Edit + Beta: Khang Vy
Sau khi Thẩm Lan tắt máy lại tiếp tục gọi cho Thẩm Tùng Chu, "Chú sẽ đi gặp Thẩm Vi Lê cháu nhắc tới."
Thẩm Tùng Chu ngừng một lát, giọng bất lực, "Chú hai, cháu mới chỉ nói Thẩm Vi Lê có nét giống chú thím thôi, khả năng cũng không cao lắm, hơn nữa em gái không có má lúm đồng tiền, mà Thẩm Vi Lê thì có."
Thẩm Lan không muốn nói nhiều, "Lớn lên cũng có thể có má lúm, dù chỉ là một chút hi vọng nhỏ bé, chú cũng muốn đi xem thử."
Thẩm Tùng Chu không khuyên nữa, anh biết, đã nhiều năm như vậy rồi mà chú thím hai của mình cũng chưa từng từ bỏ.
Anh khẽ nói, "Chú hai, cháu xin lỗi."
Thẩm Lan thở dài, "Nhiều năm như vậy rồi, cháu cũng đừng tự trách, đợi chú đi rồi nói sau, cháu cũng đừng nói trước với thím hai."
Thẩm Tùng Chu đồng ý, "Được ạ."
*
Mọi người nghe nói đạo diễn Thẩm tới, ai nấy cũng kinh ngạc.
Đặc biệt là đạo diễn Thẩm vì Thẩm Vi Lê mà tới, mỗi người đều có cảm xúc khác nhau.
Có nghi hoặc, có thâm ý, có khó hiểu, có người xem náo nhiệt, đủ loại ánh mắt nhìn về phía cô.
Dường như Thẩm Vi Lê không đơn thuần, đằng sau còn có kim chủ lớn là đạo diễn Thẩm.
Doãn Hàm châm chọc lườm Thẩm Vi Lê, là ánh mắt "giả vờ thanh thuần cái gì, cũng không phải ngủ với người ta sao", vô cùng trào phúng.
Trong giới giải trí, dường như dựa vào kim chủ đều có ý là "ngủ" với người ta.
Đạo diễn Thẩm có tiếng là giữ mình trong sạch, lần này vì Thẩm Vi Lê mà tới, thật sự cứ như cô là yêu tinh quyến rũ đạo diễn Thẩm vậy, ánh mắt Doãn Hàm càng trở nên khó coi.
Thẩm Vi Lê không nhịn nổi việc này, đây là chuyện liên quan đến danh dự của cô.
Đặc biệt là Doãn Hàm, hết lần này tới lần khác trào phúng châm chọc cô.
Dù mình có là nhân vật nhỏ, ra cửa không quen biết ai, cô cũng phải bước ra khỏi đây một cách trong sạch.
Thẩm Vi Lê đi tới trước mặt Doãn Hàm đang ngồi cạnh máy sưởi, tay chống lên ghế, cúi người nói, "Cô Doãn, tôi biết lần đầu gặp đã đắc tội cô, nhưng cô hẳn là không biết đã đắc tội tôi chỗ nào đâu."
Doãn Hàm châm biếm cười một tiếng, là kiểu "cô là cái thá gì chứ", "cô không xứng để tôi đắc tội".
Thẩm Vi Lê nói nhỏ dần, "Cô đắc tội không chỉ là tôi, cô đắc tội mỗi một cô gái trong sạch lại bị hiểu lầm. Cô Doãn, đôi mắt cô quá bẩn. Tôi tin vào luật nhân quả, một ngày nào đó cũng sẽ có người hắt nước bẩn lên người cô. Mà nhân vật công chúng như cô, rửa không sạch, giải thích không được, sẽ mang tiếng xấu đến hết cuộc đời."
Lời của Thẩm Vi Lê mang theo vẻ uy hiếp, giống như tương lai cô sẽ thật sự hắt nước bẩn lên người cô ta vậy.
Doãn Hàm đột nhiên ngẩng đầu lườm cô.
Thẩm Vi Lê mỉm cười lui lại, "Cô Doãn, đúng, chính là ánh mắt này, vô cùng dơ bẩn."
Doãn Hàm tức giận đến mức muốn đứng dậy động thủ, nhưng vừa rồi Thẩm Vi Lê nói rất nhỏ, không ai nghe thấy cả.
Nếu như cô ta thật sự động thủ thì cứ như cô ta mới là người đi bắt nạt người khác, Doãn Hàm nghiến răng nghiến lợi ngồi lại vị trí.
Thẩm Vi Lê phóng khoáng đi về chỗ Phương Tiểu Hủy, cô ấy thấp giọng, "Chị Lê, tình huống này là sao?"
Cô không đứng gần những người kia mà đi xa một chút, lắc đầu nói, "Không biết, không hiểu sao lại chọc phải tiếng xấu rồi."
Mạch não Đường Phái không giống người bình thường, thấp giọng hỏi, "Chị Lê, người chị cứu chính là Thẩm Lan sao?"
Thẩm Vi Lê không phản ứng kịp, "Cái gì?"
Đường Phái, "Chính là người để chị thừa kế gia sản kếch xù ấy, không phải chị nói chị có tiền là do thừa kế sao."
Thẩm Vi Lê, "..."
Rốt cuộc Đường thiếu có phải người đơn giản không thế???
Thẩm Vi Lê chớp mắt, nghiêm túc nói, "Người tôi cứu đã chết rồi, chết rồi mới có di sản để thừa kế."
Đường Phái cảm thấy có lý, "Cũng phải."
Nhân viên công tác và vũ đoàn đã ngồi vào vị trí của mình bắt đầu quay, bọn họ cũng lui về phía sau xem.
Nhà xưởng lạnh lẽo, vừa vào còn có thể chịu được, đứng lâu cảm thấy khí lạnh xâm nhập bốn phương tám hướng thổi tới.
Thẩm Vi Lê đeo mỗi đôi giày, khí lạnh truyền từ mặt đất lên bàn chân khiến hai chân rét run.
Co vai lại, run rẩy bước từng bước nhỏ để sưởi ấm.
Bài hát này của Phó Tranh kết hợp với vũ đạo của Doãn Hàm rất có lực, kho hàng văng vẳng tiếng âm nhạc và tiếng chân đạp trên đất, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy xem đến mê mẩn.
Đường Phái không khách khí ngồi cạnh máy sưởi, không coi ai ra gì nhắn tin trao đổi tình huống hiện trường với Chu Yến Hỗn.
Đường Phái: [Báo cáo thiếu gia, tôi đã quét mắt đọc kịch bản rất nhanh, bên trong có cảnh nắm tay, ôm nhau, còn cả cảnh hôn nữa!!!]
Chu Yến Hỗn: [Mở video, để nguyên đó.]
Đường Phái: [Sẽ bị phát hiện mất!]
Chu Yến Hỗn: [Tôi tắt mic.]
Đường Phái: [Thiếu gia... như vậy có phải không tốt lắm không? Giống như chụp lén vậy?]
Chu Yến Hỗn: [Cậu cũng đang ở đấy xem rồi, còn sợ thêm hai mắt này của tôi xem à?]
Đường Phái:...
Có lý.
Đường Phái sợ Thẩm Vi Lê phát hiện, nghiên cứu tải một ứng dụng quay lén, sau khi gọi video, màn hình điện thoại có bị tắt thì camera cũng không ngắt, tiếp tục quay cảnh xung quanh.
Sau khi chuẩn bị tốt rồi mới gọi video cho Chu Yến Hỗn, làm bộ không quan tâm gì ngồi chơi điện thoại, camera lại hướng về phía Thẩm Vi Lê.
*
Chu Yến Hỗn nghiêng người dựa vào hành lang, cúi đầu xem video.
Trên màn hình, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy dựa vào nhau, không chớp mắt nhìn mấy người nào đó nhảy múa.
Ánh mắt Thẩm Vi Lê như đang nhìn thần tượng.
Đường Phái gửi tới sáu chữ: [Trai đẹp này tên Phó Tranh.]
Chu Yến Hỗn lạnh lùng nhìn người đàn ông quơ tay quơ chân, lại nhìn vẻ mặt vô cùng chăm chú của Thẩm Vi Lê, lông mày nhíu chặt.
Mặt không chút biểu cảm nào mở trình duyệt web, gõ tên Phó Tranh tra cứu.
Phó Tranh, 24 tuổi.
Chu Yến Hỗn nhìn số "24 tuổi", trong lòng lại cảm thấy tức giận.
Thẩm Vi Lê đúng là có niềm yêu thích với "em trai".
Một "lão già" Thẩm Tùng Chu còn chưa đủ, bây giờ lại tới một em trai nữa.
Trong mắt trong lòng không có cậu, đúng là bây giờ Thẩm Vi Lê sống ngày qua ngày tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Thẩm Vi Lê trong màn hình hơi nghiêng đầu, hứng thú lắc đầu theo tiết tấu của Phó Tranh.
Chu Yến Hỗn quay về giao diện nói chuyện phiếm, yên lặng nhìn tin nhắn của Đường Phái gửi tới – trong đó có nắm tay, ôm nhau, còn có cảnh hôn nữa.
Cảm giác bực bội lại lần nữa ập tới.
Nghĩ đến cô muốn thân mật với một người đàn ông khác, cậu lại cảm thấy khó chịu bất an.
Muốn xé, muốn đập một thứ gì đó để xả hận.
Mỗi một mạch máu đều điên cuồng phẫn nộ đến cực hạn.
Nghĩ đến hình ảnh cô ôm ấp một người khác, trong lòng cậu lại oán hận, ghen ghét muốn nổi điên.
Đặc biệt là khi nghĩ tới người đàn ông kia ôm hôn cô, cậu lại phát điên muốn gi.ết chế.t người này.
Bỗng nhiên Chu Yến Hỗn nhíu mày, vì sao cậu lại cảm thấy ghen ghét chứ?
*
Tần Tinh học xong một tiết yoga, ra cửa đã thấy Chu thiếu yên lặng nhìn điện thoại.
Động tác lau mồ hôi trên cổ của cô dừng lại, lẳng lặng đứng bên nhìn Chu Yến Hỗn.
Mấy tháng nay cậu đã gầy đi, sườn mặt góc cạnh càng trở nên rõ ràng.
Cậu mặc áo len trắng rộng, cao gầy, làn da trắng trẻo thanh tú.
Thật ra, lúc Chu Yến Hỗn không nói lời nào, cảm giác cậu mang lại cho người khác chính là thiếu niên thanh tú dịu dàng.
Mà khi nói chuyện, khí chất quý phái trên người lộ ra, khác biệt với người bình thường, nhìn qua đã biết xuất thân phi phàm.
Đôi mắt của cậu rất có mị lực, lúc liếc người khác vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Chính vẻ thiếu niên sạch sẽ trộn lẫn với khí chất trưởng thành của đàn ông khiến cảm xúc nơi đáy lòng cô muốn ngừng mà không được.
Cũng không nhớ rõ mình bắt đầu thích thầm cậu từ lúc nào.
Không thích Thẩm Vi Lê thân mật với cậu, muốn có được cái ôm của cậu, muốn biết cảm giác cậu ôm mình là thế nào.
Lúc này Chu Yến Hỗn phát hiện Tần Tinh đi ra, đè nén lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhíu mày, "Ra khi nào thế? Cũng không có tiếng động gì?"
Tần Tinh nhìn ra Chu Yến Hỗn đang tức giận thì gọi cậu, "Chu thiếu, haizz, ai lại chọc cậu vậy, vất vả lắm mới có một lần cậu chủ động tìm tôi, có thể thu lại lửa giận được không vậy?"
Nhà Tần Tinh có tiền, ngoài chơi bời ra thì cũng tự mở một trung tâm thể hình cho nữ, không có việc gì thì mở lớp dạy yoga.
Chu Yến Hỗn tắt máy, cất điện thoại hỏi cô, "Quen Chu Tuyết không, trong nhóm Đường Phái, truyền hai câu giúp tôi."
Tần Tinh "hả" một tiếng, rất không vui, "Chu thiếu không có việc gì làm sao, không chào hỏi gì mà đã hạ mệnh lệnh?"
Ít nhiều gì cũng là bạn bè từ nhỏ, Chu Yến Hỗn cũng lười hàn huyên chào hỏi, trực tiếp vào chuyện, "Ngoài ý muốn để cô ta nghe được chuyện tôi bị bệnh và bị Thẩm Vi Lê bỏ rơi nên thất tình rồi, đừng nói cho ai khác."
Tần Tinh nghe ra âm mưu của cậu, "Đây là... câu cá sao?"
Chu Yến Hỗn không nói gì, cầm chai rượu vang đỏ đặt trên cửa sổ đưa cho Tần Tinh, "Hôm nay mời cậu uống rượu."
Trên mặt Tần Tinh đỏ trắng đan xen, "... Nhờ làm việc mà không mời được bữa cơm sao?"
Chu Yến Hỗn xoay người, tùy ý vẫy tay, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Bóng dáng tiêu sái dứt khoát.
Tần Tinh cụp mắt, sắc mặt ảm đạm.
*
Trong nhà xưởng, động tác nhảy của mọi người dần chậm dần, Phó Tranh và Doãn Hàm cũng ngừng lại.
Trần Dũng Nghị quay đầu, làm động tác xua tay với người quay phim, đứng dậy đi tới phía sau Thẩm Vi Lê, cười nói, "Đạo diễn Thẩm tới rồi."
Thẩm Vi Lê cũng quay đầu nhìn lại.
Trước mắt là đạo diễn Thẩm Lan đang đi đến.
Thẩm Lan là đạo diễn nổi tiếng, cô biết.
Trong ấn tượng của cô, ở phim trường, đạo diễn Thẩm nói chuyện với diễn viên vẫn luôn mặc đồ đơn giản và áo khoác.
Lúc tham gia lễ chiếu phim hay hoạt động linh tinh cũng mặc đồ thể thao tùy ý.
Phỏng vấn thì vô cùng ít nói, hai ba câu đã kết thúc rồi tiện tay cầm áo khoác, vắt lên tay rồi rời đi.
Chỉ có khi tham gia lễ trao giải mới ăn mặc tử tế.
Đạo diễn Thẩm đã hơn 50 tuổi, ổn định vững vàng không cần phải nói, ông còn có một gương mặt vô cùng anh tuấn.
Một lễ trao giải gần đây nhất, đạo diễn Thẩm mặc tây trang tham dự, còn lên hẳn hot search #mịlựcphiphàmcủaThẩmLan#, trên weibo có người trêu chọc nói đạo diễn Thẩm là người duy nhất dựa vào khuôn mặt mà làm đạo diễn.
Lúc này, đạo diễn Thẩm mặc áo gió dài, cả người càng thêm tiêu sái anh tuấn, trầm ổn đĩnh đạc nhanh chóng đi tới chỗ "cô".
Thật sự là đi tới chỗ cô.
Đạo diễn Thẩm lướt qua mặt Trần Dũng Nghị, mãi cho tới khi đến trước mặt cô mới dừng lại.
Thẩm Vi Lê cả kinh, theo bản năng lùi về phía sau, đạo diễn Thẩm lại từng bước tới gần.
Hai mí mắt Thẩm Lan rất sâu, xung quanh mắt cũng có nếp nhăn tượng trưng cho tuổi lớn.
Đôi mắt sâu thẳm đã trải qua đời người, từng chút một đánh giá khuôn mặt của Thẩm Vi Lê.
Người đại diện của Phó Tranh, Tiết Bằng đi tới, cười nói, "Đạo diễn Thẩm, ngài..."
Thẩm Lan giơ tay, Tiết Bằng đột nhiên im lặng.
Thẩm Lan yên lặng đánh giá khuôn mặt cô gái.
Ngũ quan tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt xinh đẹp.
Mắt cô rất sáng, mới gặp ông còn có chút kinh ngạc, sau đó lại bình tĩnh ung dung, tùy ý để ông đánh giá.
Ánh mắt thuần túy không chứa tạp chất, nhìn ra được vẻ thản nhiên trong lòng cô.
Mà đôi mắt này thực sự giống như lời Thẩm Tùng Chu nói, giống Hạ Từ y như đúc.
Bên trong khóe mắt hơi mở, mắt hai mí, đuôi mắt hơi nhếch lên, còn có ánh mắt này, giống, thật sự rất giống.
Một lúc sau Thẩm Lan mới mở miệng, cẩn thận lắng nghe có thể thấy trong giọng nói trầm ổn có vẻ run rẩy, "Cháu là, Thẩm Vi Lê sao?"
Thẩm Vi Lê mỉm cười, "Vâng thưa đạo diễn Thẩm, chào chú, cháu là Thẩm Vi Lê."
Sự chú ý của Thẩm Lan bị má lúm đồng tiền của cô hấp dẫn, cô có má lúm đồng tiền, nhưng con gái nhỏ của ông không có.
Nhưng mà, cảm giác của ông với cô cũng như Thẩm Tùng Chu nói trong điện thoại vậy, vô cùng thân thiết.
Rất muốn ở gần cô, muốn vỗ vai cô, xoa tóc cô.
Cảm giác này đúng là không tốt lắm, nhưng rất kì diệu.
Thẩm Vi Lê biết Thẩm Lan là chú hai của Thẩm Tùng Chu, cô đoán việc ông tới đây hôm nay có liên quan tới Thẩm Tùng Chu nên sau khi kinh ngạc một lúc cũng bình tĩnh hơn.
Nhưng mà, trong bình tĩnh cũng có nghi hoặc, vì sao Thẩm Tùng Chu lại gọi đạo diễn Thẩm tới?
Thẩm Vi Lê còn đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy đạo diễn Thẩm hỏi mình, "Từ nhỏ cháu đã có má lúm đồng tiền sao?"
Thẩm Vi Lê "hả" một tiếng, ngoài ý muốn khi bị hỏi vấn đề này. Sau đó lại cảm thấy không lễ phép, lo lắng cười nói, "Đúng vậy, từ nhỏ cháu đã có rồi ạ."
Cô không rõ câu hỏi của đạo diễn Thẩm là từ nhỏ hay từ mấy tuổi, trả lời nghiêm túc, "Nhưng mà hình như cũng không phải từ khi sinh ra đã có, sau khi cháu gầy đi mới thấy rõ."
Cô nhớ mẹ từng nói, khi vừa đến nhà chú hai, cô rất béo, sau này chú hai quên cho cô ăn cơm, cô mới bắt đầu gầy đi.
Lúc ba mẹ đau lòng đón cô về nhà chăm sóc, khi đó cô mới hơn hai tuổi.
Trong mắt Thẩm Lan lại lần nữa hiện lên vẻ kinh hỉ chờ mong.
Con gái bé bỏng của ông lúc sinh ra rất béo, bốn cân cũng xem như là rất lớn, Hạ Từ phải sinh mổ mới được.
Con gái nhỏ sinh ra đã mập mạp, lại còn sinh vào mùa hè nóng bức, bảo bối của ông cũng khó chịu.
Bởi vì quá béo nên dưới cổ, tay chân đều bị mẩn ngứa.
Trắng trẻo mập mạp như thế nên không nhìn ra có má lúm đồng tiền hay không.
Thẩm Lan suy nghĩ một lúc lâu, bỗng phát hiện mình hỏi vấn đề này trước mặt mọi người là rất kỳ lạ, thuận miệng giải thích, "Chú có một nhân vật cần có má lúm đồng tiền."
Mọi người vây xem cũng hiểu rõ.
Hơn nữa cũng nhìn ra, đây là lần đầu Thẩm Lan và Thẩm Vi Lê gặp mặt, cũng không phải kim chủ sau lưng gì đó.
Thẩm Lan nhìn về phía mấy người trẻ tuổi Trần Dũng Nghị và Phó Tranh, Doãn Hàm, dò hỏi, "Thế nào? Nữ chính MV lần này đã chọn được chưa?"
Trần Dũng Nghị nói, "Vẫn chưa chọn được."
Thẩm Lan chú ý tới sự nóng lòng muốn thử trong mắt Doãn Hàm, ông không thích mấy người diễn xuất không tốt lại thích đóng bừa, quay lại nhìn Thẩm Vi Lê, "Cháu không muốn diễn sao?"
Thẩm Vi Lê không biết nói thế nào, không phải cô không muốn diễn, mà là bản lĩnh không đủ.
Những người khác ở đây cũng không biết Thẩm Lan xuất hiện lúc này là có ý gì, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Nhưng Doãn Hàm trẻ tuổi bồng bột, không đủ kinh nghiệm, không nhìn ra tình huống lúc này, giống như học sinh tích cực giơ tay trả lời vấn đề của thầy cô, "Đạo diễn Thẩm, mọi phương diện của cô Thẩm đây đều rất ưu tú, nhưng lại không biết nhảy, không có cách nào diễn được."
"Không biết nhảy?" Thẩm Lan hỏi Thẩm Vi Lê.
Thẩm Vi Lê gật đầu, ngượng ngùng nói, "Vâng ạ, cháu chưa từng học vũ đạo."
Thẩm Lan suy nghĩ rồi vỗ bả vai Thẩm Vi Lê, ý bảo cô đi theo mình.
Đi tới bên máy sưởi, ông ấn cô ngồi xuống, trong nháy mắt, Thẩm Vi Lê cảm thấy khí nóng truyền tới mình, mặt và tai nóng bừng.
Thẩm Lan đứng cạnh cô hỏi Phó Tranh, "Đây là bài hát của cậu, MV của cậu, không nhắc tới những chuyện khác, cậu cảm thấy cô gái này có hợp với hình tượng MV của cậu hay không mới là vấn đề quan trọng nhất."
Thẩm Lan thích những người tài hoa biết nỗ lực phấn đấu, giống như cách nói chuyện và ánh mắt ông bây giờ vậy, rất có ý thưởng thức với hậu bối.
Phó Tranh nói, "Đạo diễn Thẩm, thành thật mà nói, tôi cảm thấy cô Thẩm đây rất phù hợp với MV của tôi, khí chất trên người rất phù hợp. MV của tôi có năm yếu tố kim mộc thủy hỏa thổ, cho nên cần một người có thể thay đổi đa dạng. Không thể quá sắc bén, cũng không thể quá nhu nhược, cô Thẩm vừa hay là vậy, vừa dịu dàng cũng vừa mạnh mẽ, hình tượng trùng khớp."
Thẩm Lan gật đầu, nếu Phó Tranh đã khẳng định như vậy, ông cũng không cần xem kịch bản cảm nhận diễn viên gì đó, nhiều lắm cũng hỗ trợ một chút thôi.
Ông nói với Trần Dũng Nghị, "Tôi cho rằng không biết nhảy cũng không phải là vấn đề gì, quan trọng là hình tượng nhân vật. Đạo diễn Trần, theo cậu thì sao?"
Đạo diễn Trần liên tục gật đầu, "Phải phải phải, đạo diễn Thẩm nói đúng."
Trần Dũng Nghị ở trong giới đã lâu, biết ý của Thẩm Lan chính là ân điển, hôm nay cho Thẩm Lan mặt mũi, ngày sau anh ta cũng sẽ có phần trong phim điện ảnh của ông, đây chính là có tới có lui.
Doãn Hàm bực bội, "Đạo diễn Trần, biên kịch cũng vừa tức giận vì nữ chính không biết nhảy, như vậy..."
Thẩm Lan không nghe cô ta nói, hỏi Trần Dũng Nghị, "Biên kịch là ai?"
Trần Dũng Nghị ho nhẹ một tiếng, "Cô Quy Gia."
Thẩm Lan nghe vậy, khóe miệng nhếch lên như có ý cười, gật đầu nói, "Để tôi nói với nó, hôm nay cứ định sẵn thế đi."
Thẩm Vi Lê còn đang suy nghĩ tại sao lại xong rồi, Thẩm Lan lại nói, "Ở đây lạnh quá, đạo diễn Trần, các người chọn một nơi nào ấm hơn để quay đi, tôi mang con bé đi ăn cơm trước."
Trần Dũng Nghị hiểu rõ, nơi này khiến Thẩm Vi Lê bị lạnh, vội gật đầu nói, "Được được được, chút nữa chúng tôi sẽ chọn lại địa điểm quay, chọn một nơi thoải mái hơn."
Thẩm Lan vỗ vai Thẩm Vi Lê ý bảo cô đứng dậy, cùng ông ra ngoài ăn cơm.
Nội tâm Thẩm Vi Lê ngây ngốc, đạo diễn nổi tiếng muốn đưa cô đi ăn cơm? Đây là tiến triển kiểu gì vậy?
Thẩm Lan đưa Thẩm Vi Lê ra ngoài trước hai bước, nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Tiết Bằng, "Phó Tranh, tôi quen biết mấy người đại diện không tệ, nếu công ty cậu không chọn được người đại diện có thể theo kịp tiến độ của cậu thì cứ tới tìm tôi, tôi giúp cậu sắp xếp."
Thẩm Lan lại đưa mắt nhìn Doãn Hàm, bình tĩnh nói, "Phó Tranh, về sau chọn cộng sự thì đừng nhìn mỗi thực lực, còn phải xem cả cách làm người nữa."
Tiết Bằng và Doãn Hàm đồng thời đen mặt.
Đạo diễn Thẩm trực tiếp tát thẳng lên mặt họ trước mặt mọi người.
Thẩm Vi Lê theo Thẩm Lan, Đường Phái và Phương Tiểu Hủy đi theo phía sau, hai người đều mơ hồ.
Thẩm Vi Lê cũng nghi hoặc khó hiểu, ôm bả vai cúi đầu cố gắng suy nghĩ.
Thẩm Lan thấy cô dường như không còn thấy ấm, đột nhiên cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Thẩm Vi Lê được sủng mà sợ, muốn trả lại áo cho ông, Thẩm Lan vỗ bả vai cô, dịu dàng cười nói, "Cháu mặc đi, cẩn thận cảm lạnh, chút nữa còn có việc nhờ cháu."
Thẩm Vi Lê khó hiểu, "Đạo diễn Thẩm, nếu có chuyện gì thì chú cứ nói thẳng, không sao cả ạ."
Thẩm Lan gật đầu, "Vậy chú không ngại nữa."
Thẩm Vi Lê, "Vâng, chú nói đi."
Thẩm Lan, "Chú muốn hai sợi tóc của cháu."
Thẩm Vi Lê, "..."