Nhân lúc mọi người đang không chú ý, Hạ Vi lẻn ra nhà vệ sinh. Trong gương, cô thấy một cô gái mắt đang nhòa đi, mascara chảy đen kín mặt. Ký ức mà cô cố quên đi, chỉ trong chớp mắt lại trở về.
Ngày đó, Hạ Vi biết rõ là bố mẹ Minh Khang chẳng ưa gì mình. Cô lúc ấy chỉ là một con bé bình thường tới mức tầm thường, nhan sắc không nổi trội, chưa từng được học bổng của trường, gia cảnh cũng không có gì gọi là khấm khá. Còn Minh Khang thì khác. Ban đầu khi yêu anh, Hạ Vi không thấy anh kể về ba mẹ nên cũng không bao giờ hỏi. Tới lúc có một người bạn của anh nói cho cô biết thực ra bố Minh Khang là Giám đốc, cô ngỡ ngàng. Cô hỏi anh, anh chỉ cười bảo gia đình anh quản lý một công ty nhỏ, đến tận sau này cô vẫn không biết thực ra công ty ấy “nhỏ” như thế nào mà tất cả quần áo anh dùng đều là hàng hiệu. Cô bé Hạ Vi ngây thơ lúc ấy chỉ một mực tin rằng tình yêu là điều kỳ diệu nhất, chỉ cần Minh Khang yêu cô thì cô sẽ chẳng bao giờ rời xa anh. Cho tới một ngày, mẹ anh tìm gặp cô.
Bà là một phụ nữ đẹp, vẻ đẹp sắc xảo mà lạnh lùng. Bà gặp cô, không nhiếc móc, cũng không sỉ nhục. Chỉ là…
“Bác nghe nói, cháu là bạn gái của Minh Khang nhà bác.” Ngồi trong quán trà gần trường cô, người phụ nữ lên tiếng rất nhỏ nhẹ.
Hạ Vi lúc ấy cứ ngỡ rằng gia đình bạn trai đang muốn tìm hiểu kĩ hơn về mình, cô cúi đầu mỉm cười e lệ:
“Dạ…”
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
“Dạ thưa bác, gần ba năm rồi ạ” cô ngoan ngoãn trả lời.
Người phụ nữ mỉm cười:
“Nếu vậy, hẳn cháu đã từng gặp Uyên rồi chứ?”
“Uyên…là ai hả bác?” Hạ Vi tròn mắt, lần đầu cô nghe thấy cái tên này.
“Tệ thật, thằng Khang nó không kể với cháu à? Uyên là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của Khang, sắp tới tụi nó sẽ đi du học với nhau nữa mà.”
Hạ Vi không tin vào tai mình:
“Sao ạ? Đi du học…?”
“Ngay cả chuyện này mà nó cũng không cho cháu biết ư? – Người phụ nữ tỏ ra ngạc nhiên – Mọi thủ tục đã làm xong hết rồi, hai tuần nữa là tụi nó sẽ lên đường sang Mỹ. Hai gia đình cũng đã sắp xếp cho bọn chúng ở cùng, để tiện giúp đỡ nhau…”
Thấy Hạ Vi bất động không nói gì, bà lại tiếp:
“Bác biết cháu và Khang thực sự có tình cảm với nhau. Tuổi trẻ không thể thiếu những cảm xúc nhất thời đó. Nhưng rồi ai cũng phải đi con đường của riêng mình, Minh Khang nhà bác là đứa mà tương lai đã sớm được sắp xếp. Có lẽ nó thực sự thích cháu, nhưng rồi giờ cũng đã đến lúc nó nên trở lại con đường mà nó phải đi. Mong cháu hãy coi những năm tháng qua là những kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mình, và nghĩ cho tương lai của nó mà đừng níu giữ nó.”
“Cháu…hiểu bác muốn nói gì rồi.” Hạ Vi máy móc trả lời.
“Nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn cháu.”
Người phụ nữ rời đi rồi, cốc cà phê trên tay Hạ Vi vẫn chưa thôi sóng sánh. Cô chưa kịp tiếp nhận những chuyện vừa mới diễn ra. Cùng lúc ấy, Minh Khang gọi tới.
“Em đang ở đâu vậy, sao gọi nãy giờ không nghe?” giọng anh đầy lo lắng.
“Anh tới đây đi” cô im lặng một lát rồi khẽ đáp.
Minh Khang đến, thấy mặt Hạ Vi trắng bệch thì hoảng hốt:
“Em sao vậy? Em ốm à?”
Hạ Vi gạt tay anh ra:
“Em không sao. Anh ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô lấy lại bình tĩnh rồi hỏi:
“Khi nào anh đi? Hai tuần nữa?”
“Em…đang nói gì thế?”
“Anh định sẽ học trường nào? Em nghe nói ở Mỹ có rất nhiều trường tốt.”
“Ai đã nói với em chuyện này?” Minh Khang sững sờ nhìn cô.
Chính câu nói này của anh đã khiến cô hiểu ra tất cả. Lúc trước Hạ Vi còn hoang mang, còn mong rằng những gì cô vừa được nghe không phải là sự thật. Nhưng giờ chính câu hỏi này của anh đã cho cô biết, cô không nghe lầm.
“Chuyện đó thì có quan trọng ư?” Cô nhìn anh, ánh mắt đau đớn mà phẫn nộ.
“Vi, em đừng như thế. Em nghe anh giải thích, chỉ là anh không biết làm thế nào để nói với em…”
“Nên anh định để tới lúc máy bay cất cánh rồi mới cho em biết?” Hạ Vi ngắt lời anh.
Minh Khang luống cuống:
“Không phải như thế, thực sự không phải như thế mà. Anh…anh định sẽ không đi!”
Hạ Vi bật cười, nụ cười mỉa mai:
“Đến lúc này mà anh vẫn còn nói dối được ư? Thủ tục giấy tờ đã làm xong hết rồi mà anh còn nói là không đi?”
“Anh sẽ không đi mà, anh sẽ ở lại đây với em. Anh sẽ…”
“Anh thôi đi! – cô gắt – Anh nghĩ tôi sẽ khóc lóc cầu xin anh ở lại à? Anh nghĩ tôi sẽ tiếp tục làm con ngốc nữa à?”
Minh Khang sững người nhìn Hạ Vi:
“Vi, em đừng như thế mà, đừng làm anh sợ…”
“Anh đi đi, hãy đến với tương lai tốt đẹp của anh đi và đừng lo gì về tôi nữa.”
“Em…Ý em là sao?”
“Từ nay, ba năm của chúng ta coi như chấm hết.”
Hạ Vi nói, rồi lạnh lùng bước ra khỏi quán. Cô cố giữ mình bình thản đi về tới nhà, rồi lao vào phòng ôm chăn khóc từ đó tới tận khuya. Lúc ấy, cô thấy rất ấm ức. Cô là bạn gái anh, là người yêu anh, cô đã ở bên anh ba năm. Vậy mà chỉ hai tuần nữa anh đã đi du học, cô lại phải nghe điều này từ người khác. Tại sao anh có thể làm thế với cô? Tại sao có thể bỏ cô lại đây mà đi với cái người “thanh mai trúc mã” gì gì đó chứ? Tại sao anh lại có nhiều chuyện giấu cô như vậy? Rút cuộc thì cô là gì trong cuộc sống của anh?
Hạ Vi cứ thế vừa khóc vừa ôm điện thoại. Cô trẻ con nghĩ rằng chỉ cần cô đòi rời xa anh, anh sẽ lập tức ngăn cô lại như những lần trước đây. Dù cho cô có không nghe máy anh cũng sẽ gọi cho cô bằng được, hoặc tìm đến nhà cô. Nhưng hôm ấy, mặc cho cô có chờ đợi hi vọng thế nào, điện thoại của cô cũng không rung tới một lần.
Đến tối, Hạ Vi bắt đầu lo sợ. Anh im lặng như thế, chẳng lẽ anh cũng muốn chia tay? Rồi cô lại bắt đầu hoang mang, rằng có thể mình đã hiểu lầm anh, có thể đã làm tổn thương anh.
Mười giờ tối, mặc cho bố mẹ ra sức ngăn cản, Hạ Vi lao xe máy ra khỏi nhà. Cô tới trước cửa nhà anh nhưng không dám bấm chuông. Rồi cô cho xe ra đứng ở gần đó, lấy điện thoại gọi cho anh. Cô đã nghĩ chỉ cần anh giải thích, cô sẽ tin anh. Dù anh có đi Mỹ, cô cũng sẽ đợi anh, cô không muốn chia tay với anh…
“Alo?” giọng con gái uể oải vang lên.
Điều này giống như một quả tạ đập vào ngực Hạ Vi. Cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
“Alo?” đầu dây bên kia vẫn tiếp tục hỏi ai đang gọi đến.
Hạ Vi cúp máy. Cô không biết phải nói gì, cũng không muốn nghe gì. Cô đau khổ, nhưng rồi cô lại tìm cách biện hộ cho anh. Hay là anh bị mất điện thoại? Hay là anh cho ai mượn?
Đèn phòng Minh Khang trên tầng ba chưa sáng, có lẽ anh chưa về nhà. Cô không thể hiểu lầm anh thêm nữa, cô nhất định phải gặp anh để hỏi anh mọi chuyện! Nghĩ thế, Hạ Vi cứ thế ngồi trên xe nhìn về phía cửa nhà Minh Khang.
Dù là mùa thu nhưng buổi tối cũng hơi se lạnh, Hạ Vi đi vội vàng chỉ mặc mỗi chiếc áo cộc nên giờ càng lạnh hơn. Điện thoại của bố mẹ gọi liên tục cô cũng không buồn nghe. Lúc này, thứ duy nhất cô nghĩ đến là anh.
Khoảng gần một tiếng sau, một chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà Minh Khang. Hạ Vi thấy anh bước xuống khỏi xe, mừng rỡ định gọi tên anh. Nhưng tiếng “Anh” chưa kịp thốt ra, miệng cô đã trở nên đông cứng. Anh không xuống một mình. Anh mở cửa xe bên kia, bế một cô gái đang ngủ say ra khỏi xe, trả tiền taxi và đi thẳng vào nhà. Anh thậm chí không nhìn ra xung quanh để biết rằng Hạ Vi đang đứng đó, anh dường như chỉ còn nhìn thấy một người. Minh Khang, sao anh có thể làm thế với em…?
Hạ Vi không biết mình đã làm thế nào để lái xe về nhà, không biết bố mẹ đã quát mắng ra sao khi trông thấy cô, cũng không biết những chuyện diễn ra sau đó. Cô sốt li bì, hai ngày hai đêm không mở mắt. Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mẹ đang ngồi cạnh giường mình.
“Mẹ…” cô thều thào gọi. Không hiểu tại sao vừa trông thấy mẹ là Hạ Vi thấy tủi thân, nước mắt chỉ trực trào ra.
“Con tỉnh rồi à?” Mẹ có vẻ mừng rỡ. Rồi mẹ thay chiếc khăn ướt khác đặt lên trán cô, xoa đầu cô “Con bé ngốc ngếch này, làm mẹ lo muốn chết.”
“Mẹ, con đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày hai đêm rồi đấy” mẹ nhìn cô xót xa.
“Mẹ, vậy trong lúc con ngủ có ai đến tìm con không?”
Mẹ cô thở dài:
“Có mấy đứa bạn đến thăm, bọn chúng đều rất lo cho con. Điện thoại của con cũng reo liên tục.”
“Bạn con, là có những ai vậy mẹ?”
“Không có người mà con đang tìm đâu, đừng hi vọng nữa.” Mẹ Hạ Vi nhìn cô bằng ánh mắt nửa như thương xót, nửa như trách móc.
Hạ Vi không nói gì nữa, cô mở điện thoại ra xem. Rất nhiều cuộc gọi, rất nhiều tin nhắn, nhưng không hề xuất hiện tên anh. Tim cô như bị bóp nghẹn, cô ra nông nỗi này mà anh cũng không thèm lo lắng cho cô?
Hai ngày sau Hạ Vi ra viện, đi học trở lại. Ngay buổi sáng đầu tiên tới trường, cô đã gặp Minh Khang. Anh vừa trông thấy cô liền vội vàng chạy tới:
“Em đi học rồi à? Mấy ngày qua anh…”
Không đợi anh nói hết câu, Hạ Vi ngắt lời:
“Không cần tỏ ra quan tâm tới tôi, tôi vẫn ổn. Sau này anh cũng đừng tìm gặp tôi nữa.”
“Em nhất định không chịu nghe anh nói ư?”
“Tại sao tôi phải nghe anh nói? Anh tưởng là anh quan trọng với tôi lắm hay sao? Anh cho rằng sau này anh đi rồi, tôi sẽ ngày đêm thương nhớ anh à? Nói cho anh biết, thật ra tôi có rất nhiều mối quan tâm khác. Chỉ cần anh vừa bước chân ra, là đã có người thế chỗ ngay. Tôi có bạn trai mới rồi, vì thế sau này anh cứ sống cuộc sống của anh đi, đừng làm phiền tôi nữa!”
Hạ Vi nói một mạch rồi nhanh chóng bỏ đi. Sự tổn thương đã khiến cô mờ mắt, lúc ấy cô chỉ muốn làm anh càng đau đớn càng tốt. Những ngày sau cô còn nhờ một người khác đóng vai “bạn trai hờ”, để ngày ngày đưa đón nói cười cùng cô trước mặt anh. Mấy lần đầu khi trông thấy, Minh Khang đều chặn đường bọn họ đòi nói chuyện với Hạ Vi. Nhưng cô không bao giờ đồng ý, vì vậy sau này có đi ngang qua nhau anh cũng chỉ xem như không nhìn thấy.
Hai tuần sau đó, cô nghe tin anh đã lên máy bay sang Mỹ. Hạ Vi đau lòng, thực tâm rất đau lòng. Dù là cô hận anh, cô vẫn thà rằng ngày ngày đứng trước mặt anh để con dao đâm nát tim mình, còn hơn là chấp nhận việc anh rời xa cô mãi mãi. Tháo chiếc nhẫn anh tặng được một thời gian, cô lại mang ra xỏ vào dây để đeo ở cổ. Bởi cô biết dù có vứt nó đi, cũng không thể giúp cô vứt anh ra khỏi tim mình. Chỉ là, cô không thể tha thứ cho anh…