dù như vậy, nam nhân bị bẻ gãy cổ tay vẫn chung thủy trước sau không chịu hé miệng kêu đau một tiếng, sắc mặt cũng vì cơn đau kịch liệt mà tái nhợt hẳn đi, nhưng vẫn như cũ dùng nhãn thần lạnh lùng trừng nhìn Vong Dạ. Chỉ có đôi môi hơi run rẩy cùng với sắc mặt tái nhợt, là thoáng tiết lộ việc hắn lúc này đang cố sức chịu đựng thống khổ.

Nhìn bộ dạng nam nhân ngấm ngầm chịu đựng, mạt cười nhạt trên khóe miệng Vong Dạ càng thêm khắc sâu, thế nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn không có chút tiếu ý.

“Tiện nhân, ngươi như vậy là thích được nam nhân thao?” Đột nhiên chế trụ cái cằm thon gầy của nam nhân, Vong Dạ kề sát vào hắn, âm lãnh nhìn chăm chút, một chữ tiếp một chữ, lực đạo trên tay mỗi lúc một tăng. “Ngươi cùng hắn nhận thức được mấy ngày? Mới như vậy đã khẩn trương bò lên giường hắn, cơ khát thì cũng phải có mức độ thôi chứ… Giống như một gã nam xướng rẻ mạt, có hứng thú vậy sao?”

“…” Ngạo Triết Thiên nhìn Vong Dạ, một chữ cũng không thể nói thành lời.

Chỉ là, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhịn được mà run rẩy…

Trong nháy mắt, hồng phát nam nhân trước mắt, trong con mắt hắn, gần như trở nên mơ hồ.

“Hay nên nói, ngươi còn chưa cảm thấy thỏa mãn? Ta đây thân là chủ nhân, có phải hay không hắn là nên bố thí một chút, để thỏa mãn ngươi?” Lúc nói những lời này, Vong Dạ chế trụ lấy cổ tay đã bị bẻ gãy của Ngạo Triết Thiên, theo lực đạo đưa hắn cả người trực tiếp kéo vào trong lòng. Mà tay kia, lại mang theo một hỏa nhiệt gần như có thể thiêu cháy con người, trực tiếp lần xuống dưới hai chân hắn, sau đó nắm lấy.

Phảng phất như đang dang đối đãi với một thứ vật phẩm rẻ mạt, tùy ý đùa bỡn không chút thương tiếc.

Mà nam nhân bị hắn đùa bỡn ngay cả hai mắt cũng không nhịn được mà run lên, nhãn thần thế nhưng lại càng trở nên u ám. Biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, hắn nỗ lực muốn đem tay của nam nhân giật ra, thế nhưng, cổ tay đã bị bẻ gãy… Hắn ngây người, rồi đột nhiên lại giống như phát điên, liều mạng giãy dụa, thế nhưng thân thể suy yếu ngay cả giãy dụa như vậy cũng rất nhanh trở thành vô lực…

Kể cả thanh âm của hắn…

“Đừng chạm vào ta… Không cho phép chạm vào ta….” Thanh âm nam nhân không lớn, thế nhưng, mỗi một âm tiết, đều phảng phất như run lên…

Còn có loại, bi thống không nói thành lời ẩn chứa bên trong.

“Không cho phép?” Ý cười của Vong Dạ bất chợt tiêu thất, nhãn thần nhìn hắn phảng phất như đang nhìn một thứ đồ cặn bã không chút giá trị, thanh âm thế nhưng lại không thể khống chế được mà trở nên thê lương: “Ngươi có tư cách gì mà dám nói với ta không cho phép!”

Oanh một tiếng, theo cơn bão cuồng nộ của hắn, đấu khí nguyên bản còn gờn gợn trong cơ thể đột nhiên bùng phát ra ngoài, ngay giây tiếp theo, căn phòng được bày biện cực kỳ hoa mỹ trong nháy mắt liền bị chấn động đến tan hoang, ngay cả những bức tường xung quanh cũng bị phản chấn vài lần.

Vừa nghĩ đến nam nhân trước mắt cách đây không lâu còn ở dưới thân một nam tử khác hầu hạ, còn có bộ dạng hắn lúc bước ra khỏi phòng tắm, năng lượng trong cơ thể Vong Dạ dù thế nào cũng không thể khống chế được mà trở nên bạo loạn.

Bởi vì, bộ dạng biểu hiện ra bên ngoài của nam nhân này… Thấy thế nào cũng là tự nguyện!

Tại nơi mà hắn không biết, giống như một nam xướng không chút liêm sỉ, đối với một nam tử mới nhận thức được vài ngày mà bày ra thân thể.

Đối phương như vậy, dám nói với mình là không cho phép?

Lẽ nào bằng lòng cho Phỉ bính cũng không cho phép hắn bính sao?

Tiện nhân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận