Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Thứ Bảy, Tạ Nam đến tòa nhà Hoa Đinh Hương theo lời
của Hứa Mạn. Tòa nhà này hoàn thành trong thời gian thi công đợt ba của tiểu
khu, nằm ngay phía sau khu nhà mang tên uất Kim Hương cô đang ở. Bình thường,
Tạ Nam rất ít khi đi về phía sau, lúc này cô mới phát hiện ra cả khu được phủ
một màu xanh, sắp xếp rất phù họp với những cây cầu gỗ xinh xắn, các sườn dốc
nhỏ, rất nhiều thiết bị vui chơi dành cho trẻ
con, và cả vô số vòi phun nước, thật thích hợp với việc thoải mái đi dạo mỗi
khi nhàn rỗi.

Hứa Mạn cũng ở tầng một, cửa vườn đang để mở, Tạ Nam
thích thú và ngưỡng mộ phát hiện ra khu vườn được chủ nhân bài trí ngăn nắp
xinh xắn. Cây nhãn trong vườn như được Hứa Mạn tạo dáng thành một thiếu nữ.
Dưới tiết trời đầu đông, cành lá vẫn xanh mướt, mặc dù chưa phải mùa hoa nở,
nhưng nó vẫn có thể xua tan đi cái lạnh giá khắc nghiệt của mùa đông. Phía khác
khu vườn còn có dãy xích đu hai người ngồi, một con đường nhỏ rải sỏi từ cổng
vào đến bậc tam cấp. Song ngưỡng mộ chỉ để đấy mà thôi, chứ Tạ Nam chẳng có tâm
trạng nào bắt chước làm theo, cô tự
cảm thấy mình quả là người sống thô kệch, không chú ý đến hình thức.

Hứa Mạn chạy lại kéo cửa kính cho Tạ Nam, trong nhà
trang trí đơn giản mà ấm áp, phòng khách rộng và sáng. Trên ghế bành và dưới
thảm, khoảng hơn mười người đang cười nói nhộn nhịp, có cả nam và nữ, khoảng
cách chênh lệch tuổi tác tương đối lớn, nhỏ nhất tầm hơn hai mươi đến lớn nhất
chừng hơn bốn mươi đều có cả. Vu Mục Thành cũng ở trong số đó, anh đang nói gì
với người đàn ông đeo kính, thấy Tạ Nam ới, khẽ cười gật đầu chào.

Hứa Mạn tuyên bố: “Mọi người, người đẹp uất Kim Hương
đã tới”.

Ba tiếng Uất Kim Hương quả là có hiệu ứng mạnh với đám
đông, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Tạ Nam, mặt cô bất chợt ửng đỏ, nói: “Xin
lỗi, để mọi người phải thất vọng rồi, tôi chỉ là một con khủng long khác ở tòa
nhà uất Kim Hương thôi, không phải nhân vật nữ chính mà Hát trong gió cần tìm
đâu”.

Đám đông thi nhau rộ lên: “Đâu có, đâu có”, có người
nói: “Xem ra tòa nhà uất Kim Hương quả nhiên toàn cô gái đẹp”, những lời khen
ngợi tỏ ra hết sức chân thành.

Vu Mục Thành và Lưu Kính Quần nhìn nhau cười, thường
ngày họ không quan tâm lắm đến BBS (*), thấy
sựcổ vũ nhiệt tình của Hứa Mạn, lại thấy thông báo tìm người trong mộng trên
diễn đàn, hai người không hẹn mà cùng cười lớn, trong lòng cảm thấy việc này
thật không đáng tin. Phản ứng của họ khiến Hứa Mạn giận dữ, nói hai người già
trước tuổi, chẳng hiểu gì về nhân thế, về trò chuyện, không còn thuốc chữa cho
hai người nữa...

Lưu Kính Quần luôn thích chọc cô vợ yêu của mình. Hứa
Mạn tuy là bác sĩ ngoại khoa, cầm dao mổ vừa chuẩn vừa vững, nhưng nói đến lãng
mạn thơ văn thì ngay cả các văn sĩ trẻ cũng phải chịu thua, biết vậy nên anh
lập tức cười nhận sai: “Vâng, vâng, vâng, quý bà nói hoàn toàn đúng, những
người làm khoa học như chúng tôi trần tục quá, có điều tôi vẫn có thể cải tạo
được, xin quý bà chớ bỏ qua cơ hội cứu vãn tôi, còn Mục Thành là một thương
nhân đầy thực tế thì nên bỏ qua cho anh ấy thôi”.

Vu Mục Thành kéo ghế mời Tạ Nam ngồi. Hai gò má cô vẫn
ửng đỏ, tóc cột nhẹ ra phía sau, hai vành tai cũng chuyển màu cà chua chín.
Trong lòng bất giác rộn lên một cảm xúc khó tả, anh đứng dậy đi về phía bếp lấy
cho cô một cốc cà phê nóng. Khi đầu ngón tay hai người khẽ chạm nhau, anh cảm
nhận được bàn tay cô đang lạnh cóng. Tạ Nam đón lấy cốc cà phê, khẽ nói: “Cảm
ơn anh!”.

Hứa Mạn thấy mọi người đã đến đông đủ liền đứng lên
nói: “Tiếp theo xin mời nhân vật nam chính của ngày hômnay Hát trong gió lên
gặp gỡ mọi người”.

Dứt lời, một người đàn ông đeo kính vuông đứng dậy
nói: “Chào mọi người, tôi là Hát trong gió, rất vui được làm quen với các vị
hàng xóm”. Chàng thanh niên xem chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi,
người cao gầy, dáng vẻ nho nhã, mang thần thái của một thư sinh.

“Chúc anh sớm tìm được tình yêu đích thực”, một cô gái
nhẹ nhàng nói.

Mọi người đồng loạt vỗ tay hứng: “Đúng rồi, cùng chúc
cho anh ấy nào”.

Người mang tên Hát trong giỏ sắc mặt không chút ngại
ngùng, thản nhiên cười nói: “Thực ra tôi không vội, tôi thích thưởng thức cái
cảm giác tìm kiếm này”.

Cánh tay Lưu Kính Quần khẽ hích Vu Mục Thành, Vu Mục
Thành đành mím môi cười không nói gì. Tạ Nam ngồi bên cạnh có chút ngạc nhiên,

cô hoàn toàn không lý giải được hành động đặc biệt này.

Một vài người nữa lục tục tới thêm, mọi người tự nhiên
tán gẫu, không khí rất thoải mái. Tạ Nam phát hiện, ở đây không ai chính thức
giới thiệu tên và nghề nghiệp thật của mình, hầu hết đều xưng hô theo nickname
trên mạng, nhẹ nhàng và không có áp lực. Cô vốn không quen nói chuyệnở nơi
nhiều người lạ như thế, nên chỉ ngồi nghe như vậy cũng thấy vui rồi.

Vu Mục Thành nhẹ nhàng đỡ cốc rót thêm cà phê cho cô.
Tạ Nam hào hứng đón nhận cái ấm nóng của cốc cà phê vừa mang lại, cũng chào đón
người mới quen đang ngồi bên cạnh mình.

“À đúng rồi, tên anh trên mạng là gì?”

“Tôi là một khán giả, không đăng ký tên”, Vu Mục Thành
thật thà, anh chẳng có thời gian để quan tâm đến các hoạt động này.

Đột nhiên, một người đàn ông hơi đậm người đến hỏi Hứa
Mạn: “Bác sĩ khủng long, xem hộ tôi cái gì ở cánh tay đây, có đáng ngại
không?”.

Hứa Mạn bảo anh ta vén tay áo lên, xem kỹ càng rồi
nói: “Không sao, chỉ là một cục thịt thừa, nếu anh sợ nó ảnh hưởng tới mỹ quan
thì theo tôi vào bếp, tôi sẽ cắt cho anh, dao nhà tôi rất xịn, nhanh lên”.

Người đàn ông vội vàng buông tay áo xuống, nói: “Thôi,
cảm ơn bác sĩ đã vất vả, tôi không phiền chị nữa”.

Cả đám đông cười ồ lên, họ đã quen với cách đùa của
Hứa Mạn, Lưu Kính Quần kéo Hứa Mạn vào lòng nói: “Em muốn dọa người ta sợ chết
đấy hả, em yêu?”. Hứa Mạn ngồi trên đùi Lưu Kính Quần, cười nói với người đàn
ông nọ: “Đừng sợ, đừng sợ, đùa anh chút thôi, hầu hết các nốt lipoma đều không
có triệu chứng và biến chứng trực tiếp. Còn nếu anh thấy nó lớn nhanh khác
thường thì phải tìm bác sĩ khám ngay”.

Mọi người trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc chủ đề đã
chuyển sang dạ hội chúc mừng năm mới. Thì ra thời gian đăng nhập diễn đàn của
mọi người đều đã lâu, bình thường họ vẫn hay hẹn nhau đi du lịch. Từ khi Hứa
Mạn đăng ký vào, diễn đàn sôi nổi hơn rất nhiều, cô nhanh chóng được bầu làm
thành viên chủ chốt trong ban quản trị. Mỗi dịp năm mới, diễn đàn và nhóm Q tổ
chức hoạt động chúc mừng năm mới, lần nào cũng rất nghiêm túc và hoành tráng,
có người phụ trách làm Power Point, ghi lại những nét nổi bật của diễn đàn
trong một năm, có người đóng góp các tiết mục biểu diễn, mọi người cùng đi ăn
uống rồi bắn pháo hoa, chi phí chia đều cho mỗi cá nhân tham gia, nói chung là
chơi tới bến rồi mới giải tán.

Đây là lần gặp gỡ mọi người trong diễn đàn đầu tiên
của cả Hát trong giỏ và Tạ Nam, anh ta rất tập trung, hơn thế còn luôn luôn đưa
ra các ý tưởng, hỏi ra mới biết anh ta chuyên làm kế hoạch mạng, rất rành về
mặt tổ chức hoạt động. Tạ Nam vốn là người bận rộn khác thường ngay cả trong và
ngoài thời gian làm việc ở công ty, chỉ vào những dịp nghỉ lễ, cô mới về nhà
thưởng thức các món ngon mẹ nấu, giờ nhìn thấy mọi người vui chơi quên mình như
vậy, cô có chút xúc động.

Sau khi chào mọi người, Vu Mục Thành và Tạ Nam cùng đi
về khu nhà hoàn thành đợt một. Nói về sự lãng mạn của Hát trong giỏ, Tạ Nam lắc
đầu cười nói: “Tôi rất khâm phục, chỉ biết nói vậy thôi”.

Vu Mục Thành cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô không
tin vào tiếng sét ái tình? Tôi tưởng rằng con gái đều tin điều đó chứ”.

Ảnh mắt Tạ Nam nhìn xa xăm, rơi vào chiếc vòi phun
nước phía xa, lặng lẽ nói: “Khi trẻ, tôi cũng đã từng tin như vậy”.

“Chẳng phải cô vẫn trẻ sao?”

“Tôi đã từng trẻ, ha ha, cho nên tôi chúc anh ấy đạt
được mong muốn của mình.”

Vu Mục Thành gật đầu đồng ý: “Anh ta còn rất trẻ, quả
thực cũng nên thưởng thức thế nào là mối tình sét đánh và mùi vị của việc tìm
kiếm nó”.

Tạ Nam nghĩ đến ý định tham gia Đại hội Nhân Duyêncủa
mình, cái hoàn toàn khác với tiếng sét ái tình vô lý kia, mục đích của hoạt
động này rất rõ ràng và đầy đủ, cô bất giác mỉm cười. Vu Mục Thành nhìn nụ cười
tuy có mang chút vô vọng nhưng vô cùng tươi tắn, đôi mắt cong cong quyến rũ,
hoàn toàn không pha sự thẫn thờ mất hồn tối qua khi ở trước nhà hàng, bất giác
anh cũng thấy vui theo.

Sau khi tạm biệt Vu Mục Thành, Tạ Nam về nhà ngả người
trên ghế sofa gọi điện cho Cao Như Băng, hỏi thăm tình hình của Quách Minh. Cao

Như Băng bảo cô cứ yên tâm, Quách Minh đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi, trong
thời gian ngắn không được uống rượu và ăn đồ cay, hơn thế còn phải luyện tập
sức khỏe.

“Tớ đã làm thẻ tập thể dục năm, đi tập cùng anh ấy,
không để anh ấy có cơ hội lười biếng, bản thân cũng có thể luyện tập một chút.
Mà cậu cũng phải chú ý sức khỏe, chứng hạ đường huyết của cậu đừng có xem
thường. Chỗ cậu có tất cả các thiết bị luyện tập chứ, không nên coi nhẹ chuyện
đó, đầu tư cho sức khỏe thì cái gì cũng đáng.”

“Tớ đi chạy bộ cũng được, ở đây gần hồ tiện cho việc
chạy bộ. Tiết kiệm tiền, hiệu quả lại như nhau”, tiếp đó cô thật thà kể với bạn
toàn bộ cuộc gặp tối qua, sau đó đợi lời buộc tội của Cao Như Băng, không ngờ
Như Băng im lặng một lát rồi nói bằng giọng điệu khác hẳn mọi khi. “Thôi, các
cậu không có duyên thì chả biết làm sao, không miễn cưỡng được.”

Tạ Nam như trút được gánh nặng, cười hì hì hôn gió Cao
Như Băng: “Ôi bạn yêu, cậu thật hiểu tớ, quan tâm tớ, thật dịu dàng, thật...”.

“Được rồi, được rồi, cậu rắc rối quá, tớ nói cho cậu
chuyện này, nhưng cậu đừng có cuống lên.”

“Cậu cứ nói, nói gì tớ cũng không cuống đâu.”

“Cơ quan Quách Minh mới đề bạt một phó phòng, vừa ba
mươi lăm tuổi, đứng đắn, có năng lực, Quách Minh nói anh ấy rất có tiền đồ, vợ
bị bệnh mất cách đây vài năm, để lại một đứa con gái giờ năm tuổi, cậu có muốn
đi xem mặt không?”

Tạ Nam đột nhiên ngồi thẳng dậy, toàn thân toát mồ
hôi, tay nắm chặt di động, không biết nói gì. Không phải cô hoảng sợ với những
điều bạn mình vừa nói, mà sự tưởng tượng bi quan nhất của cô cũng chỉ dừng ở
việc tham gia Đại hội Nhân Duyên ồn ào kia, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ
tới việc mình sẽ làm mẹ kế của người khác.

Cao Như Băng thở dài một tiếng, biết rằng việc giới
thiệu này là một sự thật tàn khốc không gì tô vẽ được, cônói: “Xin lỗi cậu, Nam
Nam, cậu không đồng ý cũng không sao, hôm qua Quách Minh nói với tớ, tớ cũng
thấy khó chấp nhận, hay là để tớ mắng cho anh ấy một trận nhé”.

“Cậu đừng nói anh ấy, anh ấy có ý tốt mà, tớ suy nghĩ
rồi tính nhé. ít ra năm nay về ăn Tết cũng có cái để báo với mẹ rồi, haizzz,
chẳng phải các cụ đang lo tớ ế sao? Bây giờ có người như vậy, không biết mẹ có
đồng ý cho con gái lấy không? Hà hà, xem bà nói gì tớ nào?”, Tạ Nam tỏ ra lạc
quan, nhưng trong lòng thầm nghĩ, còn có gì tệ hơn nữa đây.

Cao Như Băng miễn cưỡng cười: “Cậu thật là, tớ phục
cậu rồi đấy, việc nhỏ thì cậu không chịu bỏ qua, thế mà gặp phải việc lớn lại
cứ như không. Có điều cậu đừng vì việc này mà thấy áp lực nhé. Một mình sống ở
đó có quen không? Không sợ chứ?”.

“Rất an toàn và yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến tớ
mất ngủ ngày đầu tiên, bây giờ quen rồi, có lẽ giờ mà quay về khu thành phố náo
nhiệt là tớ không ngủ nổi nữa.”

“Thế thì tốt”, Cao Như Băng lại thở dài: “Tớ không
biết khuyên cậu chuyển về đó là tốt hay hại cậu nữa, nhưng nếu cậu quen với
cuộc sống độc thân như thế thìcàng khó có can đảm làm quen với người con trai
khác đấy”.

Dĩ nhiên, Tạ Nam không cho rằng Cao Như Băng phải chịu
trách nhiệm về tình hình cuộc sống hiện tại của mình, nhưng cô thừa nhận rằng
càng ngày bản thân càng thích ứng với cuộc sống độc thân như thế này. Nếu bố mẹ
có thể chấp nhận điều đó, cô cũng chẳng cần tính chuyện phải gặp mặt bất kỳ ai.
Tuy nhiên, Tạ Nam không dám nói ra điều này, hơn thế cô đã đăng ký tham gia Đại
hội Nhân Duyên hàng vạn người do bên Tòa báo tổ chức ở khu trung tâm triển lãm
vào dịp tết Dương lịch rồi.

Ngày cuối cùng của một năm, Tạ Nam tập trung giải
quyết xong công việc ở cơ quan, sau đó mới làm việc riêng của mình, cô không có
thời gian tham gia hoạt động của tiểu khu nơi mình ở.

Làm xong các thanh toán tài chính của hai công ty, Tạ
Nam trở về nhà là chín giờ tối. Xa xa đã thấy những đợt pháo hoa bay lên sáng
rực quanh hồ, cô lái xe đến gần. Rất nhiều người đang tập trung bên chiếc cầu
gỗ, Hứa Mạn cũng ở trong đó, tiếng hò reo và cười nói vui vẻ pha lẫn với tiếng
pháo rộn ràng vọng tới tai cô.


Tạ Nam không hòa vào đám người ấy mà lặng lẽ dựa vào
thành xe quan sát. Niềm vui của họ thật đáng ngưỡngmộ, dường như cô đã quên mất
lần cuối cùng mình vui là khi nào rồi.

Ba người Vu Mục Thành, Lưu Kính Quần và Tần Đào cùng
quay về tiểu khu. Lần này Tần Đào về nước nhân dịp Giáng sinh. Nhà anh ở một
huyện trong tỉnh này, anh đã về thăm người thân, giờ quay lại thành phố để thăm
cô và các bạn học cũ của mình. Mấy ngày gần đây, cô của anh đã thu xếp lịch gặp
mặt kín mít, còn thay anh ghi tên trong Đại hội Nhân Duyên ngày mai. Khi ba
người đang ăn tối, nghe thấy tin này, Vu Mục Thành và Lưu Kính Quần đều buông
đũa xuống cười lớn, họ cười mãi khiến anh chàng tội nghiệp Tần Đào đỏ ửng đôi
tai.

“Các cậu thật là, chẳng chu đáo chút nào, không thèm
giúp tớ giải nguy lại còn đồng thanh cười. Kính Quần đã lấy được một bác sĩ tài
sắc vẹn toàn, Mục Thành cũng đào hoa không kém, chỉ mình tớ là đơn thân độc mã
nơi đất khách quê người thôi, quả thật cô đơn lắm đấy.”

“Tớ làm gì có nguồn nào mà khai thác, những cô gái bên
thị trường bọn tớ, cô nào cũng miệng lưỡi sắc ngọt, không phù hợp với yêu cầu
hiền thục đảm đang của cậu”, Lưu Kính Quần cười nói tiếp: “Tớ đã nói với Hứa Mạn
rồi, cô ấy sẽ để ý đám bạn học và đồng nghiệp của cô ấy cho cậu, thế đã đủ chân
thành chưa? Đường đường là một Thạc sỹ Tài chính của Đại học Columbia, thành
viênchuyên nghiệp ở phố Wall, cậu mà tham gia Đại hội Nhân Duyên thì chẳng khác
nào hoa sen trong giếng ngọc, muốn tìm tiên nữ đâu phải chuyện khó”.

Mấy hôm nay theo sự sắp xếp của cô mình, Tần Đào đã
gặp không ít người đẹp, mắt cũng hoa cả lên rồi, lúc này anh chỉ biết cười khổ
mà đáp lời: “Con gái thời nay thẳng thắn và thực tế quá, họ thích cái mác du
học hơn là thích tớ, có cô còn hỏi thẳng mức thu nhập của tớ nữa chứ, nói chung
tớ chưa tiêu hóa được kiểu đó”.

“Cậu đừng để ý quá chuyện ấy, điều kiện cá nhân chính
là một phần của cậu”, Vu Mục Thành chậm rãi nói: “Những người đã trưởng thành
khi tiếp xúc với nhau đương nhiên phải nghiên cứu xem điều kiện của đối phương
có hợp với mình hay không, dĩ nhiên cậu cũng không thể không có yêu cầu nào với
các cô gái được, trừ khi là tiếng sét ái tình, lại càng không thể giả vờ như
một người chẳng có gì để thử thách người khác, làm thế thật quá ngây thơ. Theo
tớ, cảm giác giữa hai người là quan trọng nhất”.

“Mục Thành nói rất đúng, cậu nghỉ phép có mấy ngày, cứ
tiếp xúc, cảm thấy phù hợp thì tiếp tục tiến lên, còn Đại hội Nhân Duyên đương
nhiên phải đi mới biết được, biết đâu mối nhân duyên của cậu ở đó thì sao?” Ăn
cơm và ngồi tán gẫu một lúc lâu, ba người mới lái xe về tiểu khu. Tần Đào không
muốn làm phiền cô mình nên ở nhờ nhà Vu Mục Thành.

Vừa về đến tiểu khu, họ đã nhìn thấy những chùm pháo
hoa từ xa, Vu Mục Thành nói: “Hứa Mạn nhà cậu thật biết cách chơi đấy”.

“Chính thế, cho nên tớ mới nói dù gì cô ấy vẫn là một
đứa trẻ”, vừa nhắc tới bà xã, khóe miệng Lưu Kính Quần đã nở nụ cười yêu
thương, khiến Tần Đào ở bên cạnh không khỏi ngưỡng mộ.

Vu Mục Thành lái xe tới bên hồ, anh nhìn thấy Tạ Nam
đang một mình tựa vào chiếc Citroen. Cô mặc áo khoác lông vũ màu đỏ, hai tay
cho vào túi áo, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn ngắm bầu trời. Dưới ánh sáng của
pháo hoa, nét mặt cô sáng lên thật xinh đẹp, thần thái sinh động khác thường,
nhưng lại có phần ảm đạm. Ánh mắt Vu Mục Thành bị cuốn theo nó.

Tần Đào và Lưu Kính Quần nhanh chóng hòa vào đám người
đang nô nức bên hồ, còn Vu Mục Thành đi về phía Tạ Nam, nói: “Xin chào!”.

Tạ Nam quay đầu mỉm cười: “Chào anh!”.

“Sao cô không qua đó chơi với mọi người?” “Tôi vừa đi
làm về, đứng đây xem cũng rất thú vị.”

Vu Mục Thành cũng ngẩng đầu nhìn về phía những tràng
áo hoa nổ rộn rã trên bầu trời, nói: “Lúc nhỏ tôi chỉ mong tới Tết, nhưng Tết
ngày xưa nhiều nhất cũng chỉ được đốt pháo mà thôi”.

“Tôi thích cái không khí khi Tết đến, cả nhà quây quần
vui vẻ bên nhau, tất cả những phiền muộn đều được dẹp sang một bên.”

Vu Mục Thành cảm thấy vui bởi chút ngây thơ trẻ con
bất chợt thoáng qua trên khuôn mặt cô lúc này, anh hỏi: “Cô có nhiều chuyện
buồn lắm sao?”.

“Cũng nhiều”, Tạ Nam cười: “Dường như con người càng
lớn, nỗi buồn sẽ càng nhiều hơn, tôi lại là người hay nghĩ ngợi, có lúc tự gây
phiền phức cho mình”.

“Nhưng tôi lại thấy nụ cười của cô dường như rất vô
tư.”

“Bởi vì tôi đã nghĩ rồi, để ý quá đến những điều đó
cũng chẳng ích gì, còn có thể tồi tệ hơn nữa không?”, Tạ Nam quay đầu nhìn anh,
nói tiếp: “Đừng nói với tôi rằng không có tồi tệ nhất mà chỉ có tồi tệ hơn
nhé”.

“Không đâu, tôi luôn lạc quan”, Vu Mục Thành tỏ ra rất
thành thực. Tạ Nam xoa hai tay vào nhau hít hà: “Lạnh quá, tôi về nhà trước
đây, chúc anh năm mới vui vẻ!”.

“Chúc cô năm mới vui vẻ, tạm biệt!”


Vu Mục Thành mỉm cười tạm biệt, trong lòng thật sự hy
vọng được gặp lại cô. Có điều anh không ngờ có thể gặp lại cô nhanh đến thế.
Ngày hôm sau, anh gặp Tạ Nam chính trong Đại hội Nhân Duyên mà anh coi là chẳng
ra

Bình thường, Tần Đào có vẻ thâm trầm, ít sôi nổi. Thực
ra, anh là người đàn ông bẽn lẽn, luôn ngại ngùng khi tiếp xúc với người khác
giới. Buổi sáng tết Dương lịch sau khi thức dậy, Vu Mục Thành lái xe đưa Tần
Đào đến khu Triển lãm Trung Tâm rồi quay xe về, Tần Đào bỗng ngăn anh lại.

“Vào cùng tớ đi, cứ coi như đỡ đạn cho tớ.”

Vu Mục Thành cười nói: “Đại ca, em còn có việc, hôm
nay có lô hàng tới, em cần hỏi lại nhà cung cấp một số vấn đề, nên phải đi
thôi”.

“Đưa hàng cũng không cần sớm như thế, cậu cứ vào cùng
tớ đã, nhân tiện giúp tớ tìm hiểu, không lỡ nhiều thời gian của cậu đâu.”

Không biết phải làm sao, Vu Mục Thành đành gật đầuđồng
ý.

Thời tiết âm u, lạnh lẽo bên ngoài khác hẳn với không
khí tấp nập trong Trung tâm. Tần Đào và Vu Mục Thành vào đăng ký tên rồi lấy
thẻ tham gia hoạt động. Thẻ của Tần Đào là thẻ gặp mặt xanh da trời, Vu Mục
Thành mang thẻ người thân màu trắng. Mồi người tới gặp mặt đều có thể đi cùng
tối đa là ba bạn bè người thân.

Tần Đào thầm thì: “Thấy chưa, thấy chưa, sắp xếp kiểu
này thật là hiểu lòng người, họ biết bọn mình khi đi gặp gỡ cần phải có bạn bè
bên cạnh cho đỡ ngại”.

Hai người vừa bước vào đã bị choáng ngợp bởi khung
cảnh trước mắt, khắp nơi tràn ngập không khí sôi nổi tưng bừng, chỉ đếm sơ cũng
thấy con số vài ngàn người bên trong.

Tần Đào ngán ngẩm nói: “Mồi người ghi tên tham gia đều
mất một trăm đồng, tòa báo tổ chức đại hội chuyến này phát tài rồi”, vừa nói
anh vừa nới lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở, bởi bên trong có chút bí bức, ngột
ngạt.

Vu Mục Thành cũng ngầm đồng ý với bạn: Thành phố này
lại nhiều nam nữ độc thân như vậy? Ngẫm lại, chẳng phải riêng Tần Đào, bản thân
mình cũng không phải đang độc thân đó sao? Vì công việc quá bận rộn nên không
có thời gian để ý tới việc này thôi. “Thế này thì gặp mặt kiểu gì? Chẳng nhẽ cứ
nhìn thấy cô gái nào ưng ý thì đến bắt chuyện à?”, Tần Đào tần ngần nhìn đám
đông trước mặt.

Hai người chụm đầu xem quyển giới thiệu các hoạt động
của chương trình, họ phát hiện ra tòa báo đã lên kế hoạch các chương trình hoạt
động hết sức chu đáo, đáng với số tiền một trăm tệ họ bỏ ra.

Thông tin cá nhân cơ bản của những người tham gia đều
được ghi đầy đủ trên tờ áp phích, treo kín các bức tường. Mỗi cá nhân tham gia
đều được phát miếng dán có ghi mã số cá nhân của mình, khi chọn được người nào
phù họp thì dán miếng dán ấy vào bên cạnh thông tin cá nhân của họ, để đối
phương tìm hiểu thông tin rồi quyết định có liên hệ hay không. Đại hội chia
thành hai khu, khu dành cho việc gặp mặt và khu dành cho bạn bè thân hữu; một
khu khép kín và một khu để mở. Khu khép kín có rất nhiều trò chơi như “tám phút
kết bạn”, “bàn đỏ tìm duyên”, khu này chỉ dành cho những người đăng ký tên. Khu
mở lại có sân khấu kịch với những màn trình diễn các vở kịch về tình yêu, các
tiết mục biểu diễn đơn, dành cho những người không đăng ký mà chỉ đến với vai
trò thân hữu.

Vu Mục Thành cười khổ sở: “Tần Đào, cái này, e rằng tớ
không theo cậu được hết chương trình đâu, cậu phải mộtmình tác chiến thôi”.

Tần Đào nhìn đám người đông nghìn nghịt trước mắt mà
sững lại, không dám tiến bước: “Hay là thôi đi, tớ thấy thế này đã đủ chóng mặt
rồi, chỉ sợ vào lại lạc mất thì mệt lắm”.

“Đã đến đây rồi mà tính bài chuồn thì ê mặt quá”, Vu
Mục Thành chỉ vàrò chơi nhanh trong tờ hướng dẫn tham gia, nói: “Cậu xem cái
này đi, yêu cầu phải dùng tiếng Anh để giao lưu, chắc chắn cậu có ưu thế, hơn
nữa, cậu vẫn muốn tìm một cô gái thích ứng được với cuộc sống ngoại quốc còn
gì. Tớ đoán tiết mục này sẽ ít người tham gia, thử đi xem nào, còn hơn về
không”.

BỊ Vu Mục Thành thuyết phục, Tần Đào lấy lại quyết
tâm, đến chỗ ghi tên tham gia trò chơi. Anh bất giác cảm thấy vui vì số lượng
người xếp hàng không ít, nhưng đa phần đều là nữ. Các nhân viên đang ra sức đẩy
ứng viên nam vào tham gia, anh vừa tới đã bị đưa vào vòng chơi.

Vu Mục Thành phát hiện đã có cô gái liếc nhìn mình,
nhưng thấy anh đeo thẻ thân hữu thì có vẻ mất hứng. Anh không thích tham gia
vào khung cảnh hỗn loạn này nên lặng lẽ tìm cách rời khỏi. Cũng không còn sớm
nữa, anh định lên quán cà phê tầng hai khu Trung tâm ngồi yên tĩnh một chút,
bỗng thấy dáng người nhỏ nhắn quen thuộc đangđứng ở bậc cầu thang cuốn tự động,
định thần nhìn kỹ, thì ra là Tạ Nam.

Chú thích:

(*) BBS: Chỉ cộng đồng mạng hoặc diễn đàn
trên Internet.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận