- Thả tôi ra...- Nhiên bất ngờ mở to mắt
Tiểu Nhiên ngạc nhiên, Ân đang ôm cô, phải là Ân đang ôm cô. Lần đầu tiên anh ôm cô, lần đầu tiên cả hai đụng chạm thân thể như thế này. Anh ôm trọn cô vào lòng, hơi ấm từ người anh truyền sang cô. Vì anh rất cao nên cô chỉ đứng đến vai anh, anh dúi đầu sâu vào hõm cỗ cô, hơi thở nhè nhẹ lan toả.
Ân suy nghĩ rất nhiều trong đầu, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tim anh đau lắm, anh không biết gọi nó là cảm giác gì nữa. Anh làm theo quán tính, ôm cô vào lòng, anh xem đó như an ủi cô. (ngốc vừa thôi anh ^^)
Cả hai duy trì trạng thái đó một lúc lâu anh mới buông cô ra. Lúc này cô vẫn còn ngạc nhiên, mắt mở to nhìn anh
- Sao? Còn làm loạn nữa không?- Ân trở lại khuôn mặt bình thường
-...- Cô không nói gì cả, vẫn nhìn anh. Hơi ấm từ người anh vẫn còn đọng lại trên người cô làm cô cảm thấy ấm áp
- Nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần mà thôi- Ân kéo cô về thực tại
- Nói...nó..i gì...?- Cô ngây ngốc
- Dù cho có thế nào em cũng không được quyền rời xa tôi. Có lựa chọn ra sao thì khi tôi chưa cho phép không được đi đâu cả. Chuyện của tiểu Di để đó tôi giải quyết, không được làm ầm lên nghe chưa?- Ân bá đạo lên tiếng, anh không muốn người con gái của anh chưa có sự cho phép của anh mà đi đâu cả. Đây cũng là lần đầu anh nói nhiều như thế.
(khâm phục anh a, chỉ có cô ấy anh mới nói nhiều vậy thôi, từ đầu đến giờ nói chưa đc 10 chữ vậy mà... )
- Anh có quyền gì mà bắt tôi làm theo anh? Nói cho anh biết anh mà làm gì tiểu Di của tôi thì đừng trách, tôi không tha cho anh đâu- cô tỉnh táo và bắt đầu phản kháng
- Tôi biết rồi- Ân trả lời
- Hừ, đừng tưởng chỉ có cái ôm mà dụ dỗ được tôi- Cô hừ lạnh, dù nói vậy nhưng mặt cô đang rất đỏ.
- Chứ ai nãy ngây ngốc người ra?- anh nhếch miệng
- Anh...- Cô tức
- Đi xuống- anh nói rồi bước xuống trước
- Xí...- Dù nói thế nhưng trong lòng cô đang rất vui, cười thầm rồi theo anh đi xuống.
Hân Di thấy cả hai đi xuống vội vàng kéo tay Nhiên Nhiên hỏi:
- Anh ta có làm gì cậu không? Cậu không sao chứ?- Di lo lắng xoay tiểu Nhiên thành vòng tròn.
- Thôi Di, tớ không sao cả. Cậu làm tớ chóng mặt- Tiểu Nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng dễ thương của Di Di bật cười.
Bên này, Ân đã ngồi xuống ghế lúc nào
- Sao rồi, làm gì ẻm thế?- Minh nham nhở
- Ôm- Ân thản nhiên
- Trời mỗi ôm thôi sao? Tưởng phải hôn hay gì đó chứ. Là tôi thì không chỉ ôm đâu a- Minh lộ vẻ thất vọng
- Cậu dám?- Ân thách thức
Nãy giờ ngồi xem trò vui hai bên, Thuận cười nói:
- Thôi trễ rồi, ăn cơm thôi. Thức ăn nguội rồi kìa
- Phải a, mục đích qua đây để ăn ké mà ngồi xem trò vui không là sao?- Minh xoa bụng đi xuống bếp
- A, thức an nguội rồi để tôi hâm nóng lại đã- Di nhớ ra chạy xuống bếp hâm nóng đồ ăn
- Để tớ giúp- Nhiên đi theo
Dưới bếp truyền đến tiếng la hét, tiếng cười của Trọng Minh, An Nhiên và Hân Di. Khỏi nói cũng biết Minh làm gì họ. Trên đây có hai chàng trai nhìn họ mà mỉm cười, nụ cười thật sự.
Xong xuôi, cả bọn ngồi ăn nói chuyện vui vẻ, đương nhiên sẽ không thiếu tiếng chửi bới, chọc ghẹo cười đùa do Minh gây ra.
Hôm nay đã có hai trái tim ấm lên vì hạnh phúc...