Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Rất nhanh sau đó, Ngạo Triết Thiên đột nhiên cúi đầu cười lạnh, song nhãn lóe lên lãnh ý, ngay lập tức, hắn thân thủ cực nhanh tuốt lấy trường kiếm bên hông Huyết Đóa ra, dùng sức chém vào chiếc vòng tay!

Hắn không thể chịu đựng được bất luận một ràng buộc gì với người kia!

“Không được!!!” Huyết Đóa hét lên thảm thiết, tay muốn ngăn cản lại thế nhưng đã quá muộn.

Theo một kiếm chém xuống, máu tươi văng lên nhuộm đỏ không gian… Khiến nàng ngay cả trái tim cũng không nhịn được mà run lên, chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Thanh kiếm của nàng cũng không phải là một thanh kiếm phổ thông, mà là một thánh cấp ma khí được tổ tiên lưu truyền đến hôm nay — Tứ Ma. Thân kiếm do hơn một vạn ác linh cao cấp cấu thành, mà mỗi một ác linh lại mang theo một năng lực nguyền rủa khác nhau, nhưng đều có một điểm chung, là chúng sẽ thông qua vết thương gây ra trên người bị công kích mà trực tiếp xâm nhập thẳng vào bên trong cơ thể người đó, trong nháy mắt sẽ công kích thẳng vào thân thể cùng linh hồn.

Nhưng Huyết Đóa lúc này lại vô cùng kinh hoảng khi nhận ra thanh kiếm vốn đã nhận chủ của mình lại bị nam nhân trước mắt rút ra nhanh chóng như vậy, từ miệng vết thương trên tay nam nhân phun ra một thứ quang sắc diễm lệ đến hư huyễn, ngay cả thần kinh cũng trở nên tê liệt. Nàng ngơ ngác nhìn miệng vết thương nát bấy đến huyết nhục lẫn lộn, quên cả ngôn ngữ, quên cả hô hấp, cả người đều đông cứng lại, ngay trong khoảnh khắc Uế vung kiếm lên, tuyệt vọng vô hạn hoàn toàn xâm chiếm lấy lý trí nàng.

Những linh thể mang theo ám lam sắc không ngừng trùng kích vào bên trong, bản thân nàng tựa hồ như có thể cảm nhận được da thịt thối rữa đàng từng lớp từng lớp bị bóc ra, ngay cả linh hồn cũng đều bị vặn vẹo.

Gần như ngay tại lúc thân thể của Ngạo Triết Thiên bị đả thương, chiếc vòng tay hồng ngọc trên tay hắn đột nhiên run bật lên, đột ngột phóng ra từng đạo từng đạo lưu quang đỏ rực, đem những thứ độc hại muốn phá hủy thân thể toàn bộ bức ra ngoài, sau lại tiếp tục quấn lấy những linh thể đang trốn chạy kia xâm nhập vào bên trong thân kiếm Tứ Ma…

Nhất thời, mơ hồ có thể nghe thấy từ thân kiếm không ngừng truyền đến từng trận thanh âm oang oang, cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của những linh thể, sau đó, thân kiếm bắt đầu run lên kịch liệt, không được mấy hồi, liền rạn nứt rồi nát vụn rơi xuống giường.

Mà vết thương trên tay Ngạo Triết Thiên ngay khi chiếc vòng tay bắt đầu phản kích lại đã nhanh chóng khép miệng.

“…” Ba người thần tình khác nhau nhìn về phía tàn kiếm Tứ Ma đã xám ngắt lại, thật lâu sau vẫn không ai nói gì. Bởi vì áy náy mà cũng bởi vì đau đớn kịch liệt khi miệng vết thương khép lại, khiến cho sắc mặt của Ngạo Triết Thiên trở nên trắng bệch. Cho đến lúc này, tay hắn vẫn còn run.

Sau đó, hắn có chút áy náy nhìn về phía Huyết Đóa: “Xin lỗi… Ta không biết là sẽ phá hỏng…” Ngay khi thanh kiếm chém vào tay hắn, hắn liền biết đó là vũ khí chứa linh khí rất quý hiếm.

“… A? Không sao, có lẽ là có thể chữa được.” Huyết Đóa đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vã lắc đầu, song nhãn thế nhưng lại tràn đầy sự kinh ngạc.

Ma Thần Trói Buộc cư nhiên có thể phản kích lại sao? Trong tư liệu cũng không hề thấy có ghi chép lại a…

Chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là Minh vương đã luyện hóa chiếc vòng tay này thêm một lần nữa, mà muốn luyện hóa một thần khí thì điều kiện tiên quyết chính là người luyện hóa so với người chế tạo vòng tay phải mạnh hơn gấp mười lần, bằng không trái lại sẽ bị chiếc vòng tay thôn phệ.

Vương của nàng…

Hắn rốt cuộc là mạnh đến thế nào?

Hơn nữa, hắn đã làm gì với cái vòng này?

Tất cả những việc đó Huyết Đóa không thể nắm rõ hết được, thế nhưng có một điểm này có thể khẳng định, vương, sự quan tâm của vương đối với nhân loại này, vượt xa hoàn toàn suy nghĩ của nàng.


Cũng như trước đó khi hắn hạ mệnh lệnh với các nàng: “Chăm sóc hắn, nhưng không được đụng chạm hắn.”

Loại dục vọng độc chiếm rõ ràng như vậy ngay cả các nàng cũng có thể cảm giác được một cách rõ ràng.

Nhưng đây đều không phải là chuyện tốt lành gì, vương, rất tàn khốc, mà nam nhân này, lại rất lãnh ngạo.

Kết quả cuối cùng cũng chỉ có lưỡng bại câu thương.

Mà nàng, cũng chỉ có thể là một người đứng bên ngoài nhìn vào, cái gì cũng không thể làm.

“Uế… Ngươi thế nào lại có thể cứ làm thương tổn chính mình như vậy…” Lúc này, Liên Đế Na ở một bên có chút đau lòng nhìn về phía Ngạo Triết Thiên, song nhãn tràn đầy hàm ý trách móc.

“Xin lỗi…” Nam nhân có chút mệt mỏi nhìn về phía hôi tinh linh. Song đồng đen tựa bóng đêm gợn lên một sóng tình cảm phức tạp, là một loại xúc cảm mà các nàng không thể biết, hàm chứa những dây dưa triền miên. Liên Đế Na chỉ có thể cảm nhận được, cho dù trong lòng có nhiều vướng bận đau khổ thế nào, hài tử được nàng nuôi lớn đây, sẽ luôn giấu trong lòng, cái bản năng ẩn nhẫn chịu đựng đã ăn sâu vào tinh thần người này, mà nàng thì chỉ có thể đau lòng, xoa xoa lấy vết thương của hắn, thay con mắt đạm mạc kia, rơi lệ.

“… Hắn có lẽ vẫn còn rất mệt, chúng ta trước ly khai để hắn nghỉ ngơi.” Huyết Đóa thấy bộ dạng mệt mỏi mà suy yếu của Ngạo Triết Thiên, cũng tự biết rằng hắn lúc này đang cần yên tĩnh một mình, cho nên nàng nghĩ, lưu lại cũng không ích gì thì chi bằng đi ra còn tốt hơn.

Sau khi hai người các nàng xoay người ly khai khỏi phòng, đôi mắt vốn có chút ánh sáng của Ngạo Triết Thiên nay đã triệt để tối sầm, giống như một nhân ngẫu diện vô biểu tình, chậm rãi ngã về phía sau, để mặc cho những sợi tóc dài đen tựa bóng đêm rơi mất trật tự trên chiếc giường lớn màu huyết hồng.

Nam nhân cảm thấy mệt mỏi quá, ngay cả hô hấp cũng uể oải.

Kỳ thực, máu của hắn từ lúc Vong Dạ mặc kệ mọi phản kháng, đem hắn triệt để cường bạo thì đã sớm nguội lạnh rồi, ngay cả trái tim cũng đã chết lặng, tất cả đều mất đi hơi ấm. Nhưng bởi vì Uế, linh hồn đã dung hợp cùng với hắn, cho nên dù có lạnh đến đâu cũng không đến mức là không thể lưu động.

Bởi vì Uế còn có hôi tinh linh, người duy nhất ở thế giới này yêu thương hắn, chèo chống hắn.

Vì vậy, Ngạo Triết Thiên ở trong cơ thể này, cũng phải tiếp tục sống.

Lúc này, nam nhân đã nhắm lại hai mắt cũng không hề phát hiện ra, tại trần nhà trên cao, có một vài bụi khói xám đang không ngừng xoay tròn tại một điểm, tụ tập, càng lúc càng trở nên dày đặc.

Chậm rãi, đám sương xám bắt đầu vươn ra hướng về phía nam nhân, ngay khi sắp chạm đến thân thể hắn, thì hóa thành một bàn tay nam tính phiêu lượng mà thon dài, lẳng lặng vuốt lấy khuôn mặt xanh xao của nam nhân.

Theo cánh tay kia nhìn lên, lại phát hiện đám sương kia nay đã dần ngưng kết lại thành hình, những sợi tóc màu xám tro khẽ bay, sương mù mê ảo huyễn hoặc, khuôn mặt tuấn mỹ giống hệt Vong Dạ mang theo một loại gợi cảm kinh tâm động phách, nghiễm nhiên chính là ý thức thể đã cùng Ngạo Triết Thiên cách đó mấy hôm ký khế ước — Ngạc Mộng.

Hôi sắc yêu đồng hơi nheo lại nhìn vào thân thể nam nhân, theo ánh mắt, bàn tay Ngạc Mộng hướng đến cái cổ ấm áp của nam nhân, chậm rãi đem cổ áo màu đen kéo xuống.

Chỉ trong một cái chớp mắt. động tác nơi ngón tay liền căn cứng lại, thân thể hắn cũng không khỏi một trận cương lên.


Sau đó lại là một cơn nôn nóng đến không thể khắc chế được, thậm chí là một tia phẫn nộ hỗn loạn không thể hiểu, ngay cả những sợi tóc màu xám tro bay loạn ở phía sau lưng hắn, cũng phảng phất như nhiễm lấy xúc cảm của chủ nhân, không biết vì gì mà cứ cuồng loạn phi dương.

Ngạc Mộng, là một ý thức thể do cắn nuốt chiếm đoạt giấc mộng của Ngạo Triết Thiên mà thành, hắn đã từng thiếu chút nữa bị giết chết và căm hận nhân loại kia vô cùng, thế nhưng về sau, tiếp xúc, tranh đấu, thậm chí còn bị ép ký khế ước, bọn họ giữa những chuyện xảy ra như vậy, nội tâm đơn thuần chỉ chứa toàn hận ý, lại bắt đầu chậm rãi biến đổi…

Biến thành một loại tình cảm mà chính hắn cũng không thể gọi tên được.

Vậy nên, khi mất hành tung của nam nhân này, hắn ở bên ngoài ngày đêm không ngủ chỉ một mực tìm kiếm người này, không chút ngừng nghỉ, tuy rằng chính bản thân hắn cũng không ý thức được loại cảm giác này chính là lo lắng.

Thế nhưng hắn không thể nghĩ tới, sau khi thật vất vả lần theo khí tức của nam nhân mà tìm tới chỗ này, cư nhiên lại thấy trên người hắn phủ đầy những vết tích sau khi cùng người khác hoan ái?

Hắn có một loại cảm giác như bị phản bội.

Thâm tâm hắn đang phẫn nộ vô cùng, nhưng khi bất giác nhìn thấy đôi mắt Ngạo Triết Thiên, không hay từ khi nào, đột nhiên thay đổi…

Biến thành một loại xót thương lo lắng.

Hắn không có cách nào hình dung được nhãn thần của nhân loại kia… Tuy rằng người kia chỉ im lặng nhìn hắn.

Thế nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, một nỗi đau rất lớn…

Đồng thời, theo ánh mắt người kia, hắn đại khái cũng hiểu được gì đó.

“… Ta mang ngươi ly khai khỏi đây…” Ngạc Mộng đưa tay vuốt lấy khuôn mặt có chút băng lãnh, dùng một ngữ điệu ôn nhu đến chính hắn cũng không nghĩ là thuộc về mình.

Hắn muốn đưa người này ly khai khỏi đây, vô luận là phải dùng phương pháp gì.

Bởi vì hắn cảm giác được, người này đã không thể còn chịu đựng được nữa… Nếu không mang nhân loại này đi, hắn có một dự cảm, người kia, sẽ bị phá hủy…

“Ta nghĩ ngươi đã đi rồi…” Ngạo Triết Thiên nhàn nhạt nói, thanh âm khàn khàn suy yếu. Mà đối với đụng chạm của Ngạc Mộng, hắn cũng không có bất luận phản ứng gì.

Lắc đầu, Ngạc Mộng nhẹ nhàng nói: “Ta đi tìm ngươi…”

Lúc đó, sau khi khế ước được giải trừ, Ngạc Mộng lập tức truy tìm tung tích của Ngạo Triết Thiên. Thế nhưng kỳ quái chính là, vô luận hắn tìm kiếm thế nào, thủy chung vẫn không thể cảm nhận được dù chỉ là một chút khí tức của đối phương.

Hắn tựa như đã tiêu thất vậy.


Là một hiện tượng hoàn toàn không bình thường chút nào.

Ngạc Mộng lúc đó cơ bản là cũng không biết Ngạo Triết Thiên đã bị bắt mang Ma Thần Trói Buộc, thượng cổ thần khí này là được Vong Dạ luyện hóa một lần nữa, không chỉ có lực công kích, đồng thời còn có thêm một kết giới ẩn hình cấp bảy, khí tức của người đeo nó sẽ hoàn toàn bị che giấu.

Vậy nên sau khi Vong Dạ bỏ đi, ngoại trừ Huyết Đóa cùng Liên Đế Na ra, những người khác đều không thể biết được Ngạo Triết Thiên đang ở đâu. Mà Vong Dạ sở dĩ làm như vậy, là vì hắn lo lắng trong lúc mình ly khai, Ngạo Triết Thiên lúc này đã mất đi năng lực sẽ phát sinh bất trắc, cơ bản là cũng xuất phát từ sự lo lắng an toàn của đối phương mới dùng đến hạ sách này.

Mặt khác, còn có một lý do nữa mà Ngạo Triết Thiên một chút cũng không hay biết, chính là, Vong Dạ đem chiếc vòng tay mà Ngạo Triết Thiên cực chán ghét đeo vào cho hắn, một mặt là phong bế lại năng lượng của hắn, vì thể trạng hiện nay của Ngạo Triết Thiên rất hỗn loạn, thân thể suy yếu của hắn căn bản không thể thừa thụ được những tác dụng phụ tiêu cực từ việc năng lượng tự khôi phục lại. Đương nhiên cũng có một nguyên nhân lớn nữa, là Vong Dạ lo lắng Ngạo Triết Thiên sau khi khôi phục lại năng lượng sẽ ly khai.

Về phần Ngạc Mộng vì sao đột nhiên cảm nhận được khí tức của Ngạo Triết Thiên mà tìm được hắn, cũng là có nguyên nhân cả.

Tứ Ma kiếm của Huyết Đóa tuy rằng so ra thì thần khí không bằng, nhưng cũng là một thánh cấp ma khí quý hiếm, khi nó bị Ngạo Triết Thiên cầm lấy tự mình hại mình, kết giới của chiếc vòng tay bị công kích cường đại nhất thời bị phá hỏng, do đó không thể giấu kín được hoàn toàn khí tức của Ngạo Triết Thiên, tuy rằng kết giới rấy nhanh sau đó liền tiến hành tự mình chữa trị, thế nhưng tia khí tức mỏng manh bị rỉ ra ngoài trước đấy rất nhanh đã bị Ngạc Mộng ở gần đó phát giác ra được.

“… Ngươi chắc chắn có thể ly khai khỏi đây?” Ngạo Triết Thiên mơ màng nhìn Ngạc Mộng, nhấc cánh tay mang theo chiếc vòng ngọc đưa tới trước mắt Ngạc Mộng: “Ta hiện tại đã không còn chút năng lượng gì.”

Hắn không có năng lượng, làm sao có thể chống chọi lại những cơn lốc nguyên tố bên ngoài minh giới?

Hắn biết, nơi nào bị cơn lốc cuồng bạo đó đi qua, có lúc lạnh thấu xương đến ngay cả ma vật cấp cao cũng bị tê cứng lại.

“Ta biết có một lối tương đối an toàn có thể ra đến bên ngoài.” Nhẹ nắm lấy cổ tay Ngạo Triết Thiên, Ngạc Mộng cảm thấy đau xót khi cảm giác được hắn gầy đi không ít. “Lối đó không ở bên ngoài, mà nằm ngay trong tòa cung điện này, ở một chỗ rất sâu, là ta lúc trước khi vẫn còn là một ý thức thể đã vô tình phát hiện thấy, tuy rằng đã hoang phế rất lâu, nhưng ta đã từng đi thử qua, có thể ra đến bên ngoài.”

Lối đó rất bí mật, hơn nữa lại uốn lượn quanh co, đưa mắt nhìn qua cũng không thể nhìn thấy điểm kết thúc, khí lưu âm trầm cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, trên đường còn có mấy ma phù du tương đối yếu ớt đi tới đi lui tuần tra. Tuy rằng nhân loại này hiện tại thân thể rất suy yếu, bất quá ôm hắn hành tẩu hẳn cũng không phải vấn đề gì. Tuy rằng thân thể hắn bây giờ cũng chưa hồi phục hoàn toàn, thế nhưng để đối phó với loại ma thể hạ đẳng này vẫn dư sức.

“… Có thể mang theo nhiều người không?” Có thể là vì hai người từng có quan hệ ký kết khế ước, hoặc cũng có lẽ là song nhãn trong suốt của Ngạc Mộng để lộ ra một tia thành khẩn, Ngạo Triết Thiên tin hắn.

“Ngươi muốn dẫn theo nữ tinh linh kia?” Ngạc Mộng nhíu mày… Tuy rằng hắn đã sớm tính đến điểm này, thế nhưng khi nghe chính miệng Ngạo Triết Thiên nói ra vẫn cảm thấy không mấy vui vẻ.

“Không mang nàng theo thì ly khai cũng không có ý nghĩa gì.” Có thể là do thụ hưởng ảnh hưởng từ Uế, Ngạo Triết Thiên đối với bản thân mình, so ra còn quan tâm hơn đến hôi tinh linh thiện lương kia.

Nữ tử duy nhất ở thế giới lạ lẫm này giúp hắn cảm nhận được ôn nhu.

“…” Nhìn chăm chăm Ngạo Triết Thiên im lặng mất nửa ngày, Ngạc mộng mới buông tay hắn xuống bước xuống giường, liếc Ngạo Triết Thiên một cái như đang giận dỗi, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu.

“Cảm tạ…”

Sau đó, Ngạc Mộng tạm thời ly khai đi dò đường, Ngạo Triết Thiên đơn độc đi tìm hôi tinh linh.

Thế nhưng trái với dự liệu của hắn, hôi tinh linh cuối cùng lại không muốn rời đi…

“Uế, ta còn muốn nán lại ở đây một thời gian…”

“Vì sao?” Ngạo Triết Thiên không thể lý giải nổi, nàng không phải rất khát vọng tự do sao?


Huống hồ, hiện tại không đi, lẽ nào lại chờ đến lúc Vong Dạ về sao?

“Ta…” Nhìn vào song nhãn của Ngạo Triết Thiên phảng phất như có thể đem mình toàn bộ nhìn xuyên thấu qua, Liên Đế Na cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng nắm vào y phục: “Có một số việc tạm thời không thể ly khai…”

“Chuyện gì?” Bình tĩnh hỏi tiếp, nhìn thấy hôi tinh linh lúng túng tựa hồ như không biết phải trả lời thế nào, Ngạo Triết Thiên nói thêm: “Chúng ta tốt nhất nên ly khai trước khi người kia trở về, thời gian không còn nhiều.”

“Người đừng hỏi nữa, cho ta thêm chút thời gian…” Nàng vẫn như cũ không chịu ngẩng đầu lên, chỉ là ngữ khí có chút nóng nảy: “Hơn nữa thân thể ngươi vẫn còn suy yếu như vậy, hiện tại ly khai rất nguy hiểm.”

“Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta mong ngươi hãy cân nhắc thật kĩ, chính mình muốn cái gì…”

“…” Hắn trầm thấp mà bình tĩnh nói ra một câu khiến cho hôi tinh linh nhất thời cứng đờ thân thể, hồi lâu sau, mới gật đầu xoay người bỏ đi.

Ngạo Triết Thiên nhìn dáng dấp của hôi tinh linh, mày kiếm không khỏi nhăn lại, mi mắt buông xuống bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Nàng cư nhiên lại không muốn ly khai?

Chuyện gì đã xảy ra?

Nơi này có thứ gì níu kéo khiến nàng không thể rời đi? Hay nên nói, là thứ gì so với tự do còn quan trọng hơn?

Bất quá, thời gian cũng không còn nhiều, hắn phải nghĩ biện pháp thuyết phục nàng.

Một mình ở trên giường nằm nghĩ một trận, Ngạo Triết Thiên tuy cảm giác thấy trong đầu ông ông lên, choáng váng từng đợt, nhưng hắn lại không có thói quen nằm chết dí một chỗ như vậy nên đành ngồi dậy. Đột nhiên, không khí xung quanh bất ngờ biến đổi, trong một nháy mắt, hắn cảm thấy hô hấp gần như đình trệ lại. Tứ chi bị áp lực đè nén, các giác quan lại trì độn đau nhức dị thường, hắn còn chưa kịp phản ứng, một cỗ sát khí sắc bén mà hung tàn đã ồ ạt kéo tới, nam nhân bị áp chế nhất thời theo phản xạ mà dùng sức nghiêng đầu tránh qua, chỉ nghe thấy oanh một tiếng, ở trên bức tường ở ngay sau vị trí đầu hắn ban nãy, bất thình lình bị một vài đạo lục quang chém vỡ, trực tiếp khoét thành một vết nứt lớn.

Hắn cảm thấy trên mặt một trận nóng ran, nguyên lại là bị khí lưu ban nãy cắt một đường trên mặt, nhưng rất nhanh sau đó liền được chiếc vòng tay chữa trị.

Một khắc sau đó, Tinh Linh Hoàng mang theo nụ cười nhạt xuất hiện ở ngay trước mặt Ngạo Triết Thiên, mái tóc vàng rực rỡ tại nơi không gian yên tĩnh mà quỷ dị lại có vẻ chói mắt lạ thường. Trong đó một tay giương lên còn mang theo một đạo lưu quang xanh nhạt vờn quanh, con ngươi lục sắc lóa lên kim quang, vừa yêu dị lại vừa diễm lệ, sát ý lộ ra không chút che giấu.

“Cặn bã chướng mắt, ta muốn ngươi chết!!!” không nhiều lời vô ích, hắn nhanh chóng nhân lúc khoảng cách quá gần, mà Ngạo Triết Thiên còn chưa thể nhúc nhích, một lần nữa hướng thẳng đầu người kia mà phóng ra vài đạo lục quang bén nhọn.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, những đạo lục quang lần này toàn bộ đều bị hồng quang của vòng tay đánh văng ra, thậm chí còn hướng thẳng đến Tuyết Liệp đánh tới, khí thế so với lục quang khi nãy còn hung tàn hơn, mang theo những đao phong xoay tròn cuồng loạn.

Ngay sau đó, một thanh âm tựa như lôi điện va chạm dữ dội nổ ra, những đạo hồng quang bị cây pháp trượng không biết biến ra từ lúc nào trong tay Tuyết Liệp đánh bật ra, ma pháp nguyên tố trong không gian càng thêm hỗn loạn.

Ngay khi sương bụi dày đặc còn chưa tán đi, Tuyết Liệp đã lẳng lặng đứng trước mặt Ngạo Triết Thiên.

“Ha hả, thần khí sao? Vong Dạ được đấy…” Tuyết Liệp nhìn chăm chăm vào chiếc vòng trên tay Ngạo Triết Thiên mà cười nhạt, thanh âm nguyên bản du đương đột nhiên trở nên sắc nhọn: “Ngươi cho là ta không đối phó được sao!?”

“…!”

******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận