Ở Nhà Trẻ Làm Đầu Bếp Nuôi Bé Cưng


Chủ nhân thân thể không có cách nào đưa con trai ra ngoài làm việc cùng mình, mấy tháng đầu chỉ có thể dựa vào tiền tiết kiệm, mà ngồi không núi vàng ăn cũng hết khiến cô ấy rất áp lực, cho đến khi cô ấy tiếp xúc với văn học mạng, thông qua việc viết văn kiếm được tiền nhuận bút, áp lực mới giảm đi một chút.

Cô ấy không có thiên phú với việc viết văn học mạng, cuốn sách đầu tiên cô viết có thể thuận lợi ký hợp đồng và kiếm được tiền nhuận bút, nên nói cô ấy có thiên phú đi, nhưng tiền nhuận bút kiếm không được nhiều lắm, hơn nữa vẫn phải dựa vào mỗi ngày viết mấy nghìn từ mà ra.

Cho đến khi Liễu Húc hơn một tuổi, mỗi tháng cô ấy cũng chỉ có thể nhận được hơn ba đến bốn ngàn tiền nhuận bút.

Thoạt nhìn việc kiếm được ba đến bốn ngàn từ việc viết văn học mạng ở nhà không hề ít, nhưng nuôi một đứa trẻ rất tốn kém, chưa kể cô ấy còn phải trả tiền thuê nhà và tiền điện nước.

Lại nói tiếp, tiền thuê nhà cũng không phải đắt, sau mười năm đều vẫn là 300 tệ không tăng chút nào.


Chỉ có thể nói chủ nhà là người tốt, vốn dĩ người ta cũng không dựa vào việc thuê nhà để kiếm tiền, lúc trước thấy hai chị em rất khó khăn mới đưa tiền thuê nhà cho hai người họ, thậm chí Liễu Nhất Nhất có thể tiếp tục học trường cấp hai đều là nhờ sự giúp đỡ của chủ nhà.

Mặc dù là tầng cao nhất, mặc dù có hai có hai phòng, gian phòng khách chất đầy đồ của chủ nhà bỏ lại, khóa không dùng được nhưng muốn thuê phòng ở kiểu này ở thành phố này với giá 300 tệ, mặc dù năm đó nó không đắt, bây giờ lại chính là giá của cải trắng.

Có thể nói may mắn lớn nhất của hai chị em chính là gặp được người chủ nhà tốt bụng này.

Tiền thuê nhà và tiền nước cộng lại chưa đến 500 một tháng, với lại bây giờ con trai không cần chi vào nhiều tiền sữa bột, tã giấy, theo lý thì bản thân cũng coi như chịu đựng được, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn rất nhiều.


Thế nhưng một cuốn tiểu thuyết cô ấy viết rất flop, vất vả cực khổ viết mấy tháng, tiền nhuận bút cộng lại chỉ có vài trăm tệ.

Vốn bài văn này cô ấy chuẩn bị rất tỉ mỉ, kỹ lưỡng, ôm kỳ vọng rất lớn.

Cô ấy nghĩ rằng nếu có thể kiếm được ít tiền lời nhiều hơn là có thể tích cóp chút học phí cho nhóc con, kết quả là đừng nói lời ít tiền, thậm chí còn không bằng mấy quyển văn cũ trước đây.

Nguyên chủ viết tiểu thuyết đã hơn ba năm, thật ra cô ấy cũng biết, vấn đề lớn nhất của viết tiểu thuyết chính là thu nhập không ổn định, nếu chỉ là bài văn mới ngã sấp mặt xuống đường, cô sẽ dần dần đối diện, nhưng tháng trước con trai lại bị cảm và lên cơn sốt, gián đoạn rất lâu sau mới tốt lên.

Bài văn mới ngã sấp mặt giữa đường, không tìm được nhà trẻ tốt, con trai ngã bệnh, thành tích viết văn của cô vẫn không có khởi sắc, dường như không có chuyện gì thuận lợi trong khoảng thời gian này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận