Trí nhớ của Húc Húc không tệ, cậu bé nhớ mặt của không ít bạn lớp mầm.
Liễu Nhất Nhất nghe tiếng cô bé khóc càng to hơn, cô cầm cầm điện thoại di động lên lên chụp tấm ảnh hai người, mau chóng gửi cho chủ nhiệm lớp mầm, hỏi cô ấy cô bé trong ảnh có phải học sinh lớp cô ấy không, và người ôm đứa bé có phải phụ huynh không.
Cô vừa nhắn tin xong, chỉ thấy người đàn ông kia vẫy tay ngăn một chiếc xe taxi lại, ôm cô bé trong lòng ngồi vào trong xe.
Trong giây phút đó trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vừa gọi điện cho cô giáo lớp mầm vừa vẫy xe.
Điện thoại hiện ra đang kết nối, Liễu Nhất Nhất cảm thấy may mắn khi mình không sợ phiền phức mà đã lưu hết số của các giáo viên, sau khi cúp máy cô chuẩn bị gọi cho cô giáo khác của lớp mầm.
Điện thoại vẫn chưa kết nối, một chiếc xe con màu đen đỗ trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, bên trong là Cố Thẩm Mặc cô đã từng gặp.
"Cô muốn đi đâu?""Làm phiền anh đuổi theo chiếc taxi phía trước.
"Tình huống khẩn cấp, Liễu Nhất Nhất không chú ý nhiều như thế, cô vội dẫn Húc Húc lên xe trước.
Vừa rồi, Cố Thẩm Mặc nhìn thấy cô sốt ruột đón xe ở ven đường mới hỏi thăm, đương nhiên lúc này anh sẽ không nói nhảm, chờ cô vào xe đã lập tức đuổi theo chiếc taxi đã chạy được một đoạn kia.
Liễu Nhất Nhất nhìn thấy chiếc taxi kia vẫn ở trong tầm mắt, cô khẽ thở một hơi.
Lúc cô đang muốn tiếp tục gọi điện thoại, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu nhìn thấy chủ nhiệm Minh của lớp mầm gọi đến, cô mau chóng bắt máy.
"Nhất Nhất, trong ảnh lớp là Duyệt Duyệt của lớp tôi, tôi vừa nhận điện thoại của phụ huynh nói không thấy con đâu cả, bây giờ cô ở đâu? Có thể giúp theo dỗi người kia không? Chúng tôi sẽ dẫn người đến ngay!""Người kia đã mang đứa bé lên xe taxi rồi, bây giờ tôi đang đi theo sau, để tôi chia sẻ vị trí hiện tại của tôi cho cô.
"Vốn dĩ Liễu Nhất Nhất đi theo chiếc taxi chỉ để đề phòng bất trắc, bây giờ cô lại nghe được tin có đứa trẻ mất tích từ miệng giáo viên lớp mầm 2, vẻ mặt của cô càng trở nên nghiêm trọng hơn.
"Cô đi theo là đúng lắm, người kia có đồng bọn không? Có phải cô còn dẫn Húc Húc theo không? Hai người chú ý an toàn, đừng vội vàng xảy ra xung đột với đối phương.
" Giọng nói của giáo viên lớp mầm hai tràn đầy lo lắng và sốt ruột, nhưng cô ấy cũng không quên quan tâm đến cô.
"Lúc tôi bắt gặp thì thấy chỉ có một mình anh ta bế đứa nhỏ! "Liễu Nhất Nhất vừa nói vừa chia sẻ vị trí hiện tại cho giáo viên chủ nhiệm lớp mầm 2, tầm mắt cô nhanh chóng bị một địa điểm đang càng ngày càng gần hơn trên bản đồ hấp dẫn.
Đồn Công an?Cô cảm thấy nếu thực sự là tên buôn người, khi gặp phải Đồn Công an chắc chắn sẽ đi đường vòng, không to gan đến mức liều lĩnh đi ngang qua cổng Đồn Công an chứ.
CHương 346: Liễu Nhất Nhất còn đang nghĩ có phải mình đã hiểu lầm hay không, có khi nào đối phương không phải là tên buôn người, thì Cố Thẩm Mặc lên tiếng nhắc nhở: "Hai người đừng lo lắng, chiếc taxi đó đã dừng ở trước cửa Đồn Công an rồi.
"Anh vừa nói xong, Liễu Nhất Nhất bỗng nhìn thấy người đàn ông bế đứa nhỏ xuống xe taxi cùng với một người có thể là tài xế, đi vào cửa Đồn Công an.
Cô vội vàng nói chuyện với đầu dây bên kia điện thoại, sau khi trấn an giáo viên chủ nhiệm lớp mầm 2 xong, lúc Cố Thẩm Mặc dừng xe lại bên cạnh chiếc xe taxi kia, cô nói cảm ơn với anh và dẫn Húc Húc xuống xe.
Cố Thẩm Mặc cảm thấy nếu để bác trai biết anh đưa cô đến đây nhưng lại bỏ mặc thì chắc chắn sẽ lảm nhảm vài câu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đành tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Liễu Nhất Nhất hơi ngạc nhiên khi thấy anh đi theo, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi đi vào Đồn Công an, cô nhanh chóng nhận ra người đàn ông ôm đứa nhỏ kia không phải là tên buôn người, anh ta nhìn thấy Duyệt Duyệt đi lang thang trên đường xe chạy tấp nập, sợ đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện nên đã nhanh chóng bế cô bé sang bên đường.
Duyệt Duyệt không tìm thấy cha mẹ, lại bị người lạ bế lên nên có lẽ có chút sợ hãi, vì vậy mới la khóc không ngừng.
Người đàn ông nhặt được cô bé không biết cách dỗ trẻ con, muốn hỏi cô bé nhà cô bé ở đâu nhưng không hỏi được gì, ngược lại còn bị tiếng khóc của cô bé làm cho đau đầu, cho nên khi Liễu Nhất Nhất nhìn thấy, anh ta mới không kìm được mà quát một câu.
"Thật xin lỗi, lúc nãy tôi còn tưởng rằng! "Sau khi xác định đối phương không phải là tên buôn người mà là một người có lòng tốt, Liễu Nhất Nhất cúp điện thoại và nhờ giáo viên chủ nhiệm lớp mầm 2 thông báo cho phụ huynh đến đón, sau đó xin lỗi người đàn ông có ý tốt kia.
"Có gì đâu chứ, lúc tôi mới vừa lên xe taxi, tài xế liền nghi ngờ nhìn tôi, tôi cảm thấy nếu như không phải tôi nói đi đến Đồn Công an, rất có thể anh ta sẽ gọi điện báo công an luôn.
"Người đàn ông có ý tốt nói xong, tài xế bên cạnh gãi đầu nói: "Cũng không thể trách tôi được, đứa nhỏ khóc lóc dữ dội như vậy càng khiến anh trông giống người xấu hơn.
"Khi nhìn thấy Liễu Nhất Nhất và Húc Húc, cô bé vừa nãy còn khóc lớn giờ chỉ còn thút thít đôi chút, trước khi cúp điện thoại còn được cô chủ nhiệm lớp mầm 2 dỗ dành vài câu mới nín khóc hoàn toàn, bây giờ cô bé đang yên lặng ngồi trong lòng cô.
Cô bé khóc đến nỗi mắt mũi và gò má nhỏ nhắn đều đỏ bừng, hai bím tóc trên đầu rối tung lên khiến Liễu Nhất Nhất có chút đau lòng.
"Bé Húc, có thể cho em gái một que kẹo ở trong balo con được không?"“Được ạ.
” Húc Húc gật đầu, mở balo lấy một que kẹo mút ra.
Đó là kẹo mút lê hấp đường phèn mà ngày hôm qua Liễu Nhất Nhất đã làm ở nhà cho cậu bé, không có chất phụ gia nên khi ăn có thể yên tâm hơn.
Bây giờ thời tiết tương đối mát mẻ, đường không dễ chảy nên cô không mua loại bao bì để có thể bọc kẹo lại mà là dùng giấy gạo gói từng viên kẹo rồi bỏ vào trong hộp.
.