Đi dạo một vòng, Hạ Vi không ngừng xuýt xoa khen phong cảnh đẹp và thời tiết dễ chịu. Thiện Duy cảm thấy rất hài lòng. Quả là sáng suốt khi mang cô theo, vẻ mệt mỏi khó chịu mấy ngày gần đây của Hạ Vi gần như đã biến mất hoàn toàn.
Đường xa lại vòng vèo, đến lúc quay lại thì chân Hạ Vi đã mỏi nhừ. Đáng ghét cái tội thích điệu đà, vừa rồi cô còn đi giày cao gót. Bây giờ hai gót chân cô sưng vù, biểu tình đòi đình công. Trông thấy vẻ nhăn nhó của Hạ Vi, lại nhíu mày nhìn xuống đôi giày cao gót của cô, Thiện Duy đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Không một chút băn khoăn, anh cúi xuống nhấc chân cô khỏi đôi giày cao gót rồi quay lưng lại:
“Em lên đi, anh cõng.”
Hạ Vi xấu hổ đẩy anh ra:
“Anh làm gì thế? Em tự đi được.”
“Em tự nhìn hai chân sưng đỏ của mình đi, để em tự đi về rồi mai anh đi tiếp khách một mình à? Mau leo lên, nếu không để anh bế em thì còn khiến người ta chú ý hơn đấy!”
Không còn lựa chọn nào khác, Hạ Vi đành vòng hai tay ra ôm cổ Thiện Duy rồi để mặc cho anh cõng. Người đi đường dành cho hai người những cái nhìn đầy ngưỡng mộ, mặt Hạ Vi như sắp bị chọc thủng bởi ánh mắt ghen tị của các cô gái. Cô biết anh là chàng trai trong mơ của rất nhiều người. Ngoại hình tốt, có tài, có tiền, lại chu đáo ân cần. Hạ Vi cười, có lẽ trên đời này người không thích anh chỉ có mình cô.
Thiện Duy vừa cõng cô trên lưng, vừa cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bức tường mà trước nay Hạ Vi cố xây lên để ngăn cản anh dường như đã được dỡ bỏ rất nhiều. Anh càng lúc càng thấy mình ở gần cô hơn…
“Vi, em nhìn kìa. Ở đằng kia có mấy người đang cưỡi ngựa!”
“Vi…?”
“….”
Cái cô gái này, trong tình trạng như thế này mà cũng ngủ được ư? Thiện Duy bật cười. Bình thường, dáng vẻ chín chắn và trưởng thành của Hạ Vi rất có lợi cho công việc. Nhưng thực lòng ,anh muốn nhìn cô thơ ngây như một đứa trẻ thế này hơn. Chỉ những lúc như thế, anh mới thấy mình có cơ hội bảo vệ cô…
Về gần đến khách sạn, cuối cùng Hạ Vi cũng tỉnh. Cô không biết là mình đã ngủ từ lúc nào và ngủ bao lâu, có điều hình như Duy đã đi được một đoạn rất xa. Thấy cô cựa quậy trên lưng, Duy ngoái đầu lại khẽ cười:
“Em dậy rồi à? Anh định cõng em về đến nơi rồi mới gọi.”
Hạ Vi ngượng ngùng:
“Đã đi lâu quá rồi, anh để em xuống đi.”
“Không được, anh đã nhận trách nhiệm cõng em thì sẽ đưa về đến tận nơi. Đây là mệnh lệnh của sếp, không được phản đối!” Duy nhất quyết không nghe.
Vậy là Hạ Vi đành tiếp tục ngoan ngoãn ngồi im trên lưng anh. Có điều, như thế này… hình như hơi gần quá, cô ngửi thấy cả mùi dầu gội trên tóc Thiện Duy. Tim Hạ Vi bỗng đập trật đi. Thì ra, ở bên anh ấy cũng yên bình thế này. Bỗng dưng, Hạ Vi có suy nghĩ muốn con đường dài ra thêm một chút. Tỏ ra mạnh mẽ lâu quá rồi, cô đã quên mất cảm giác được nuông chiều…
Giây phút Minh Khang nhìn thấy Hạ Vi yên vị trên lưng Thiện Duy tiến về phía khách sạn, mắt anh như tóe lửa. Không nhìn thấy cô về đến nơi thì không yên tâm, anh đã đứng đây đợi hai tiếng! Đợi hai tiếng để rồi thấy cô đang ôm một người đàn ông khác, trên môi là nụ cười ngọt ngào trước đây chỉ dành cho anh. Anh không kiềm chế được nữa, thực sự không chịu đựng nổi nữa!
Khi Hạ Vi vừa đặt chân xuống đất và xỏ vào đôi giày, Minh Khang từ một góc vụt xông đến. Cả Thiện Duy và Hạ Vi đều nhìn anh sững sờ, không hiểu anh đang muốn làm gì. Anh kéo tay Hạ Vi:
“Vi, chúng ta nói chuyện một lát!”
Hạ Vi còn chưa kịp phản ứng thì Thiện Duy đã ngăn Minh Khang lại:
“Cậu định làm gì?”
“Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, không liên quan gì đến cậu!” Minh Khang nóng nảy gạt tay Duy.
“Cô ấy là nhân viên của tôi, chúng tôi làm việc với nhau ba năm rồi. Cậu vừa mới gặp cô ấy chưa đầy một tuần, và bây giờ cậu nói là có việc riêng với cô ấy?” Thiện Duy không thể hiểu nổi.
Minh Khang cố giữ bình tĩnh, dằn giọng:
“Cậu quen cô ấy được ba năm, còn tôi đã quen cô ấy tới tám năm. Cậu nghĩ xem ai sẽ có nhiều chuyện để nói với cô ấy hơn?”
Rồi không đợi Thiện Duy kịp trả lời, Minh Khang quả quyết kéo tay Hạ Vi lôi cô đi. Chạy được một đoạn, anh kéo cô vào một ngõ vắng rồi dừng lại. Hạ Vi thở hổn hển, không kịp nói gì mà chỉ giữ nguyên ánh mắt kinh ngạc nhìn anh. Khi cô chỉ vừa mới ổn định lại được nhịp thở, đang định mở miệng hỏi anh rút cuộc chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ Minh Khang tiến tới, đẩy cô sát vào tường, đặt môi mình ép lên môi cô. Hai mắt Hạ Vi trợn tròn như sắp muốn rơi xuống, hai cánh tay yếu ớt của cô cố gắng đẩy anh ra. Nhưng dường như sự kháng cự đó của cô chỉ càng kích thích Minh Khang, khiến anh hôn cô mãnh liệt hơn. Sự nồng nhiệt của anh thoáng chốc làm Hạ Vi mất hết lí trí, cô đờ đẫn để mặc môi anh miết lên môi mình.
Nhân lúc đó, Minh Khang thừa cơ dùng lưỡi tách hai hàm răng, sau đó cuồng nhiệt tấn công vòm lợi của cô. Cô bị nụ hôn của anh làm cho trở nên mụ mị choáng váng, không kịp phản ứng. Mãi cho tới khi Hạ Vi cảm giác như mình sắp nghẹt thở, Minh Khang mới buông tha cho cô. Nhìn cô há miệng ra để hít không khí, lửa giận trong lòng Minh Khang càng dữ dội. Hạ Vi, trong thời gian chúng ta xa cách, em cũng từng như thế này với người đàn ông khác?
Bất ngờ, Hạ Vi lao đến giáng ngay một cái tát vào mặt Minh Khang. Cả người cô run lên, không rõ vì hồi hộp hay tức giận. Ánh mắt cô như muốn xé tan cả người anh.
“Anh mất trí rồi à? Anh nghĩ anh là ai mà đối xử với tôi như vậy?”
“Phải, tôi mất trí rồi. Tôi đã vì em mà mất trí rồi!” Minh Khang gầm lên.
Hạ Vi lạnh lùng quay người đi:
“Được, nếu đã là mất trí thì sau này anh tìm người khác để giở trò giùm tôi. Tôi không rảnh để đùa giỡn với anh.”
Ngay lập tức, Minh Khang lao tới chộp lấy vai cô. Anh xoay người Hạ Vi, ép cô nhìn thẳng vào mình.
“Tôi nói tôi mất trí là vì em, vì em! Em có hiểu không?”
“Vì tôi?” Hạ Vi nhếch mép. “Anh nghĩ rằng tôi bây giờ vẫn là con bé Hạ Vi mười tám tuổi cảm động phát khóc chỉ vì một chậu hoa của anh ư?”
Minh Khang sững người.
“Thì ra… đúng là em đã nhận được hoa?”
Từ lúc gặp cô, thấy cô vẫn lạnh nhạt với mình như vậy, anh đã thầm hi vọng. Có lẽ bưu phẩm chuyển phát chậm, cô vẫn chưa kịp nhận được chúng. Có lẽ khi cô biết rằng anh vẫn luôn nhớ đến cô, thái độ của cô sẽ thay đổi. Nhưng... thì ra, cô đã nhận được, và cô coi như chúng không tồn tại?
Vẻ đau khổ trong mắt Minh Khang khiến Hạ Vi thoáng động lòng. Nhưng rồi lí trí của cô bừng tỉnh.
“Nhận được rồi thì sao? Anh nghĩ rằng ngoài anh không ai có thể mua cho tôi những thứ đó?”
Bỗng chốc Minh Khang không biết phải nói gì. Hạ Vi thấy vậy liền tiếp tục:
“Hơn nữa, anh dựa vào đâu mà nổi giận với tôi? Dựa vào cái gì?”
Cơn giận trong lòng Minh Khang lại chợt bùng lên, anh nắm chặt cổ tay cô:
“Tôi không thể nổi giận sao? Em để dao cạo râu của một gã nào đó trong phòng tắm nhà mình, em nhận được hoa của tôi nhưng vờ như không biết, em nằm ngủ trên lưng một người đàn ông khác. Em nói đi, em làm như thế tôi có thể không nổi giận sao?”
Hạ Vi ngẩn người, chưa kịp hiểu hết những lời anh nói. Thì ra… sáng hôm đó, sắc mặt khó coi của anh là vì anh nhìn thấy dao cạo râu của đàn ông trong phòng tắm nhà cô? Một tuần trước em họ cô đến chơi vài ngày, khi về quên không thu dọn. Cô cũng không để ý tới, nhưng anh lại cực kì quan tâm? Còn bây giờ, anh tức giận là vì… ghen?
Cô chưa nghĩ ra nên trả lời anh như thế nào thì đã nghe thấy một giọng nói khác:
“Dao cạo râu là của tôi, người cõng cô ấy cũng là tôi, như vậy thì có vấn đề gì sao?”
Là Duy. Anh đã tìm ra bọn họ. Trong khi Hạ Vi tròn xoe mắt nhìn anh, Thiện Duy tiến đến gỡ bàn tay cô đang bị Minh Khang nắm chặt.
“Cậu còn thắc mắc gì, có thể hỏi tôi.”
“Quan hệ giữa hai người là gì?” Minh Khang hỏi Thiện Duy, nhưng mắt lại hướng về phía Hạ Vi.
Cô quay đi, không trả lời anh. Thiện Duy thay cô đáp:
“Trước đây thì là đồng nghiệp…”
“Còn bây giờ?” Giọng Minh Khang đầy nghi hoặc.
Thiện Duy bỗng nhẹ nhàng xoay người Hạ Vi về phía mình, nhìn vào mắt cô:
“Hạ Vi, bây giờ thì anh đã có thể đường đường chính chính công khai mối quan hệ của chúng ta, phải vậy không?”
Cả Hạ Vi lẫn Minh Khang đều ngạc nhiên. Hạ Vi cảm thấy máu trên người mình đông cứng lại, tại sao anh chọn thời điểm này để bày tỏ với cô? Dù đã biết tình cảm của anh từ lâu, nhưng nếu anh nói ra vào lúc khác, cô luôn chắc chắn rằng mình sẽ lắc đầu. Không phải vì không thể chấp nhận anh, mà cô không muốn làm tổn thương một người tốt như anh. Cô không muốn mình ở bên anh mà trong lòng lại nghĩ về người khác. Thế nhưng… ở hoàn cảnh hiện tại…Anh đã dồn cô đến chân tường, cả hai người đàn ông này đều dồn cô đến chân tường!
Hạ Vi hít một hơi thật sâu, dẫu sao cô cũng đã không còn đường lui nữa. Nghĩ vậy, cô nhắm mắt, gật đầu:
“Đúng thế.”
Thiện Duy thở phào nhẹ nhõm. Minh Khang sững sờ. Hạ Vi, em… Em sao có thể nhận lời một người đàn ông khác ngay trước mặt anh? Em sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
Nhận được cái gật đầu của Hạ Vi, Thiện Duy quàng tay ôm lấy vai đưa cô đi. Trước khi đi, anh quay lại nói với Minh Khang:
“Từ bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, sau này cậu không có quyền hành động như hôm nay nữa. Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
Hai người họ đi rồi, Minh Khang phải dựa vào tường mới đứng vững được. Năm năm trước, cô rời bỏ anh. Anh đau khổ đi du học mong thời gian giúp mình quên cô. Nhưng vô ích, càng cách xa Hạ Vi càng làm anh nhớ cô đến quắt quay. Anh nhờ bạn bè trong nước dò hỏi tin tức của cô. Thì ra cô đang làm trong Lana, tập đoàn của gia đình anh và dưới sự quản lý của Thiện Duy – cậu bạn thân thời gian đầu anh sang Mỹ. Anh sang đó một năm thì Thiện Duy về nước, tình cờ lại được nhận vào làm tại công ty của bố anh. Chính Thiện Duy cũng không biết vị Chủ tịch mà mình thường gặp mỗi khi hội họp lại là bố của Minh Khang.
Sau khi biết được những tin tức này, Minh Khang quyết định về nước. Ban đầu, anh vẫn rất hận cô. Anh muốn trả thù, giày vò cô bằng cách ngang nhiên làm đối tác của cô, khiến cô phải trông thấy anh mỗi ngày. Nhưng rồi khi thấy vẻ yếu đuối mệt mỏi trong mắt Hạ Vi, Minh Khang nhận ra anh vẫn yêu cô nhiều hơn là hận. Anh lờ mờ hiểu ra rằng giữa hai người có hiểu lầm gì đó, bởi Hạ Vi dường như cũng cho rằng anh mới là người bỏ rơi cô. Anh muốn giải thích với cô, nhưng ngay sau đó lại phát hiện dao cạo râu của đàn ông trong phòng tắm căn hộ cô sống một mình. Anh ghen. Tưởng tượng ra cảnh có một ai đó đã ở đây, cùng với cô trong một căn nhà, anh gần như không chịu nổi. Muốn đợi thời điểm thích hợp để hỏi cô cho ra nhẽ, anh bị cử đi Đà Lạt gấp.
Vào đây đúng mùa Festival hoa, anh lại tình cờ nhìn thấy chậu lưu ly xanh đã giúp anh làm lành với cô tám năm về trước. Hy vọng khiến cô bất ngờ, anh đặt mua rất nhiều loại hoa ở đây, viết lại một tấm thiệp y hệt như khi họ còn bên nhau, gửi phát nhanh về cho cô rồi chờ đợi. Anh mong rằng cô sẽ hiểu lòng anh, cô sẽ đến đây để gặp anh hay ít ra thì cũng sẽ đợi anh từ Đà Lạt quay về. Anh mong rằng hai người có thể hóa giải mọi khúc mắc trong lòng, để trở lại bên nhau. Cuối cùng thì cô cũng đến đây, nhưng không phải vì anh mà là vì người khác. Nhìn Thiện Duy dịu dàng gắp thức ăn cho cô, Minh Khang đã muốn lao vào bóp cổ cậu ta. Nhưng anh kiềm chế được. Sau đó lại nhìn hai người họ vui vẻ đi dạo với nhau, anh cũng kiềm chế được. Nhưng đến khi thấy Hạ Vi ngủ trên lưng Thiện Duy, anh thừa nhận anh đã quá khích. Anh hôn cô, anh làm đau cô. Nhưng dù là thế, cô cũng không thể tàn nhẫn với anh như vậy.
Năm năm nay, anh luôn chỉ nhớ đến cô. Vậy mà, khi anh tưởng rằng mình sắp chạm được vào cô, cô lại ngay lập tức đẩy anh ra. Không chỉ vậy, cô còn ngang nhiên nắm lấy tay người khác. Quả thực, rất khó để anh chấp nhận sự thật này…