Ở nơi đó em cười

Chương 2: Thế nào là duyên? Và như thế nào là phận?
Màn đêm dần dần buông xuống, chẳng rõ bây giờ là mấy giờ. Chỉ cảm thấy bên ngoài trời rất rất lạnh. Tôi đi trên đường như một chiếc bóng ko hồn, khóc rũ rượi. Đến lúc cảm thấy toàn thân ko còn sức lực thì mới phát hiện ra mình đang dừng chân trước cổng công viên gần khu nhà mình ở. Thật kì lạ! Thay cho vẻ ồn ào, nhộn nhịp ban sáng, thì bây giờ nó lại tĩnh lặng, mịt mờ đến đáng sợ, mặc cho cũng có 1 vài người bên trong. Mặc kệ! Tôi tháo dép kê xuống nền gạch ngoài cổng ngồi.. Khóc mãi rồi cũng thôi, tôi bắt đầu suy nghĩ về những việc mình đã làm trong mấy tháng vừa qua 1 cách bình tĩnh nhất. Tôi thấy mình thật con nít. Chỉ vì một cái tình yêu vớ vẩn mà tôi lại biến mình thành một đứa thảm hại như thế. Tôi chưa bao giờ dám bỏ ra ngoài muộn như vậy.. Tôi thấy tự thương hại ình, sống 20 năm trên đời mà chẳng có nổi lấy người bạn nào hết. Đến lúc cảm thấy thê thảm nhất thì ra vẫn chỉ còn lại một mình mình mà thôi…
- Này! Cô em… Bị người yêu “đá” hay sao mà bỏ ra đây ngồi ủ rũ vậy? Có muốn đi theo tụi anh ko?
Trước mắt tôi, bắt đầu xuất hiện ra khoảng chục tên thanh niên, mặt mũi nhâng nháo, chẳng biết chúng nó chui ra từ cái xó xỉnh nào nữa.
- Ko liên quan gì tới các anh.
Nói rồi, tôi định bụng bỏ đi, nhưng vừa đứng dậy thì lại đột ngột khuỵu xuống. Hình như do cú ngã vừa nãy, tôi bị bong gân rồi. Ko ổn rồi, tôi bắt đầu thấy sợ hãi thật sự… Lần này, sẽ chẳng còn ai tới giúp tôi đâu…
- Sao vậy? Muốn ở lại với tụi này ah? Ko đi nữa sao?
- Hình như chân con nhỏ có vấn đề ?
- Vậy ah! Càng tốt, ko đi được thì bọn anh sẽ giúp đưa cô em đi..
Vừa nói, hắn ta vừa nhào tới định xốc tôi trên vai. Thật sự ko biết làm sao nữa. Lẽ ra thay vì học một bộ môn nghệ thuật nào đó vào kì nghỉ hè thì tôi nên học võ mới đúng. Tôi đã quá ỷ lại vào anh trai, tôi cứ ngỡ bất cứ lúc nào tôi xảy ra chuyện, người đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là anh. Vậy mà… Tôi thật quá ngu ngốc, tại sao tôi ko nên hiểu rõ điều này sớm hơn nhỉ, rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ ko còn ở bên cạnh tôi như những ngày trước đây được nữa. Thật chẳng có gì tốt hơn nước mắt. Trong khi tôi còn ko biết nên làm gì thì nước mắt đã tuôn xối xả. Tôi mệt rồi, tôi thật sự muốn bỏ mặc tất cả… Nếu như ngày mai đừng bao giờ đến thì tốt…
- Này! Bỏ cô ấy xuống!
Trong bóng tối, phát ra một giọng nói. Tôi ko thể nhìn thấy đó là ai. Tôi đã hi vọng người đó là anh nhưng giọng nói đó ko phải. Rốt cuộc người này là ai mà dám liều mình ra giúp một con bé xa lạ như tôi. Tôi ngạc nhiên, những tên xung quanh tôi cũng ngạc nhiên, hiếu kì ko biết kẻ vừa lên tiếng là ai. Rốt cuộc người đó là ai?
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh ta từ từ hiện rõ. Đôi mắt kiên định, sáng lánh cho tôi nhớ tới 1 người… Là anh chàng hoạ sĩ ngày nào… Ko phải chứ? Anh ta định giúp người đã chê bức hoạ của anh ta sao???
- Oh! Aha… Định làm “anh hùng cứu mỹ nhân” sao? 
- Ko có. - anh ta đáp cụt lủn 2 từ, trên khuôn mặt vẫn ko thể hiện bất cứ biểu cảm gì. Rốt cuộc anh ta định làm gì..
- Hừ, vậy thì mau xéo đi, nếu ko muốn bị ăn đòn. - mấy tên bên cạnh tôi hung hãn, hất hàm với anh ta. Anh ta có vẻ hơi phân vân, ánh nhìn của anh ta khẽ lướt về phía tôi, rồi sau đó bắt đầu di chuyển đôi chân…
- Được! Tôi “xéo” đây…
Một bước, hai bước, ba bước… Anh ta đã bước qua chỗ tôi ba bước rồi, anh ta định bỏ đi thật sao.. tôi bắt đầu thấy sợ hãi thật sự, tại sao trong phút chốc tôi lại có suy nghĩ điên rồ rằng anh ta sẽ cứu tôi thật nhỉ ???
- hahahaaaaa… Thật ko ngờ, lại có thằng sĩ diện hão như vậy…haaaaa… Chúng ta đi!
Nói rồi, tên bặm trợn đó lại định vác tôi lên vai, tuy nhiên…
- Có điều… Tôi sẽ xéo đi cùng cô gái này…
Đột ngột, anh ta quay lại, nắm chặt vào vai tên đó, giằng ra. Chưa đầy 3 giây, anh ta đã khiến tên đó nằm soài dưới đường, ko gượng dậy nổi. Tôi ngạc nhiên hết mức, kinh ngạc nhìn anh ta mãi…
- Thằng khốn này…
Mấy tên lâu la đằng sau, sau mấy giây bàng hoàng thì đồng loat lao tới, rút mấy con dao sáng loáng, vẻ mặt như thể sắp ăn tươi nuốt sống anh ta đến nơi, vậy mà anh ta chẳng hề nao núng, vẫn hiên ngang đứng nhìn chúng nó, còn tôi thì sợ đến muốn rơi cả tim, vội vàng lùi lại ẩn sau lưng anh ta. Thật chẳng hiểu sao, tôi ko bỏ chạy luôn cho rồi chứ..
- Aaaaaa…
Ôi mẹ ơi! Bọn họ đành nhau thật rồi. Nhanh như cắt, tôi cũng lao vào cuộc ẩu đả đó lúc nào ko hay. Tôi sợ đến nỗi ko dám mở mắt, còn anh ta thì cứ nắm chặt lấy tay tôi mà chuyển tôi đi tứ phía. Đột nhiên, tôi cảm thấy bước chân của mình dừng lại, chúng tôi ko còn di chuyển nữa… Bàng hoàng mở mắt… Bàn tay phải của anh đang nắm chặt lấy lưỡi dao chĩa về phía tôi… Trời ơi! Máu… Một dòng máu đỏ tươi đang từ trong lòng bàn tay anh ta lạnh lẽo chảy xuống… Đỏ đến kinh hồn!
- Đồ khốn!
Anh ta bắt đầu buông tay tôi ra, và lao vào cái tên vẫn đang lăm lăm cầm con dao đó mà đấm hắn tới tấp. Trời ơi! Nếu anh ta còn đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng mất. Mấy người trong khuôn viên vì sợ vạ lây, mà bỏ đi hết lúc nào ko hay. Bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng tôi mà thôi…
- Đủ rồi! Đừng đánh nữa. - tôi vội vàng chạy tới ngăn cản cánh tay anh ta để cho nó đừng giáng xuống nữa, nhưng anh ta cứ như ko nghe thấy gì, thô bạo gạt mạnh tôi sang một bên.
- Đủ rồi mà, tôi xin anh đấy, làm ơn… dừng lại…
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi mà khóc nức nở, tùm chặt lấy tay áo anh ta. Máu! Máu nhiều quá, loang lổ trên khắp người chúng tôi. Tôi ko biết mình nên làm gì nữa, chỉ biết ngồi sụp xuống đất, khóc um tỏi như một đứa con nít.
- Được rồi! Chúng ta đi!
Sau cái thở dài dường như đang cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh, anh ta kéo tay tôi đứng dậy rồi lôi đi...
Ôi! Ôi! Cái chân đau của tôi... Có ai nói giùm tôi với anh ta rằng “ Tôi bị bong gân ko???”

Trước vỉa hè của một hiệu thuốc, tôi nhẹ nhàng lấy băng gạc quấn vết thương ở tay cho anh ta. Cũng may đó chỉ là vết thương nhẹ. Tôi đã rửa qua vết thương cho anh ta bằng ôxi già, hi vọng nó sẽ ko bị nhiễm trùng.
- Anh ko đau ah? Xót lắm đấy!  - tôi thấy ái ngại thay cho anh ta, khi ở chỗ miệng vết thương, các lớp bọt của nước rửa đang sùi hết cả lên.
- Tôi ko yếu đuối vậy đâu. - Anh ta nhìn tôi, chậm rãi đáp từng từ. Có vẻ anh ta đã lấy lại bình tĩnh rồi.
- Um… Tại sao lại giúp tôi?
- Tại vì ánh mắt cô cứ như đang cầu cứu tôi vậy.
- Cái gì?! Tôi đâu có… - tôi ngại ngùng, lớn tiếng chối. Đúng là tôi đã từng có ý muốn anh ta sẽ giúp tôi thật.
- Uhj… Cô thừa nhận thì điều đó là đúng mà ko thừa nhận thì điều đó ko phải. Tuy nhiên, tôi chỉ tin vào những gì mà tôi đã nhìn thấy…
- Anh… - thật sự, chẳng biết nên nói gì nữa. Thật là… giữa hai con người xa lạ, chẳng có gì nhiều đáng để nói cả..
- Cô có biết con gái đi ra ngoài một mình vào ban đêm rất nguy hiểm ko?
- Tôi biết.  - tôi chán nản gật đầu.
- Vậy sao vẫn đi?
- Vì tôi chỉ có một mình…
- Đừng nói nhảm, mau về nhà đi! Tôi sẽ đưa cô về. Coi như đã muốn giúp thì giúp cho trót vậy.
- TÔI KO MUỐN VỀ NHÀ!
- Cô thật là kỳ lạ! Sao tự nhiên cô lại hét lên với tôi vậy? TÔI ĐÃ LÀM GÌ CÔ AH? T______T
- Hjx, tôi xin lỗi. Tôi ko cố ý.
- Thôi bỏ đi! Nghe này cô gái, dù muốn hay ko thì cô cũng phải về đi, cô ko thể lang thang cả đêm ở bên ngoài như thế được, sẽ rất nguy hiểm.
- Anh đang lo cho tôi đấy ah? :)
- Ko có! Chỉ là … Mau đứng dậy đi! Tôi sẽ đưa cô về.
Nói rồi làm, anh ta phủi quần đứng dậy, sau đó chìa bàn tay quấn gạt đó về phía tôi, tỏ ý muốn kéo tôi dậy.
- Ko! Tôi đã nói rồi, anh ko hiểu sao? Tôi sẽ ko về nhà, ở đó chẳng có ai mong chờ tôi cả. Giờ này bọn họ đang rất vui vẻ..
- Gì chứ?! :-w
- Ko có gì. Nếu anh muốn về thì mau về đi. Tôi ổn.
Làm ơn đi đi! Đừng thương hại tôi, tôi sẽ cảm thấy càng buồn hơn đấy. Tôi ko muốn thấy người khác phải tỏ ra thương hại tôi.
- “Tôi ổn”. Cô nghĩ là tôi có thể tin được câu nói này của cô sao? Ơi.. Thật là bực quá đi mất. Đứng dậy đi! Đi với tôi!
- … - tôi giả lơ như không nghe thấy những điều anh ta nói, vẫn ngồi lì trên bậc tam cấp.
- Thật là … Mau lên nào! 
- Này! Rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu???
Dường như anh ta lại mất bình tĩnh rồi, anh ta khẽ cúi người xuống, rồi sau đó... nhấc bổng tôi lên. Sự việc nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng nữa.
...
- Đây là đâu?
- Hỏi thừa. Đương nhiên là nhà tôi rồi.
Anh ta lạnh lùng trả lời.
- Um, cũng đúng. Tôi thật dở hơi! Nhưng vì sao lại đưa tôi về nhà anh?
- Hừ...Cô tưởng tôi thích lắm sao? Nhưng cô nói là cô không muốn về nhà, cô tưởng tôi có thể vô tâm đến mức bỏ mặc cô một mình ở bên xó đường đó sao?
- Ồ! Nhưng cũng có thể sau đó tôi sẽ về nhà mà... – tôi đang thử đặt ra một vài giả thiết mà tôi cũng không biết vì sao tôi lại nói như vậy nữa.
- Cô sẽ không về! – Tuyệt! Nghe cái cách anh ta đáp trả kìa. Rất dứt khoát! Cứ như thể anh ta rất hiểu tôi vậy. -... Vì đôi mắt cô rất kiên định...
Ôi trời! Anh ta trả lời cái kiểu gì vậy? Khó hiểu quá! Sau đó, tôi thấy anh ta dúi một chiếc di động về phía tay tôi... Tôi ngạc nhiên còn chưa kịp hỏi gì thì anh ta đã tiếp lời..
- Cô nên gọi điện về nhà thông báo một tiếng, nếu không bọn họ sẽ lo lắm đấy.
- Không cần đâu! – tôi phụng phịu.
- Tôi nói cần là cần. Đọc số đi!
- Anh điên rồi! – tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ mà có quyền yêu cầu tôi phải làm này nọ. Thật là một tên gia trưởng!
- Đúng! Tôi điên rồi, nên mới chịu giúp cô. Mau đọc số đi! – dường như anh ta không có ý định từ bỏ.
- Haizzz... Được rồi, tôi chịu thua. Để tôi tự gọi. +_+
- Ngay từ đầu đã như vậy, có phải tốt hơn không.
Tôi lạch cạch bấm số. Sau ba hồi chuông, tôi nghe thấy giọng mẹ ngái ngủ từ đầu dây bên kia, lè nhè vài câu, đại loại như là “Thần kinh ah, sao lại gọi muộn vậy?”, “Có việc gì để mai gọi lại. Tôi đi ngủ rồi”. Sau đó là những tiếng “tút tút” nối tiếp. Tôi đờ đẫn buông máy, vẫn chưa thốt kịp câu nào.
Loa điện thoại khá to, đêm lại tĩnh mịch nữa, cho nên có lẽ anh ta đã nghe thấy cuộc đối thoại của tôi vừa rồi. Anh ta không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày nhìn tôi đầy vè cảm thông. Thấy vậy, tôi lại càng tủi thân, òa khóc nức nở. Đúng là không ai cần tôi nữa! Tiếng khóc nghe trong đêm tối thật đáng sợ.
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa. Nghe sợ lắm! Cô không sợ nhưng tôi sợ, hàng xóm nhà tôi cũng thấy sợ nữa. 
- Hưhưhư... Đúng là ko có ai cần đến tôi hết... Mọi người đều không cần tôi nữa... Ko cần nữa rồi...
- Được rồi... Được rồi... Đừng vội vã kết luận điều gì... Làm ơn đừng bù lu bù loa lên nữa...
Giọng nói vang bên tai tôi có vẻ hơi gằn, hình như anh ta đang bực. Mà rốt cuộc anh ta bực về chuyện gì cơ chứ??? Mặc kệ, tôi vẫn cứ tiếp tục với công việc “bù lu bù loa” của mình, nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy khó chịu liền thuận tay chùi vào người bên cạnh. Cảm giác có phần dễ chịu đôi chút. Ôi! Hình như tôi lại mắc phải sai lầm đó rất là “dễ ăn đòn” thì phải. Tôi khẽ ngước đầu lên bên trên, chỉ thấy một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ hằn học đợi tôi ở đó. Ôi! Ôi! Sao anh ta đột nhiên trở nên đáng sợ như thế chứ??? Help me! Không biết nên làm thế nào! Tôi khẽ cười xòa. Nước mắt tuyệt nhiên cũng không dám nhỏ thêm nửa giọt. Người con trai này đúng là đáng sợ!
- Anh thật đáng sợ!
Nghe thấy lời nhận xét của tôi, anh ta khẽ nhíu mày:
- Hừ... Cô có biết cô rất kém trong việc giấu đi những suy nghĩ của mình không? Có những điều cô chỉ nên để một mình mình biết mà thôi. Coi chừng cái mồm làm khổ cái thân đấy! Biết chưa?
- Uh...ah vâng... Tôi biết rồi. – Như một đứa trẻ đang chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha nó, tôi gật đầu như gà mổ thóc. Lẽ ra tôi nên biết điều ngậm miệng lại rồi đi ngủ au lẹ, thế nhưng một chút tò mò bất chợt lại dấy lên.
- Nè! Anh còn... còn nhớ tôi không? 
- Tôi phải nhớ cô sao? – anh ta vừa sắp xếp lại đống giấy vẽ lộn xộn trên bàn vừa đáp lời tôi. Giọng nói tỉnh qoeo, không một chút biểu cảm. Sao tự nhiên tôi lại thấy có đôi chút thất vọng nhỉ?  -... Tuy nhiên có điều... – đột nhiên, anh ta lại lên tiếng.
- Có điều gì? ^~^ - như một đứa trẻ, tôi lại háo hức chờ đợi câu nói tiếp theo của anh ta. Thật sự vào lúc này, tôi rất muốn có một người bạn nói chuyện cùng với mình.
- Tôi không nhớ rõ chính xác là ngày nào, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau rồi, cũng chính ở trước cổng công viên vừa nãy và chính cô là người lên tiếng chê bức họa của tôi rồi sau đó bỏ chạy thục mạng khiến tôi không kịp phản ứng gì, tôi nói không sai đó chứ?
Đột ngột, anh ta quay phắt lại, khuôn mặt của anh ta từ từ tiến sát vào mặt tôi. Ở khoảng cách gần như thế, tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh ta dường như dấy lên một chút lửa, chính xác đó là ngọn lửa căm phẫn. Trời ơi! Nếu tôi không tìm cách dập tắt nó, nó sẽ thiêu sống tôi mất.
- Hihi... Hiểu nhầm... Hiểu nhầm thôi mà... Không cần phải nóng giận như thế chứ... Chỉ là do hôm đấy tôi không được vui.. ~.
~- Cô không vui thì có liên quan gì đến bức họa của tôi chứ? T____T – lại làm mặt lạnh.. sao tôi thấy ghét vẻ mặt này thế ko biết..
- Hjhj... Xin lỗi! Xin lỗi mà... :) - Tôi bắt đầu cười nham nhở. Chắc bộ mặt của tôi lúc đó trông đáng ghét lắm.
- Thôi bỏ đi! Chẳng thèm chấp nhặt với cô. Nếu như tôi còn để bụng thì đã chẳng dại dột “rước họa vào thân” rồi.
- Ý?! Nói vậy là sao chứ? Tôi không phải là “họa” nghe rõ chưa? >”<
- Phải! Phải! Cô không phải là họa, mà chỉ là cực cực nhiều phiền phức thôi. – Miệng anh ta hơi nhếch lên, dường như là đang cười.
- Anh... – Tôi tức cứng họng, không nói được gì, từ trước tới nay, tôi vốn không có bạn bè, vì vậy căn bản là chưa hề có ai dám nói tôi “phiền phức” -... Hừ, tôi phiền phức đến thế ah?
- Uh. – trời! Nhìn cái cách trả lời không một chút do dự của anh ta kìa. Thật không còn gì để nói, tôi nhanh chóng xụ mặt xuống.
- Thôi bỏ đi! Dù sao thì phiền phức mới là con gái. Muộn rồi! Cô đi ngủ đi! Tôi đi tắm!
Dường như biết mình đã quá lời, anh ta khẽ bồi thêm một câu nịnh nọt nghe cũng có vẻ triết lí phết. Thôi được, tạm bỏ qua cho anh ta, dù sao anh ta cũng đã giúp tôi một lần. Tôi bắt đầu ngồi ngáo ngơ ngáo ngác nhìn ngắm ngôi nhà trong lúc anh ta đi tắm. Ngoài cái đống giấy vẽ lộn xộn chỗ góc bàn ra thì căn nhà cũng tạm được xem là gọn gàng. Dường như anh ta cũng không sống bừa bãi cho lắm. Phía bên cạnh chiếc bàn gỗ, vẫn là bức họa của người con gái đó. Anh ta vẫn chưa hoàn thiện xong, nhưng từ đó cũng có thể thấy được cái hồn của bức họa rồi. Quả thật, cô gái trong tranh, rất rất xinh đẹp. Tôi cứ ngây người nhìn ngắm người con gái đó như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng nói hơi ngạc nhiên của anh ta từ phòng tắm bước ra:
- Ủa? Cô vẫn chưa đi ngủ sao?
Tôi không trả lời. Chỉ khe khẽ lắc đầu. Có một chút buồn, nhưng phần lớn cũng là bồn chồn, bất an, vì đây là lần đầu tiên tôi không ngủ ở nhà. 
- Hj, sao lại không ngủ? Sợ tôi sẽ làm gì cô ư? Nếu thật là như vậy, thì không phải lo đâu. Tôi không đến mức bỉ ổi như vậy. – anh ta vừa lấy khăn lau tóc, vừa tươi tỉnh trả lời.
- Tôi không thể ngủ. Nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ đi. Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh nhưng chỉ qua đêm nay thôi, sáng sớm mai tôi sẽ đi ngay. Qua đêm nay... Phải! Chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện đều sẽ trở lại bình thường thôi mà... 
Giọng tôi vang lên khe khẽ như thể đang nói với chính bản thân mình thôi chứ không phải nói với người thứ hai.
- Thôi được! Nếu đã không ngủ được, vậy thì... Chúng ta sẽ nói chuyện đến sáng nhé! Cô tên gì?
- Mạc phương. Còn anh?
- Tôi là Trần Cát Ân.
- Oh! Chắc chắn là anh sẽ phải hơn tuổi tôi rồi, thôi đành cho anh làm anh tôi vậy. Mặc dù chẳng thích chút nào chứ?
- Gì chứ? – anh ta tỏ vẻ có chút chút ngạc nhiên.
- Anh ngạc nhiên cái nỗi gì chứ? Thử nhìn lại mình trong gương đi, xem vẻ mặt của anh già dặn hơn tôi bao nhiêu chứ. Tuy anh có chút hung dữ, không thân thiện lắm, nhưng nếu hỏi nhận xét từ một người bán hàng trong chợ thì chắc 100% bọn họ sẽ nói tôi là chị còn anh là em.hehe.. 
- Ngớ ngẩn! – Anh ta khẽ cốc lên đầu tôi một cái đau điếng – Ai tin lời cô nói nào! Chịu khó làm em đi. Sự thật đã phơi bày trước mắt rôi.
- Đâu? Đâu? Sự thật nào chứ? Tôi chẳng nhìn thấy gì hết! – tôi láu cá đáp trả, ai ngờ anh ta trả đũa một câu, shock tý nữa thì xỉu.
- Vậy thì ngay sáng mai cô nên đi kiểm tra mắt đi, chứ đợi đến lúc mù rồi thì khó chữa. Sao, không còn gì để nói phải không? – Thấy bộ dạng “đường cùng cụt lối” của tôi, anh ta đắc ý bồi thêm một câu cùng với cái nhướng mày cao ngạo. Tến đáng ghét này! Tôi ghét, tôi đánh, tôi giết không tha!
- Thôi được rồi, biết cô không còn gì để nói nữa rồi. Làm “em” mà, sao có thể thắng được “anh” chứ :).
- Đừng đắc ý sớm như vậy!
- Được! Được! Không đắc ý nữa. Tôi biết sẽ có ngày cô qua mặt được tôi, nhưng đợi đến lúc đó thì còn xa lắm... Thôi, đành đợi vậy, qua việc này tranh thủ tập thêm tính kiên nhẫn..
- Hừ... Vậy thì anh cứ từ từ mà tập đi.. – tôi tức tới, quay quắt lưng về phía anh ta, tỏ rõ thái độ không thèm nói chuyện nữa. Nhưng chưa được nổi năm giây thì...
- Nè! Tôi biết như thế này là không nên nhưng nếu như không hỏi thì tôi sẽ cảm thấy rất tò mò. Người con gái xinh đẹp trong bức ảnh kia là ai vậy? Là bạn? Là người yêu? Hay là vợ của anh thế?
- Đã biết là không nên hỏi, thế sao vẫn hỏi?
- Ờ thì... Tôi đã giải thích luôn sau đó còn gì. Anh không muốn trả lời thì thôi vậy. – Tự nhiên cũng cảm thấy mình vô duyên thật. 
- Cô ấy thật ra... Mà thôi, câu trả lời bây giờ không còn quan trọng nữa. Cô ấy đã mất rồi.
- Mất rồi?! – Tôi có đôi chút ngạc nhiên – Ôi! Tôi thật sự xin lỗi! Tự nhiên lại...
- Không sao! Mới đầu để có thể nói ra được câu “Cô ấy mất rồi” trôi chảy như thế này thật chẳng dễ dàng gì, cứ tưởng bản thân sẽ không bao giờ có thể chấp nhận được cho nổi thế nhưng, thời gian trôi qua, tất cả đều cảm thấy chẳng có gì là không thể được hết. Tình yêu dù có trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chỉ còn là tro bụi mà thôi..
Thật kì lạ! Tại sao anh ta lại có thể thốt ra được mấy câu này một cách bình thản như thế chứ. Trên khuôn mặt anh ta không thể hiện ra bất cứ sự đau thương nào, anh ta không đau khổ hay là anh ta biết cách gói ghém sự đau khổ của mình quá giỏi???
- Thôi bỏ đi! Đừng nhắc tới chuyện của tôi nữa, chẳng có gì hay ho cả. Tất cả đều đã kết thúc rồi. Còn cô...Tại sao cô lại không muốn về nhà? 
- Tôi ư? 
Đột ngột anh ta lại quay sang nhìn tôi như thế, khiến tôi hơi bối rối. Tôi cố gắng hít một hơi thật dài rồi chuẩn bị kể cho anh ta nghe chuyện của mình. Thật ra đó cũng chẳng phải là bí mật quốc gia gì, thôi vậy, nói ra thử xem có nhẹ lòng hơn chút nào không...
-...Ngày mai... ngày mai là ngày cưới của anh trai tôi... 
- Vậy ư? Thế thì lẽ ra tối nay cô phải ở nhà chuẩn bị tinh thần đi chứ? :) - anh ta nhoẻn miệng cười với tôi nhưng tôi chẳng nhếch mép lại nổi.
- Tôi không thích. Tôi mong rằng ngày mai đừng bao giờ đến thì tốt biết mấy...Anh rất thắc mắc phải không? Vì có như vậy, anh trai tôi sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa.
- Cô thật con nít! Cô lại sợ có người cướp mất tình thương của anh mình dành ình chứ gì. Yên tâm đi! Tôi tin anh trai cô sẽ biết cân bằng giữa tình thương và tình yêu. Với lại, anh trai cô kết hôn rồi chắc cũng sẽ về ở cùng gia đình cô thôi mà...
- Vì thế tôi mới mong ngày mai đừng đến. Điều tôi sợ nhất chính là điều này. Tôi sợ phải đối mặt với bọn họ mỗi ngày 
- Sao??? – giọng anh ta có vẻ cực kì kinh ngạc.
- Hj, muốn biết vì sao ư? ^^ Đơn giản thôi... Vì tôi yêu anh trai mình. Điều khiến tôi bất ổn không phải là vì tôi lo sợ chị ấy sẽ cướp mất tình thương mà anh tôi dành cho tôi từ trước tới giờ mà là vì tôi không có cách nào làm cho anh ấy yêu tôi được. Từ khi xuất hiện tình yêu ngang ngược này, đã có rất rất nhiều thứ thay đổi...
- Cô... Cô đúng là điên rồi! Tại sao lại có thể yêu anh mình. Anh ta là anh trai cô mà.
- Phải! Anh ấy là anh trai tôi nhưng không phải anh ruột, giữa hai chúng tôi không có bất cứ sự ràng buộc về huyết thống nào hết.
- Cho dù là vậy thì hai người cũng không thể yêu nhau. Điều này quá ngông cuồng!
- Hừ... Anh nghĩ là tôi không biết điều đó sao? Thế nhưng liệu anh có thể bắt mình “dừng yêu” một người lại và bắt đầu một cuộc sống bình thường tiếp được không? Không được chứ gì! Ngay cả bản thân anh cũng vậy thôi, ngay cả khi cô ấy đã khuất, anh cũng có dám thề rằng anh đã dứt bỏ hoàn toàn được tình cảm của mình dành cho cô ấy hay không? Lại không phải không!
- Tôi và cô không giống nhau! – sau cái nhìn 3 giây anh ta dành cho tôi, anh ta trả lời dứt khoát. Nhưng tôi lại không cho là vậy...
- Cũng là một mà thôi. Tất cả đều là từ tình yêu mà ra, chỉ khác ở vẻ bề ngoài...
- Không đúng! Anh trai cô cũng yêu cô ư?
- Không! Anh ấy không yêu tôi vã vĩnh viễn cũng không biết được bí mật này đâu, vì tôi đã xác định rằng tôi sẽ giữ bí mật này cho tới chết. Sẽ đống nốt vai một cô em gái ngoan cho tới khi hạ màn. Tôi cứ nghĩ tôi mạnh mẽ lắm, tôi sẽ giả lơ để có thể vượt qua những ngày tháng này nhanh chóng, sẽ có thể vui vẻ mà chúc phúc cho hai người, ấy thế nhưng tôi đã lầm to, khi đối diện với cái sự thật mà mình đã chuẩn bị tâm lí đón nhận từ lâu ấy, tôi vẫn gục ngã. Tôi chỉ muốn trốn chạy. Tôi chỉ muốn trốn chạy một lát thôi, tôi chưa hề có ý định phá đám họ. Đến giờ này, tôi vẫn nghĩ là tôi không sai. Tình yêu của tôi đâu có tổn hại đến ai chứ... – tôi bắt đầu hoang mang.
- Không! Nó có tổn hại đấy, nó đang làm tổn hại cô.
- Hj, thì có sao chứ. Bản thân tôi là của tôi, tôi muốn làm gì với nó chẳng được. Chỉ cần tôi không làm tổn hại những người thân của tôi là ổn rồi. :)
- Cuộc sống không giống như trên phim ảnh, đừng có bao giờ ngu ngốc tin rằng: “Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc”. Cô hãy từ bỏ tình yêu ngu ngốc đó đi!
- Hj, anh đã thử làm điều đó rồi hay sao mà biết vậy?
- Phải! Tôi đã từng là một thằng ngu như thế đấy khi tin vào câu nói vớ vẩn đó. Sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nổi cả. Làm gì có ai hạnh phúc khi mà đã đem niềm hạnh phúc của mình dâng ột kẻ khác.
- Tôi không hiểu!
- Tốt nhất là cô không nên hiểu làm gì. Thời gian chính là giải pháp tốt nhất ọi thứ tình yêu trên đời này, rồi nó sẽ vô tình dập tắt tất cả thôi. Ngày mai trời vẫn phải sáng mà.
Anh ta nói mà cơ hồ cũng như không nói, Đôi mắt nâu xa xăm, ảm đạm, dường như anh ta không phải đang nói cho tôi nghe. Oh! Nhắc đến mới nhớ, thì ra anh ta có đôi mắt màu nâu. Kì lạ! Anh ta có đôi mắt thật giống anh trai tôi. Thảo nào mà tôi không thấy có cảm giác rằng anh ta là một người xa lạ. Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau ba hoa những câu chuyện không đầu cũng chẳng có cuối. Tuyệt nhiên không ai dám nhắc đến chuyện riêng của người kia nữa. Tuy không muốn thừa nhận một chút nào nhưng đêm nay nhờ có anh ta nói chuyện cùng mà nỗi phiền muộn đè nặng trong trái tim tôi cũng tạm thời được “tiêu hóa”. Cứ như thế, tôi dần dần chìm vào những giấc mơ dài bất tận từ lúc nào không hay...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui