Ở Lại Cùng Anh


Đã đi xa khỏi nơi ban nãy đứng cùng Minh Khang một đoạn, Hạ Vi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và phát sinh ngoài dự tính của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối. Thiện Duy nắm nhẹ tay cô.
“Vi, em…”
Anh ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi. Hạ Vi nắm chặt tay, hạ quyết tâm. Giờ đây dù có hối hận cô cũng không thể nói với Thiện Duy rằng, vừa rồi cô chỉ muốn lấy anh làm công cụ trả thù. Đâm lao đành phải theo lao, cô ngước lên nhìn anh:
“Duy, em biết anh đã nhìn thấy hết những chuyện xảy ra. Em biết trong lòng anh có rất nhiều hoài nghi, rất nhiều thắc mắc. Nhưng bây giờ em không muốn giải thích gì hết. Anh có thể chỉ chấp nhận em thôi, và đừng tra hỏi gì được không?”
Duy lặng im nhìn cô không nói. Đúng là anh cảm thấy mọi thứ rất mơ hồ. Cậu bạn mới từ nước ngoài trở về của anh bỗng kéo người con gái anh yêu ra khỏi tay anh. Khi anh tìm được thì thấy cậu ấy – một người lạnh lùng và lí trí đang hôn cô ấy mãnh liệt. Anh nhìn thấy vai Hạ Vi run run, nhưng cô dường như cũng không né tránh. Anh cũng giận dữ, anh cũng ghen. Nhưng anh biết, quan trọng hơn lúc này là phải giữ cô lại. Mặc ối quan hệ phức tạp giữa họ có là gì đi chăng nữa, Thiện Duy có linh cảm rằng nếu giờ mà anh không hành động thì rất có thể anh sẽ mất cô mãi mãi. Vì thế, anh chấp nhận mang tất cả của mình ra đặt cược. Ngoài mong đợi của anh, anh cũng nhận được cái gật đầu của cô. Vừa rồi anh ngập ngừng như vậy, là chỉ định hỏi cô có muốn thay đổi quyết định hay không, bởi anh sợ không lâu sau cô sẽ đem lòng ân hận. Nhưng khi thấy Hạ Vi nói thế, bao nghi hoặc trong lòng anh đã không còn ý nghĩa. Anh mỉm cười.
“Chỉ cần em đồng ý ở bên anh, anh sẽ không đòi hỏi gì hơn.”
Hạ Vi nhìn anh mỉm cười đầy biết ơn, rồi dùng ngón út của bàn tay trái siết chặt lấy ngón út bàn tay phải của anh. Tuy hành động nhỏ này rất bình thường, nhưng Thiện Duy bỗng thấy vô cùng xúc động. Cô gái này, thực sự đã khiến anh yêu đến mất lí trí rồi…

Ngày hôm sau, Lana có buổi họp với bên đối tác. Vì đây là dự án lớn nên cả công ty của Thiện Duy cũng bắt tay làm cùng, coi như là “đồng minh”. Bởi thế nên việc Hạ Vi, Thiện Duy và Minh Khang lại phải chạm trán với nhau là điều không tránh khỏi. Ngay từ sớm, Thiện Duy đã tới trước cửa phòng Hạ Vi đợi để đưa cô đi ăn sáng. Sự quan tâm quá mức này của anh khiến cô thấy áy náy. Hạ Vi vẫn chưa quen với việc nghĩ rằng từ bây giờ, cô đã là bạn gái của Duy.
Khi Hạ Vi và Duy đến phòng họp thì đã thấy Minh Khang đang ngồi ở đó. Anh lãnh đạm ngước lên nhìn, sau khi trông thấy vòng tay Thiện Duy vắt ngang eo Hạ Vi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Minh Khang cụp mắt, vờ tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trong khi thật ra anh đã không thể tập trung dù chỉ là một chút. Thái độ của Thiện Duy, rõ ràng là muốn để cho Minh Khang thấy Hạ Vi giờ đã thuộc về mình.
Buổi họp diễn ra suôn sẻ. Phía bên đối tác rất hài lòng với kế hoạch mà Nhã Lân và Lana đề xuất và hợp đồng được ký kết nhanh chóng. Ngay tối hôm ấy, một buổi tiệc được tổ chức để chúc mừng sự hợp tác này.
Trước đây khi còn là sinh viên, Hạ Vi không mấy yêu thích các bữa tiệc. Đến những nơi như thế, lúc nào cô cũng thấy mình xấu xí và mờ nhạt giữa một rừng hoa xinh đẹp kiều diễm. Nếu có đi, cô cũng chỉ luôn chọn những bộ trang phục đơn giản, khi thì quần jeans áo sơ mi, lúc thì áo pull quần short. Nhưng từ khi chia tay Minh Khang, các buổi tiệc lại trở thành sự mong mỏi của cô. Bởi lúc ấy, cô đã biết cách làm mình trở nên nổi bật. Và buổi tiệc tối nay cũng không phải là ngoại lệ.
Khi Hạ Vi sánh vai cùng Thiện Duy bước vào phòng, không ai là không ngoái lại nhìn. Mái tóc xoăn bồng bềnh được búi cao rất hợp với gương mặt tròn của cô. Một chiếc đầm satin xanh ngọc xẻ ngực sâu với đường cut out dài ở lưng khiến Hạ Vi vừa xinh đẹp, vừa quyến rũ. Bờ vai trần trước đây vẫn được Minh Khang khen là gợi cảm giờ lại càng uyển chuyển hấp dẫn hơn qua mỗi bước đi của cô. Thêm vào đó là lớp make up nhẹ nhàng nhưng tinh tế, sang trọng, trông cô dường như hoàn hảo!
Sánh đôi bên cô là Thiện Duy – anh chàng điển trai tài giỏi được săn đón nhất trong các buổi tiệc. Gương mặt anh tú, dáng người cao vừa vặn trong bộ vest đen, đặt anh bên cạnh Hạ Vi quả là lựa chọn tuyệt vời nhất. Hạ Vi khoác hờ tay anh, chầm chậm tiến vào. Dưới con mắt trầm trồ và ghen tị của mọi người, Thiện Duy không ngần ngại nhìn Hạ Vi say đắm. Chính ánh mắt đó của anh đã khiến tất cả hiểu ra quan hệ giữa hai người.
Minh Khang đứng ở góc khuất nhất trong căn phòng, nhìn Thiện Duy và Hạ Vi thân mật, đầu không khỏi đau nhức. Mọi chuyện đã đến nước này, nhưng điều làm anh mệt mỏi nhất là trong lòng anh không hề xuất hiện ý định từ bỏ. Nếu từ bỏ được, năm năm trước anh đã có thể quên cô. Nếu từ bỏ được, anh đã không vứt lại tất cả để về đây...
Đêm nay, mối quan hệ giữa Hạ Vi và Thiện Duy chính là chủ đề nóng nhất trong bữa tiệc. Ngoài một số kẻ đem lòng đố kị, còn lại hầu hết đều cho rằng hai người họ rất đẹp đôi. Vẻ kiều diễm của Hạ Vi kết hợp hoàn hảo với sự nam tính của Thiện Duy, quả thực không còn biết dùng lời nào để diễn tả. Minh Khang đi một vòng, thấy ai cũng nói đến chuyện mình không muốn nghe nhất. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, anh muốn về sớm nghỉ ngơi.

“Sao anh đã về rồi, phải nhảy cùng em một bài đã chứ?”
Giọng nói của Hạ Vi ở ngay sau lưng anh. Anh xoay người lại, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ hoang mang.
“Sao vậy? Chẳng phải trước đây chúng ta từng nhảy với nhau nhiều lắm rồi sao? Hay ngay cả điệu nhảy đó, anh cũng quên rồi?”
Hạ Vi dùng đôi mắt sâu nhìn thẳng vào Minh Khang, như muốn soi thấu tâm can anh. Hôm nay nhìn anh rất đẹp trai. Anh không đóng bộ vest đen như thường ngày mà mặc một chiếc áo vest màu trắng thanh lịch, có cảm giác trẻ hơn rất nhiều.
Minh Khang thấy thái độ Hạ Vi như vậy, không còn cách nào khác đành phải chìa tay ra.
“Nếu đã vậy, em có vui lòng nhảy với tôi một bài không?”
Hạ Vi không ngần ngại nắm lấy tay anh, tiến ra giữa hội trường, hòa vào các cặp đôi đang khiêu vũ say mê. Nhạc nổi lên, cả hai bắt đầu bài nhảy ăn ý, nhịp nhàng.

“Khác hẳn khi xưa, giờ anh nhảy tốt hơn nhiều rồi.” Hạ Vi thầm thì.
Minh Khang ôm lấy eo cô, kéo người cô sát lại gần mình. Anh ngửi thấy thoảng qua mùi hương thơm nhẹ trên tóc cô, tim không khỏi ngừng đập vài giây. Đúng là bây giờ anh đã nhảy giỏi hơn rất nhiều so với trước, nhưng cảm giác khiêu vũ cùng cô dường như vẫn không thay đổi chút nào.
Bảy năm trước, trường Đại học của Hạ Vi tổ chức một cuộc thi khiêu vũ. Hạ Vi lúc đó nhảy rất giỏi, có không biết bao nhiêu chàng trai ngỏ lời muốn mời cô tham gia cuộc thi. Nhưng dù thế nào, cô vẫn khăng khăng bắt Minh Khang phải tập để thi nhảy với mình. Anh không biết nhảy, nhưng cũng không nỡ làm cô thất vọng nên phải nghiến răng nghiến lợi luyện tập hàng ngày. Suốt một tháng đó, không biết anh đã giẫm vào chân Hạ Vi bao nhiêu lần, khiến cho sau này bàn chân của cô sưng tấy cả lên. Nhưng cô chưa hề càu nhàu, cũng không chê anh một câu. Cô chỉ cười, trêu anh bị vẻ đẹp của cô làm ất tập trung không làm được việc gì.
Minh Khang tuy ngoài miệng thì liên tục chống chế nhưng trong lòng biết rõ đó là sự thật. Giống như khi anh lên thư viện học, Hạ Vi rất thích đi cùng anh. Anh tất nhiên đồng ý đưa cô theo, chỉ có điều mỗi lần như vậy, khi về đến nhà trong đầu anh cũng vẫn trống không. Hạ Vi đáng yêu đến nỗi anh không thể rời mắt khỏi cô. Có lúc cô ngồi ôm cuốn truyện đọc say sưa rồi cười khúc khích, khi thì chăm chú nghiên cứu một vấn đề gì đó, có lần lại gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Thật ra Minh Khang luôn vờ như đang học rất chăm chỉ, nhưng toàn bộ thời gian anh lại dùng để… ngắm nhìn cô. Hạ Vi thơ ngây, sau mỗi buổi thấy anh nói anh học được rất nhiều thì tỏ ra vô cùng vui sướng. Cô không hề biết rằng để vượt qua được những kì thi đó, ngày nào anh cũng phải thức cả đêm để học sau khi cùng đến thư viện với cô.
Sau một tháng “giẫm” lên chân Hạ Vi, cuối cùng Minh Khang cũng có thể nhảy được một cách thành thục. Tuy vậy nhưng bước đi của anh lại rất cứng, không được uyển chuyển như Hạ Vi. Điều này khiến anh rất lo lắng, anh sợ rằng khi tham gia cuộc thi đó mình sẽ khiến Hạ Vi mất mặt. Trái ngược với anh, Hạ Vi lúc nào cũng lạc quan, luôn miệng nói tham gia chỉ để cho vui. Tuy vậy Minh Khang vẫn vô cùng sốt ruột. Hàng ngày anh đều đứng trước gương trong căn phòng nhỏ của mình, tự tập nhảy cho đến khi cả người đều ướt đẫm mồ hôi mới chịu thôi. Nhờ thế mà hai người vượt qua vòng loại một cách dễ dàng, tiến thẳng vào chung kết.
Minh Khang lúc này đã có thêm chút tự tin, anh nghĩ Hạ Vi giỏi như vậy chắc chắn kết quả sẽ không tồi. Kết cục, chỉ bởi vài giây bối rối khi vô tình ôm Hạ Vi vào lòng mà anh nhảy trật một nhịp, nên cả hai chỉ được giải nhì.. Minh Khang cảm thấy vô cùng áy náy, anh sợ Hạ Vi sẽ vì chuyện này mà không vui. Không ngờ khi nghe thông báo, Hạ Vi lại sung sướng nhảy lên ôm chầm lấy anh.
“Người yêu à, anh giỏi quá!”
“Nhưng chúng ta… chỉ được giải nhì thôi” Minh Khang ủ rũ.
Ngược lại, Hạ Vi vẫn cười toe toét:

“Anh không biết phần thưởng mà em nhắm đến là của giải nhì sao? Em còn sợ là chúng ta sẽ được nhất, bây giờ thì tốt quá rồi.”
“Tại sao lại thế?”
“Anh đợi lát nữa nhận quà rồi biết!”
Thì ra, phần thưởng cho cặp đôi được giải nhì là một bộ áo đôi và một chiếc máy ảnh. Sưu tập áo đôi là đam mê bất tận của Hạ Vi. Sau ba năm yêu nhau, số áo đôi mà hai người đã mua đã không còn đếm được bằng ngón tay. Hơn nữa Hạ Vi cũng rất thích chụp ảnh, nhưng vẫn chưa tiết kiệm đủ tiền mua máy ảnh. Giờ thì Minh Khang đã hiểu tại sao Hạ Vi lại thích thú như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng thấy lòng mình hạnh phúc.
“Đã lâu lắm rồi mà, đâu thể dở tệ mãi được.” Anh cười.
Hạ Vi không nói gì nữa, cô im lặng nhảy. Sự ăn ý của Hạ Vi và Minh Khang chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều rất ngạc nhiên không hiểu vì sao ngay từ lần đầu nhảy cùng nhau mà họ đã có thể kết hợp nhuần nhuyễn như vậy. Những người xung quanh đều vì thế mà thấy ngại, thành ra cuối cùng sàn nhảy chỉ còn lại Hạ Vi và Minh Khang. Anh thấy hơi ngượng nên nói nhỏ vào tai cô:
“Mọi người đều dừng lại hết cả rồi.”
“Mặc kệ bọn họ. Nhạc chưa tắt, chúng ta phải nhảy cho hết bài chứ. Khi đã lựa chọn thì nhất định phải đi đến tận cùng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận