Lúc về tới nhà, mọi người cũng đã tiếp tục công việc, cô không lo vụ rèn dụng cụ, bởi vì Dương Thị Ánh Mai là dân trong nghề rồi.
Giờ cô lo trong tay cái Zeer Pot.
Để làm lạnh, Zeer Pot sử dụng cơ chế bay hơi thu nhiệt, phần cát ướt ở giữa có vai trò là chất lỏng, sẽ ngấm vào lớp đất nung xốp của chậu ngoài. Nhờ vào nhiệt độ cao và khô bên ngoài làm bay hơi, chính bởi sự bay hơi ở bề mặt chậu ngoài sẽ lấy đi nhiệt lượng của chậu bên trong. Giúp cho chậu bên trong có nhiệt độ thấp còn hơi nóng sẽ truyền vào không khí bên ngoài.
Lớp cát như đã nói có vai trò rất quan trọng, nó giống như các lớp cách nhiệt của tủ lạnh hiện đại. Giúp ngăn nhiệt độ bên ngoài tác động vào buồng lạnh và còn là nơi truyền hơi nước ra ngoài môi trường.
Sau khi làm đúng theo chỉ dẫn, cô đem thử bỏ vào trong một ống nước, nhúng da thú cho ướt phủ lên rồi để đó vài giờ.
Bởi vì chậu kích thước nhỏ hoạt động tốt hơn: Một nhược điểm khác của Zeer Pot đó là kích thước chậu lớn sẽ không hiệu quả bằng chậu nhỏ.
Lý do là vì nếu tăng kích thước chậu, đồng nghĩa với việc x3 phần thể tích làm lạnh nhưng bề mặt lại chỉ tăng x2. Điều này sẽ làm khả năng thoát hơi ở bề mặt chậm và làm lạnh kém đi do tỷ lệ giữa thể tích buồng lạnh và diện tích bề mặt thấp.
Nên Nguyễn Thị Tuyết Nhi làm thêm mấy cái.
Lê Thị Bích Châu ra ngoài thì thấy nàng đang mân mê mấy cái này, hỏi ra mới biết.
"Em giỏi thiệt đó."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ cười: "Là lúc trước rảnh rỗi lướt mạng học thôi chị. Không ngờ có lúc dùng được."
Lê Thị Bích Châu cũng cười theo: "Phải đó. Để chị đi pha nước chanh để vào."
"Dạ."
Lê Thị Bích Châu pha xong nước chanh, hai người đều lựa mấy ống tre mỏng để cho nhanh lạnh.
Vì cần nhiệt độ cao nên hai người khiêng mấy cái Zeer Pot ra để ngoài lò rèn.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn thấy, bỏ xuống đồ, ra phụ bưng vào.
Trần Thị Lan Phương nhìn những cái chậu đất nung, khó hiểu hỏi: "Là cái gì vậy thủ lĩnh?"
"Là tủ lạnh mini đấy."
Trần Thị Lan Phương hả một tiếng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Chờ vài giờ nữa em sẽ biết. Ánh Mai, làm tới đâu rồi?"
Dương Thị Ánh Mai đang lựa quặng, ngẩn đầu trả lời: "Vẫn chưa xong chị ơi."
"Vậy à. Cho chị gởi mấy cái này ở đây nhé. Lan Phương và Ngọc Hoa đừng có mở ra mở vô hoài nha, như vậy nó sẽ lâu lạnh lắm đấy."
Trần Thị Lan Phương, Thái Thị Ngọc Hoa: "Dạ."
Nhìn nàng đã đi vào nhà, ngó qua mấy cái chậu, Trần Thị Lan Phương vẫn không tin: "Thiệt là tử lạnh hả ta?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều nói với nàng: "Không phải em ấy nói vài giờ nữa là sẽ biết sao. Chờ tới đó là biết, mau lại phụ lựa đi."
"Dạ."
_____________________________
Mấy giờ sau ngoài lò rèn khói đã bay lên. Nguyễn Thị Tuyết Nhi biết các nàng đã bắt đầu nung củi để rèn. Liền đi ra nhìn thử, cũng đi ra kiểm tra mấy cái Zeer Pot coi có thành công không.
Dưới sự mong đợi của mọi người, cô đem da thú lột ra, định cầm lên một ống tre, một luồng khí lạnh len vào da tay, làm cô phải dựt tay ra. Một lần nữa cầm lên lại ống tre, xoay người nở một nụ cười thật tươi nói với mọi người.
"Vô cùng thành công luôn."
Mọi người rủ nhau ồ lên, tiến tới cũng muốn sờ thử.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi chuyền ống tre đầu tiên cho Nguyễn Thị Bạch Kiều, lại cầm lên vài cái chuyền tới cho mọi người.
Trần Thị Lan Phương cầm cái ống tre đã lạnh thấu: "Là lạnh thật nè. Woa.". Rồi gấp gáp mở ra uống lên một hơi: "Khà... trời ơi đã quá. Lạnh ê răng luôn."
Thái Thị Ngọc Hoa dùng ống tre áp vào má: "Ui... mát quá."
Dương Thị Ánh Mai cũng uống lên một ngụm, khen: "Tuyệt quá."
Ngô Thị Cẩm Tiên ngồi bên cạnh cầm ống tre, nhìn về phía Nguyễn Thị Tuyết Nhi bằng ánh mắt khen ngợi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng thật vui vẻ khi có thể thành công như thế này, lui về kế bên Nguyễn Thị Bạch Kiều, hỏi: "Chị thấy thế nào?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều không nhanh không chậm nói: "Ừm, em giỏi lắm."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng cùng nàng đùa giỡn, ưỡn ngực nói: "Chuyện này là đương nhiên."
________________
Gần tới giờ ăn cơm tối, các nàng mới rèn xong đầu tiên một cái lưỡi cày. Dương Thị Ánh Mai đưa nó cho Nguyễn Thị Tuyết Nhi xem.
Dương Thị Ánh Mai: "Chị thấy thế nào. Vừa ý không chị?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cầm lên xem xét: "Ừm rất tốt."
Dương Thị Ánh Mai gật đầu: "Được rồi, chỉ cần "tôi lưỡi" nữa thôi."
"Cũng đã trễ rồi, vào ăn cơm rồi nghỉ ngơi thôi. Hôm nay vất vả rồi."
"Được."
Tắm rửa ăn cơm chiều xong xuôi, mọi người ai về phòng người nấy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đang ở sau bếp dọn dẹp lại một chút, thì thấy Dương Thị Ánh Mai chậm rãi đi ra, mới hỏi nàng: "Sao chưa đi nghỉ ngơi?"
Dương Thị Ánh Mai ngượng ngùng: "Em định hỏi chị đèn dầu."
"Cứ lấy sài đi thôi. Mà em cần đèn dầu làm gì?" Nguyễn Thị Tuyết Nhi đưa đèn qua cho nàng, hỏi.
Dương Thị Ánh Mai tiếp được đèn dầu: "Em ra lò rèn. Lâu rồi mới đụng, em ngứa tay quá không ngủ được nên..."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi haha cười: "Chị hiểu mà."
"Nhưng mà em đục đục gõ gõ vậy, có làm phiền mọi người không chị?"
"Không đâu, coi vậy chứ mọi người dễ ngủ lắm. Mau đi đi. À ngoài đó có nước uống, khát thì lấy uống. Đói bụng thì vào tủ lấy đồ ăn."
"Dạ."
Nhìn nàng vóc dáng nhỏ bé được ánh đèn chiếu rọi. Nguyễn Thị Tuyết Nhi không khỏi nhớ tới mình lúc đó.
Lúc mà cô mới tìm được lúa, vui mừng không quản ngày đêm, không quản mệt mỏi mà cày bừa làm ruộng.
Cô cười lắc đầu, làm xong việc rồi đi vào phòng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đã sớm nằm trên giường. Nguyễn Thị Tuyết Nhi đã nhẹ nhàng bò từ phía dưới giường lên, đã cẩn thận không làm nàng thức giấc nhưng vẫn là nghe tiếng nàng sột soạt ngồi dậy, chừa chỗ rộng cho cô nằm xuống.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nằm xuống, thở ra: "Hây a... Hôm nay mệt quá."
"Có cần tôi xoa bóp cho không?" Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn ngồi đó, hỏi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vội vã lắc đầu: "Không cần đâu chị, hôm nay chị cũng mệt mà. Mau nghỉ ngơi thôi."
Nguyễn Thị Bạch Kiều nghe lời nằm xuống, thì nghe thấy tiếng búa nện: "Ánh Mai ra lò rèn sao?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vùi mình vào chăn: "Dạ phải, em ấy nói ngứa tay, em nghĩ chắc em ấy làm nguyên đêm nay quá."
Nguyễn Thị Bạch Kiều cũng kéo lên chăn: "Em ấy yêu nghề thật."
"Ồn vậy chị có ngủ được không?" Cô lim dim hỏi.
"Được, coi vậy chứ tôi rất dễ ngủ."
"Ừm, vậy chị ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nghe bên cạnh tiếng thở đều dần, Nguyễn Thị Bạch Kiều tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy đi ra lò rèn.
Bên ngoài lò Dương Thị Ánh Mai đang nghỉ tay, uống lên miếng nước. Nguyễn Thị Bạch Kiều thông thả đi vào: "Vất vả rồi."
Dương Thị Ánh Mai thấy nàng cũng không ngạc nhiên: "Rồi, chị muốn làm gì?"
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhanh gọn lẹ nói: "Một con dao găm hai lưỡi."
Dương Thị Ánh Mai bất ngờ: "Woa, chị thật biết chọn ghê."
"Có làm được không?"
"Chuyện nhỏ. Chị đã cho chị Tuyết Nhi biết chưa?"
"Hiện giờ thì em ấy vẫn chưa biết, tôi định sẽ nói cho em ấy biết sớm, bởi sớm muộn gì thì chúng sẽ đến đây. Nếu được, em hãy làm thêm vài vũ khí phù hợp khác cho mọi người."
Dương Thị Ánh Mai: "Yên tâm, em đã quan sát kĩ lưỡng kĩ năng của mọi người rồi."
"Được, vậy nhờ em. Có gì cần giúp cứ gọi tôi."
Dương Thị Ánh Mai lên tiếng chọc ghẹo: "Được, giờ thì chị mau vào ngủ với "bảo bối" của chị đi."
Nói chuyện xong với nàng, Nguyễn Thị Bạch Kiều vẫn chưa vào nhà mà đi xung quanh hàng rào kiểm tra.
Đi đi một hồi chợt nhớ ra gì đó lại vòng về chỗ của Dương Thị Ánh Mai. Xong xuôi mọi chuyện mới vào lại phòng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vẫn ngủ ngon ơ nàng kéo chăn cẩn thận cho cô, lúc này mới đi vào giấc ngủ.
____________________
Buổi sáng mọi người là bị tiếng búa nện làm thức giấc.
Ngồi ở trên giường đầu tóc bù xù, Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngáp một cái, nói với Nguyễn Thị Bạch Kiều đang bới tóc: "Em ấy làm cả đêm thiệt luôn sao?"
"Hình như là vậy." Nguyễn Thị Bạch Kiều bới tóc xong: "Dậy rồi thì đi rửa mặt đánh răng, tôi đi ra phụ em ấy."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại ngáp cái nữa: "Dạ."
Nàng ra khỏi phòng rồi, cô mới từ từ bò dậy, xếp lại chăn gối đi ra phòng.
Trong nhà bếp Lê Thị Bích Châu đang lặt rau cho cơm trưa. Cô cất tiếng: "Chào buổi sáng chị Châu."
Lê Thị Bích Châu ngẩn đầu, tay vẫn không ngừng: "Chào buổi sáng. Ngủ có ngon không?"
"Quá ngon luôn ấy chứ. Em đi rửa mặt cái."
"Ừm."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ra sàn nước, lấy bàn chải của mình trên ống tre.
Các nàng dùng những ống tre nho nhỏ để đựng bàn chải, được xếp thành hàng trên dàn, của ai thì khắc tên người ấy lên, cho không lẫn lộn.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi vừa đánh răng vừa suy nghĩ, thế mà nhanh thật, lúc đầu chỉ có một mình, rồi gặp được Nguyễn Thị Bạch Kiều, sau lại gặp được mọi người.
Giờ ngôi nhà ở đâu cũng có hơi người, đi tới chỗ nào cũng có người cất tiếng hỏi, tiếng chào, cùng hình ảnh mọi người bận rộn làm việc.
Nhưng Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhiều khi có suy nghĩ là mình bị ảo giác, là chính bản thân cô tưởng tượng ra mọi thứ.
Chỗ này thật ra là không có ai cả, chỉ có một mình cô, là cô tưởng tượng ra mọi người, mọi vật...
Mang tâm trạng nhẹ hẫng đánh răng xong, Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi tại sàn nước, có chút ngơ ngác.
Bỗng nhiên có một thứ ấm áp chạm vào trán cô, làm cho cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn lên thấy Nguyễn Thị Bạch Kiều vẻ mặt lo lắng hỏi mình.
"Em không sao chứ. Sao mặt lại lạnh ngắt thế này, không khỏe chỗ nào?."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi mím môi, tự nhiên đứng dậy ôm lấy nàng.
Nguyễn Thị Bạch Kiều hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đứng yên cho nàng ôm.
Nguyễn Thị Bạch Kiều biết cô đang bất an.
Khi thấy cô đột nhiên giống như mất đi ý thức, Nguyễn Thị Bạch Kiều đã vô cùng lo lắng, thời điểm chạm vào gương mặt cô, cảm nhận thấy da mặt cô lạnh ngắt, tim nàng đã thắt lại một cái.
Vội vàng vỗ vỗ gương mặt cho người kia bình tĩnh lại.
Nguyễn Thị Bạch Kiều đưa tay vuốt vuốt sau lưng, trấn an.
Qua chừng mấy phút sau, Nguyễn Thị Tuyết Nhi mới buông cô ra.
Nhìn nàng ngượng ngùng kéo ra khoảng cách, Nguyễn Thị Bạch Kiều kéo lên môi: "Ổn chưa?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ rồi."
"Đừng lo lắng điều gì hết, có tôi, tôi sẽ luôn ở đây."
Chỉ một câu nói vậy thôi, mà làm cảm xúc của Nguyễn Thị Tuyết Nhi bình tĩnh lại.
Nguyễn Thị Bạch Kiều khi nói câu đó, gương mặt mang theo sự chắc chắn tuyệt đối, rất nhỏ trong câu nói lại có một chút sủng nịnh.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe thấy, mọi bất an đều tan hết, cười nói: "Dạ. Xin lỗi nha, để chị lo lắng rồi."
"Vậy nhận lỗi bằng việc phụ tôi đem củi ra lò rèn đi."
"Dạ được. Chị ôm chỗ này đi trước đi, em đi lấy cái khác."
"Ừ."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói là chất củi để chuẩn bị ôm đi, nhưng thực chất là, chất cây nào rớt hết cây đó, mấy cây củi rơi rụng khắp nơi.
Nếu như bây giờ có ai từ phía trước nhìn nàng, có lẽ sẽ thấy được gương mặt cùng lỗ tai của nàng đã đỏ như con tôm luộc rồi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ôm mặt: "Xấu hổ quá đi, tự nhiên lại đi ôm người ta."
"Nhưng...lạ thật. Chỉ cần nhìn thấy chị ấy thôi, là mình lại rất an tâm."
Mọi sự lo lắng giống như là có lời giải đáp vậy.