Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính


Khương Bạch Lịch là người duy nhất trong nhà họ Khương phát hiện chị gái của mình cùng Hoắc Tự Hàn đang yêu nhau.
Mặc dù nhóc biết chị gái đại móng heo của mình đã cùng Hoắc Tự đã chia tay, nhưng mà Khương Bạch Lịch cũng là đứa nhỏ lanh lợi, mỗi lần nhìn thấy Hoắc Tự Hàn đều sẽ gọi là anh rể.
Khương Bạch Lịch phát hiện, chỉ cần gọi một tiếng anh rể, Hoắc Tự Hàn sẽ không mặc kệ cậu, không phải sao, coi như Hoắc Tự Hàn phiền đến hận không thể giết cậu diệt khẩu, thì lúc này cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghe cậu thổ lộ hết thống khổ của việc thất tình.
Chuông điện thoại của Khương Mạt Lỵ vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, khiến cô sửng sốt một chút, sau đó chính là cảm giác giống như thấy quỷ mà nhìn điện thoại di động.
Lẽ ra là một người yêu cũ có tính tự giác thì sau khi chia tay cô nên xóa hết tất cả phương thức liên lạc của đối phương, bao gồm cả số điện thoại.

Chỉ là có lẽ vị trí của mối tình đầu trong lòng mọi người liền không giống nhau, giống như cho dù Khương Mạt Lỵ có xóa bỏ số điện thoại của Hoắc Tự Hàn, nhưng trong đầu cô vẫn sẽ nhớ kỹ mười một con số kia.
Hoắc Tự Hàn gọi điện thoại cho cô làm cái gì?
Trong nháy mắt, Khương Mạt Lỵ bổ não rất nhiều lý do, nhưng mà những phỏng đoán kia không mang theo sắc thái lãng mạn, nhớ lại thái độ hôm qua của anh đối với cô, cô lập tức liền tỉnh táo.
Nữ nhân chính là như vậy, lúc trước người đề xuất chia tay là cô, anh cũng từng níu kéo, từng thống khổ, cô liền đơn phương cho rằng anh còn đang trong thống khổ, trong lưu luyến si mê cô, làm không tốt còn sống ở trong hồi ức không có cách nào tự kiềm chế.
Nếu là còn lớn mật một chút, cô còn nghĩ rằng chính là anh biết cô ngủ lại ở nhà họ Hoắc, cho nên đi suốt đêm trở về.
Ngừng lại!
Tư duy của nam nữ không giống nhau, lúc mới chia tay, có khả năng Hoắc Tự Hàn thật sự vẫn còn thích cô, nhưng mà chuyện này đều đã qua hơn một năm, trong hơn một năm nay, cho tới bây giờ anh cũng chưa lần nào đi tìm cô, điều này có nghĩa là gì, chính là anh đã sớm quên cô rồi!
Nếu không một bình dấm chua như anh làm sao có thể không chất vấn cô khi biết chuyện cô cùng Tạ Tranh cùng nhau đi ngắm đom đóm? Trước kia, khi Tạ Tranh gửi tin nhắn chúc tết cho cô, anh thấy được đều sẽ tức giận đến muốn chết.
Đúng rồi, đó là trước kia, trước kia anh thích cô, hiện tại anh không còn thích cô nữa, cho nên tất nhiên sẽ thờ ơ.
Khương Mạt Lỵ nhanh chóng thu thập tốt những cảm xúc cùng suy đoán không nên có, nhận điện thoại, thanh âm ngọt ngào ôn nhu, "Alo, Anh tốt."
Đúng vậy, Hoắc Tự Hàn không còn thích cô, cô cũng không còn thích anh.

Anh lạnh nhạt như thế, cô cũng không thể thua.
Hoắc Tự Hàn nhìn chằm chằm Khương Bạch Lịch còn đang nổi điên bên cạnh, hận không thể tại chỗ biểu diễn một màn lấy ngực đập nát tảng đá lớn, ngữ khí lạnh nhạt nói "Không phải rất tốt."
Khương Mạt Lỵ: ?
"Khương Bạch Lịch trốn học đến sân bay bị tôi gặp được.

Nó đã làm trễ chuyến bay hôm nay của tôi, bây giờ đang ở nhà tôi, tốt nhất trong ba mươi phút nữa cô liền đến đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"..."
Khương Mạt Lỵ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nói, "Được rồi, tôi lập tức tới, anh tính toán tổn thất hôm nay một chút, tôi sẽ chuyển khoản cho anh."
Hoắc Tự Hàn: "Được thôi."
"Đang ở chung cư Hương Sơn sao? Vẫn là chỗ cũ?"
"Ừ."
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Tự Hàn để di động lên trên bàn trà, Khương Bạch Lịch giống như đã quen thuộc mà đi mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn.

Mở cánh cửa tủ lạnh, cậu thán phục một tiếng: "Anh rể, em còn tưởng rằng trong tủ lạnh của anh nhiều nhất cũng chỉ có đồ uống, không nghĩ tới lại đầy đủ như thế này, anh cũng uống Yakult nữa sao?"
Trong tủ lạnh cái gì cũng có.

Chỉ để uống liền có sữa chua, nước có gas còn có Yakult.

Hoa quả cũng có quý dương mai, xoài, còn có nho.

Còn có vài thứ cậu cũng không nhận ra là thạch trái cây của nhãn hiệu gì cùng với bánh kem phô mai.
Khương Bạch Lịch vốn còn đang suy nghĩ, nhìn Hoắc Tự Hàn cũng không giống như là người thích ăn vặt, sau đó linh quang chợt lóe, những cái này không phải là đồ mà chị mình thích ăn hay sao!
Thạch trái cây cùng bánh kem phô mai này chị cậu rất thích ăn, nhưng vì hạn chế đường cùng bảo trì dáng người, chị ấy cũng không thường xuyên ăn.

Dù là Khương Bạch Lịch cũng thấy cảm động.
Khương Bạch Lịch cầm một hủ thạch trái cây vị đào một lần nữa trở lại ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tự Hàn, thấp giọng hỏi: "Anh còn thích chị em ạ?"
Hoắc Tự Hàn hiển nhiên sẽ không trả lời.
Khương Bạch Lịch cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Kỳ thật chị em vẫn còn rất thích anh, anh nhìn xem, cùng anh tách ra lâu như vậy chị ấy cũng không gặp những người khác, cũng không ở cùng một chỗ với ai, nhưng mà hai ngươi đến cùng là vì sao lại chia tay, là anh ngoại tình hay là chị em ngoại tình?"
Cậu tự quyết định, "Anh rể, anh đừng trách em bênh người mình, chị gái em mà ngoại tình vậy em sẽ không khiển trách, chị ấy khẳng định là có nguyên nhân, nếu là anh ngoại tình, vậy em liền không thể gọi anh là anh rể nữa.

Nhưng mà, việc ngoại tình này, đàn ông chúng ta không thể làm, thật không có đạo đức!"
[ Editor: Cậu em trai này dễ thương quá nha, haha]
Hoắc Tự Hàn nhéo nhéo mũi, "Từ bây giờ trở đi, nếu em nói thêm một chữ, anh đều sẽ bắt Khương Mạt Lỵ bồi thường tổn thất tinh thần."
Thật đúng là chị em ruột, đều nói nhiều.

Hiện tại anh đều cảm thấy bên tai giống như có một đàn ong mật cứ kêu ong ong ong.
Khương Bạch Lịch tràn đầy hứng thú nói: "Không có việc gì, chị gái em có tiền! Lại nói, này không phải là tiền đi ra túi trái đi vào túi phải hay sao!"
Vì để cho Khương Bạch Lịch an tĩnh lại, Hoắc Tự Hàn chỉ có thể cố ý bóc ra vết thương của cậu, "Điện thoại di động của em cứ kêu liên tục, chắc là bạn gái của em dùng số khác gọi tới đó."
Khương Bạch Lịch một mặt thống khổ, "Em muốn đổi số điện thoại!"
Cũng không lâu lắm, Khương Mạt Lỵ liền đến, cô đứng ở cửa.
Trên danh nghĩa của Hoắc Tự Hàn có không ít tài sản cùng bất động sản, đây đều là bà Hoắc đã qua đời để lại cho anh, sau khi trưởng thành đều do chính anh tiếp quản, chung cư Hương Sơn này xem như là khu nhà giàu ở Cảnh Thành, giá nhà làm người nghe thấy đã sợ hãi, khu vực cùng hoàn cảnh đều rất tốt, có không ít nhân vật nổi tiếng đều ở chỗ này.
Hoắc Tự Hàn rất ít khi ngủ lại ở nhà họ Hoắc, anh thường ở tại chung cư Hương Sơn.

Trước kia lúc bọn họ còn yêu nhau, chính là thường xuyên hẹn hò ở chung cư Hương Sơn này.
Cô không có thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ của mình, lấy tốc độ cực nhanh nhìn lướt qua mọi nơi trong nhà.
Trước cửa vẫn còn để đôi dép lê lông xù màu hồng, là của cô.

Khóe môi Khương Mạt Lỵ cong lên.
Trên bàn trà là gối ôm mà cô mua, ha ha.
Giấy dán trên tủ lạnh cũng là của cô mua, hì hì.
Xem ra trước mắt, Hoắc Tự Hàn còn không có mang nữ nhân nào tới đây.

Khương Mạt Lỵ biết rõ thực chất bên trong xương cốt, cô là một người ác liệt, rõ ràng người chịu không nổi dục vọng chiếm hữu của anh là cô, người đề xuất chia tay cũng là cô, quyết tâm muốn làm một người yêu cũ trách nhiệm cũng là cô, nhưng cô vẫn không thể khống chế được mà tìm kiếm dấu vết chứng tỏ Hoắc Tự Hàn vẫn còn yêu cô.
Hoắc Tự Hàn khí định thần nhàn ngồi ở một bên trên ghế sô pha.
Khương Mạt Lỵ đi tới, rất khách khí xin lỗi, "Thật ngại quá, hôm nay đã quấy rầy anh, anh là chuẩn bị bay đến nơi nào?"
Hoắc Tự Hàn ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, chỉ nói "Cảng Thành."
Khương Mạt Lỵ nhanh chóng tính toán giá cả máy bay, ghế khoang hạng nhất từ Cảnh Thành đến Cảng Thành, còn có phí tổn ngày hôm nay của hắn, bao gồm cả giá tiền của thạch trái cây mà Khương Bạch Lịch đang ăn cô cũng đều tính toán vào trong đó.
Đối với con số cô cực kì mẫn cảm, trước kia còn cầm được giải quán quân tính nhẩm.

Rất nhanh liền tính ra tổng giá tiền, hỏi Hoắc Tự Hàn có vừa lòng hay không.

Hoắc Tự Hàn gật đầu.
Chờ sau khi Khương Mạt Lỵ chuyển khoản xong, liền chuẩn bị mang Khương Bạch Lịch rời đi.

Nào biết được tên nhóc này còn ăn vạ không chịu đi.
Khương Mạt Lỵ ẩn nhẫn, hỏi "Có đi hay không?" Đây là dấu hiệu cô muốn phát cáu.

Khương Bạch Lịch không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ chị gái phát giận, đó chính là lục thân không nhận, cậu co rúm một chút, dùng giọng vịt đực của mình nói: "Em đã đặt đồ ăn rồi, còn chưa tới, đợi ăn xong lại trở về! Em đói!"
* * *
Nhóc đang ở thời kỳ phản nghịch, càng không cho nó làm cái gì, nó liền càng phải làm cái đó cho bằng được.

Tính tình này đã ngoan cố lên thì Khương Mạt Lỵ cũng không làm gì được nhóc.
Huống chi lại đang ở trước mặt Hoắc Tự Hàn, Khương Mạt Lỵ cũng không muốn phát hỏa, thế là chỉ có thể chịu đựng, lại đối với Hoắc Tự Hàn cười nói: "Muốn tính thêm phí hay không?"
Hoắc Tự Hàn nhìn về phía cô, "Không cần."
Khương Bạch Lịch cảm giác ở giữa chị gái cậu cùng Hoắc Tự Hàn quả thực chính là lửa bắn ra bốn phía, chỉ là người trong cuộc không có cảm giác được thôi, cậu lập tức tận dụng thời cơ nói: "Em gọi nồi lẩu cùng trà sữa, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm đi mà!"
"Chị đều bị em chọc tức đến no rồi." Khương Mạt Lỵ mặc dù cho rằng việc xấu trong nhà không đem ra ngoài, nhưng cô biết tính tình của đứa em trai nhà mình, Hoắc Tự Hàn khẳng định cái gì cũng đã biết, thế là cũng không che giấu nữa, trực tiếp hỏi: "Nói một chút, đêm qua em từ trường học trốn đi, còn mua vé máy bay đi Khương Châu để làm cái gì? Em tốt nhất ăn ngay nói thật cho chị."
Ở trước mặt Hoắc Tự Hàn, Khương Bạch Lịch sẽ không cảm thấy ngại ngùng, dù sao đều là đàn ông mà, nhưng mà bây giờ ở trước mặt chị gái ruột, cậu cũng có chút thẹn thùng, ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì.
"Vậy anh nói." Khương Mạt Lỵ vốn là nóng vội, lúc này cũng không cần nghĩ nhiều nữa, trực tiếp hỏi Hoắc Tự Hàn.

Lời kia vừa thốt ra cô liền hối hận, ngữ khí này quá thân thuộc.
Giống như lúc bọn họ còn chưa có chia tay, cô thế mà không tự giác lại mang chút tính tình lúc đối mặt với anh.
Con người chính là như vậy, khi đối mặt với người thân cận, liền thể hiện ra chân chính bản thân của mình, những cảm xúc cực đoan, những cái tư thái cuồng loạn, tất cả chỉ có người thân cận mới nhìn thấy.
Nhưng mà bây giờ Hoắc Tự Hàn đã không phải là người thân cận của cô nữa rồi.
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ lấy lại tinh thần, nghĩ muốn nói lời xin lỗi Hoắc Tự Hàn, chỉ thấy anh bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, sau đó dời ánh mắt, ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng trả lời.
"Nửa năm trước lúc chơi trò chơi thì thằng nhóc này quen biết một cô bạn trên mạng, liền thêm Wechat, mỗi ngày đều nhắn tin tán gẫu, hai tháng trước nhóc chủ động thổ lộ, cô bé cũng chấp nhận, trong lúc đó em trai cô muốn trò chuyện video, cô bé đó đều lấy lý do không có mạng, không rảnh để từ chối.

Nhưng mà cô bé sẽ thường xuyên gửi ảnh chụp và video ngắn cho nhóc, em trai cô nói dáng dấp cô bé đó rất xinh đẹp, rất đáng yêu, là loại hình mà nó thích."
Khương Bạch Lịch kêu thảm thiết một tiếng, cậu cũng không biết vì cái gì, rõ ràng Hoắc Tự Hàn đang khách quan thuật lại chuyện này, nhưng lại làm cho cậu có cảm giác như bị công khai xử tội!
Thật giống như weibo của chính mình bị người khác lớn tiếng đọc diễn cảm trong buổi tụ hội người thân!
"Em trai cô thường xuyên chuyển tiền cho cô bé đó, còn mua các loại quà tặng, son môi, giày, túi xách, đồ ăn vặt cũng tương đối nhiều, thống kê sơ lược, đã bỏ ra khoảng trên dưới bốn đến năm vạn."
"Hôm qua là sinh nhật của cô bé, cũng là kỷ niệm sáu mươi ngày yêu đương của bọn họ, em trai cô muốn tặng cho cô ấy một kinh hỉ liền mua vé máy bay đi đến nhà cô bé đó ở Khương Châu, lại phát hiện ảnh chụp cùng video đều đã được xử lý photoshop.

Em trai cô nói, cô bé đó nhìn chỉ khoảng một mét năm mươi, cân nặng nhìn ra là gấp hai lần nhóc, cùng người trong tấm ảnh như là hai người khác nhau, thế là nó mua vé máy bay sớm nhất để trở về."
Hoắc Tự Hàn thanh âm trầm tĩnh: "Nếu có bỏ sót chi tiết nào đợi lúc tôi nhớ tới sẽ bổ sung sau.

Tình huống trước mắt chính là như vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui