Ở Lại Cùng Anh


Hạ Vi mệt nhoài, mệt tới nỗi chỉ muốn ngay lập tức về nhà ngủ một giấc thật sâu dù cô không chắc là mình có thể ngủ được hay không. Chí ít những lúc như thế này, cô cũng không muốn làm gì. Nhưng cô vẫn phải đến phòng giám đốc để báo cáo với Duy. Nghĩ đến đó, cô lại thầm thở dài. Giá mà anh đừng quá tốt với cô như vậy, có lẽ cô sẽ bớt gượng gạo hơn.
“Đúng rồi, tối nay anh đã đặt một phòng tiệc để chúc mừng em thăng chức, lát nữa hết giờ làm anh đến đón em nhé!”
Thiện Duy nói khi Hạ Vi đang chuẩn bị rời khỏi phòng anh. Hạ Vi hơi khựng lại. Cô muốn gào lên là cô rất mệt, cô cần được nghỉ ngơi nhưng rồi lại chỉ có thể phản kháng yếu ớt:
“Anh đâu cần phải bày vẽ như thế, cũng không phải là chuyện gì quá trọng đại mà.”
“Sao lại không, từ trước tới nay em là nữ nhân viên thăng tiến nhanh nhất trong công ty này. Anh lúc mới vào cũng phải mất bốn năm mới lên được phó phòng, còn em thì chỉ cần có ba năm. Em nghĩ đó có phải chuyện trọng đại không?”
“…”
“Tối nay có rất nhiều lãnh đạo cấp trên, cả mấy đối tác lớn của chúng ta nữa, em nhất định đừng để anh mất mặt đấy.”
“…”
“Lát nữa hết giờ làm em về nhà chuẩn bị đi, bảy giờ anh tới đón.”
“Vâng.”
Trước những lời lẽ của Duy, Hạ Vi không còn biết phải từ chối thế nào. Thật lòng cô rất cảm kích anh, cô biết anh chỉ muốn tốt ình. Có điều, ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi…
Nhìn lại mình trong gương, Hạ Vi mỉm cười. Giờ cô đã biết sức mạnh của make up lớn thế nào. Nó có thể biến một cô gái bình thường trở nên nổi bật, có thể biến một cô nữ sinh cấp ba thành người phụ nữ quyến rũ trưởng thành, cũng có thể biến một Hạ Vi đang mỏi mệt và hoảng loạn trở thành một cô gái trẻ trung xinh đẹp và rạng rỡ. Cô chọn một chiếc váy màu đỏ ôm sát, cổ và eo có đính sequin – loại trang phục mà suốt những năm đại học cô chưa từng dám mặc vì không đủ tự tin. Giờ thì nó đã quá quen thuộc với cô, chất vải bó sát làm tôn lên ở cô những đường cong mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn sở hữu. Cô cũng tự biết, mình đã thay đổi quá nhiều…

Cô vừa lên xe, Duy ngay lập tức chìa ra trước mặt cô một bó hoa rực rỡ.
“Chúc mừng em được lên chức, cô Phó phòng xinh đẹp!”
Sau một thoáng ngỡ ngàng, cô ngập ngừng nhận lấy.
“Cảm ơn anh, anh khách sáo quá.”
Duy cười thoải mái, vẻ như không để tâm đến lời nói của cô. Trên đường đi, anh nói với cô:
“Hôm nay em có vẻ mệt mỏi, nếu lát nữa bị cấp trên ép uống thì cứ để anh đỡ hộ cho.”
“Em không sao, làm thế thì khổ cho anh quá.”
“Em là cấp dưới của anh, bảo vệ cấp dưới cũng là nghĩa vụ của sếp mà.”
Anh cười vang, giọng hiền hòa mà ấm áp. Hạ Vi rất cảm kích trong lòng. Cô tự hỏi mình, tại sao ở bên một người tốt như anh đã lâu như vậy, cô vẫn không thể chấp nhận anh?
Trước khi bước vào trong nhà hàng, Hạ Vi bỗng cảm thấy căng thẳng. Trước đây, cơ hội để cô gặp lãnh đạo của công ty quả thực không nhiều, cô cũng chưa kịp nhớ ai vào với ai. Hôm nay lại gặp một lúc nhiều người như vậy, cô không biết liệu mình có làm gì sơ suất hay không.
Duy nắm nhẹ tay cô một cái, anh nói:
“Đừng lo, còn có anh ở đây nữa mà. Tối nay em rất đẹp, sẽ không ai làm khó em đâu.”
Khi cô và Thiện Duy vào bên trong thì mới chỉ có vài người tới. Anh dắt cô đi chào hỏi một lượt, toàn là những đối tác lớn của công ty và hầu hết là đàn ông. Hạ Vi cố gắng khai thác lợi thế của mình, gặp ai cũng nở nụ cười quyến rũ làm họ không nỡ rời đi. Một lát sau, cô nghe có tiếng nói quen thuộc phía sau lưng.

“Không biết tôi có vinh dự được Phó phòng chào hỏi không?”
Không cần ngoảnh lại cô cũng biết đó là Minh Khang. Hạ Vi không lấy gì làm ngạc nhiên, cô đã biết trước là anh sẽ tới bởi anh là đối tác lớn của công ty và dường như mối quan hệ giữa anh với Duy cũng không phải hạng thường. Thật ra cô không muốn thừa nhận rằng, vì biết trước anh sẽ tới nên cô mới cố tình trang điểm xinh đẹp thế này.
Cô quay người về phía anh, khẽ nghiêng đầu.
“Chào anh Trợ lý, thật vui khi được gặp lại anh.”
“Người vinh hạnh phải là tôi mới đúng, tối nay tâm điểm là em cơ mà.”
Anh đáp, lại trao cho cô cái bắt tay như ban sáng. Cơ thể hơi nóng lên, cô vội vã rụt tay về.
“Được anh khen ngợi thật ngại quá, tôi không dám nhận.” Rồi cô đảo mắt nhìn quanh.
“Tôi phải đi xung quanh chào hỏi mọi người đã. Hẹn anh khi khác.”
Cô tiếp tục cùng Thiện Duy đi chào hỏi một lượt, bắt tay những người mà trước đây cô chưa từng gặp bao giờ. Ai cũng tỏ ra ghen tị với Duy khi có cô nhân viên xinh đẹp tài năng như vậy. Những lúc như thế, Hạ Vi lại càng cười duyên dáng hơn khiến Duy rất hài lòng.
Thỉnh thoảng, theo thói quen, cô đảo mắt nhìn quanh. Mỗi lần, cô đều thấy Minh Khang ngồi nguyên ở một góc trong phòng, ánh mắt không rời khỏi cô. Cô quay đi và khẽ cười trong lòng, bây giờ anh cũng biết thích phụ nữ đẹp rồi sao?
Cuối cùng khi khách mời đã tới đông đủ, mọi người tập trung bên bàn tiệc. Thiện Duy đứng dậy, mỉm cười ôn hòa.
“Thật lòng cảm ơn tất cả mọi người đã nể mặt tôi mà tới dự bữa tiệc này. Nhân đây, tôi xin giới thiệu với mọi người, cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng đang ngồi bên cạnh tôi là Phó phòng Dự án mới được bổ nhiệm. Tuổi trẻ sẽ không tránh được những lúc sai sót, mong mọi người giúp đỡ và bao dung với cô ấy. Vì Hạ Vi, vì công ty, chúng ta cùng nâng cốc nào!”
Anh nói rồi giơ cao ly rượu trong tay. Hạ Vi cũng làm theo anh, cười nhã nhặn. Mọi người đều hưởng ứng, không khí thực sự rất vui vẻ giúp cô bớt căng thẳng phần nào. Sau đó, đột nhiên Phó giám đốc cao hứng:

“Hạ Vi tuổi trẻ tài cao, tôi chúc cô một ly!”
Hạ Vi không dám khinh suất, nhanh lẹ đỡ lấy ly rượu và tu một hơi cạn sạch. Dường như hành động đó của cô khiến những người đàn ông trong phòng đều rất thích thú, họ ngay lập tức nhao nhao ào tới bắt cô phải uống. Đúng lúc cô đang không biết phải xử trí ra sao thì Thiện Duy đỡ lời:
“Cô ấy là phụ nữ, không uống được nhiều. Có thể để tôi thay cô ấy tiếp mọi người được không?”
“Như thế sao được, bữa tiệc này là để chúc mừng cô ấy, cô ấy mới là nhân vật chính chứ?”
“Đúng thế, nhân vật chính mà không uống thì còn gì là vui nữa?”
Thấy mọi người phản ứng như vậy, Hạ Vi không dám từ chối nữa. Cô uống hết ly này tới ly khác, tới nỗi dạ dày bắt đầu quặn lại mà vẫn chưa hết lượt khách mời. Dù là từ khi bước chân vào môi trường làm việc mới, khả năng uống bia rượu của cô đã khá hơn rất nhiều so với hồi Đại học nhưng vẫn không đủ để chống chọi với liều lượng lớn thế này.
Thiện Duy ở bên ngoài ra sức ngăn cản mọi người nhưng không được. Tới khi Hạ Vi cảm thấy đầu óc đã quay cuồng, cô nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên:
“Mọi người xem, ép một cô gái yếu đuối thế này uống quá say quả là không tốt. Thế này đi, tôi uống với mọi người!”
Ai nấy đều ngạc nhiên. Từ khi về nước tới giờ, tham gia không ít buổi hội họp nhưng Minh Khang chưa từng uống với họ một ly. Dù cậu ta còn trẻ nhưng đã leo lên được vị trí Trợ lý tổng giám đốc mà bao người mơ tới, lại có vẻ rất được trọng dụng nên cũng không ai dám ép. Bởi vậy, việc cậu bỗng dưng thay đổi thái độ của mình là điều mọi người không lường trước được. Cùng lúc ấy, Thiện Duy cũng không để mất dịp mọi người đang xao động:
“Minh Khang đã ra mặt rồi, mọi người đừng làm khó Hạ Vi nữa. Tôi cũng uống cùng mọi người, coi như nể mặt hai chúng tôi được không?”
Mọi người lại càng sửng sốt hơn, nhưng rồi sau đó cũng vui vẻ mà nhận lời đồng ý. Chẳng mấy khi hai người đàn ông vốn nghiêm túc lại trở nên phóng khoáng như vậy, cũng không nên để lỡ dịp vui.
Tửu lượng của Duy vốn rất tốt, Hạ Vi không mấy lo lắng cho anh. Nhưng cô còn nhớ rất rõ, trước đây chỉ cần uống hết một cốc bia thôi là Minh Khang đã có thể say. Anh vốn không mấy khi uống, giờ bị chuốc cho nhiều thế này không biết có chịu nổi không. Nghĩ vậy nên dù dạ dày đã thắt lại và mí mắt cũng chỉ chực rơi xuống, cô vẫn cố gắng ngồi quan sát. Nhưng hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô, cuối cùng người say bí tỉ không phải Minh Khang, mà là Thiện Duy.
Tiệc tàn, các vị cấp cao hưng phấn kêu gọi mọi người đi tiếp tăng hai. Các nhân viên khác chẳng có mấy khi được lãnh đạo sủng ái như vậy, cũng không ai muốn khước từ. Chỉ có ba người, nhân lúc trong phòng đang hỗn loạn liền lẻn ra ngoài. Giám đốc điều hành say lảo đảo, chân nam đá chân xiêu được đỡ ra rồi nhét vào taxi, trước khi xe lăn bánh anh còn thò đầu ra cửa hét to:
“Khang, nhớ chăm sóc nhân viên của tôi cho tốt. Nếu không tôi sẽ đập nát cậu đấy!”
Trời đã về đêm, gió lạnh thổi tới khiến Hạ Vi bỗng rùng mình. Lúc này cô mới nhớ ra là mình để quên áo khoác trong phòng tiệc, định quay vào lấy. Bỗng có ai đó nắm lấy cổ tay cô:

“Còn muốn vào đó để họ chuốc say nữa sao?”
“Tôi quên áo khoác.” Cô đáp, gỡ tay anh.
“Bây giờ em mà vào đó thì sẽ không ra được nữa đâu.” Anh điềm đạm.
Bản tính ngang bướng trong Hạ Vi trỗi dậy, cô lại gạt tay anh.
“Đó là chuyện của tôi, không phiền anh trợ lý phải lo.”
Minh Khang mím môi. Quả nhiên, cô không phải là đã thay đổi hoàn toàn.
“Em không thấy Duy trân trọng em như báu vật sao? Tôi không thể đắc tội với anh ta.”
Hạ Vi sững người. Những muốn làm mình làm mẩy với anh, nào ngờ chỉ một câu nói đã đưa cô về với thực tại. Có phải cô uống say rồi không, mà lại nghĩ rằng anh lo lắng ình? Người ta chỉ là muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với cấp trên của cô mà thôi. Nghĩ thế, cô không phản kháng nữa. Hợp tác với anh, không phải là sẽ có lợi cho cả đôi bên ư?
“Được, vậy phiền anh vào lấy giúp tôi.” Cô mỉm cười mơ hồ.
Minh Khang cởi chiếc áo vest trên người anh, khoác cho Hạ Vi.
“Trời đêm rất lạnh, cẩn thận kẻo bị ốm. Tôi vào lấy áo, em đợi ở đây rồi tôi sẽ đưa em về.”
Hạ Vi im lặng không nói gì. Quả thực, cô cũng chẳng còn sức đâu mà giãy giụa. Hơn nữa anh cũng đã nói rồi, anh chăm sóc cô chỉ vì Thiện Duy. Cô có gì mà phải cảm động chứ?
Ngồi trong xe, hơi nóng từ điều hòa khiến người Hạ Vi ấm dần lên. Cô cởi áo của Minh Khang, tựa đầu vào thành ghế suy nghĩ mông lung. Tửu lượng của anh trở nên tốt như vậy từ khi nào? Người đã thay đổi, hình như không chỉ có mình cô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận