Chương 8: Cuộc sống thay đổi khi con người thay đổi.
Chao ôi! Sau cả 1 chuyến bay tương đối dài, cuối cùng thì tôi cũng đã đặt chân đến mảnh đất được gọi là văn minh nhất nhì thế giới này cũng là vào lúc khoảng 3h chiều. Tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Khi đã đặt mình ổn thỏa trên băng ghế đợi của đại sảnh, tôi mới bất chợt hoảng hốt lo đến chuyện: liệu mình sẽ sống ra sao trên cái mảnh đất xa lạ này. Ở đây người ta nhìn nhau xa lạ, và cũng nói với nhau bằng những ngôn ngữ xa lạ. Tất cả dường như đều rất vội vã, bước chân vì thế mà cũng bước nhanh hơn, người ta lướt qua nhau như những cơn gió mát. Có lẽ đó chính là nhịp sống hiện đại. Liệu tôi có theo kịp nổi ko???
Liếc nhìn sang chiếc vali nhỏ bên cạnh, tự nhiên 1 nỗi buồn trống trải, đơn độc lại bất chợt dấy lên trong tôi, cảm giác ko khỏi chua xót. Tôi thấy mình thật quá lẻ loi.
Ra khỏi cửa đại sảnh, 1 người bảo vệ trẻ đã gọi cho tôi 1 chiếc taxi, rồi lại lịch sự giúp tôi đặt chiếc vali vào sau cốp xe. Tôi ko biết nói gì, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười với anh ta như để diễn tả 1 lời cảm ơn chân thành nhất. Vào trong xe, người taxi lên tiếng nói xì xồ vài câu gì đó, tôi chẳng hiểu nổi, chắc hẳn là muốn hỏi tôi định đi đâu. Nghĩ vậy, tôi lanh lẹ chìa ra cho anh ta mảnh giấy có ghi địa chỉ nơi cần đến mà trường đã phát cho rồi nói gọn 1 câu “please!” . Anh ta vui vẻ gật đầu. Sau khoảng hơn nửa giờ xe chạy, cuối cùng tôi cũng đến nơi, nhưng chẳng thể vui vẻ nổi vì cái giá phải trả cho vụ taxi khiến tôi buồn đến méo mặt. Hjxhjx.. Cũng may là còn đủ trả cho anh ta đấy...
Ngôi trường trước mặt tôi trông khá cổ kính, dường như là nó đã có rất lâu rồi. Tôi nặng nhọc xách chiếc vali vào. Thấy ngôi trường có người lạ đột nhập, người bảo vệ vội vàng chạy ra “hỏi thăm”. Tôi nói tôi là du học sinh mới, vậy là ông ta lại vui vẻ chỉ dẫn cho tôi lối đi đến văn phòng trường. Tất cả đoạn đối thoại đều được diễn đạt bằng tiếng anh, tuy nhiên, tiếng anh của tôi vẫn chưa được ổn cho lắm +_+, nên những chỉ dẫn của ông ta, lúc nghe được lúc ko nên thành ra phải đi vòng vòng 1 hồi mới tìm thấy. Nóng đến toát mồ hôi.
Người tiếp chuyện tôi là 1 người phụ nữ trẻ với đôi mắt một mí lanh lợi. Tiếng anh của bà ta rất tốt, rất nhanh khiến tôi ko khỏi hoa mắt chóng mặt để có thể những gì bà ta nói. Bà ta đưa cho tôi 1 cốc nước lạnh. Nóng quá! Chẳng ngần ngừ gì, tôi tu hết 1 hơi. Bà ta ko nói gì, chỉ nhìn tôi khẽ mỉm cười. Có vẻ đây là 1 người vô vùng nhã nhặn và lịch sự. Sau vài tiếng lo liệu thủ tục, giấy tờ nhập học, bà ta dẫn tôi đến 1 khu nhà 3 tầng phía sau khu nhà học rồi dừng lại ở căn phòng 12A của tầng thứ 3 và nhẹ nhàng nói “This is your room”. Dường như tôi là thành viên cuối cùng của căn phòng này thì phải, bởi vì trên tất cả những chiếc giường còn lại đều đã chất đống đồ vật dụng lỉnh kỉnh. Thấy có dân cư mới, 1 cô bạn với mái tóc vàng nhạt nhưng rất sáng, da hơi ngăm ngăm, nở nụ cười dễ chịu chạy ra ngoài cửa nói “hi” với tôi. Tôi cũng ngại ngùng chào lại. Sau màn chào hỏi quen thuộc, người phụ nữ kia lên tiếng “chuồn chuồn”. Tôi lặng lẽ bước về phía giường duy nhất còn trống dành ình, rồi nhẹ nhàng tháo rỡ đồ đạc.
- Hey, để mình giúp bạn 1 tay. – lại là cô bạn với mái tóc vàng tỏa sáng ấy.
- Uh, cảm ơn.
Tôi vui vẻ gật đầu. Nếu là bình thường thì ắt hẳn sẽ phải là “No, thanks” nhưng hôm nay thì khác, tôi lại chẳng ngần ngại nhận lấy sự giúp đỡ mang tính xã giao của cô ấy. Có thời gian để nhìn, tôi mới thấy cô bạn ấy thật xinh đẹp. Hoặc là cô bạn ấy vốn dĩ đã rất xinh, hoặc là do ấn tượng ban đầu của tôi về cô ấy khá tốt. Bao giờ chẳng là vậy... bận biết đấy, khi bạn lạc mình vào trong 1 môi trường mới, người tiếp xúc với bạn đầu tiên bao giờ cũng để lại cho bạn nhiều ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là người đầu tiên đó lại cư xử tốt với bạn thì bạn sẽ có suy nghĩ ngay rằng, người đó chắc hẳn sẽ là người tốt nhất trên đời. Bây giờ, tôi cũng đang có suy nghĩ như vậy đấy. Còn sự thật, cô ấy có là người tốt nhất trên đời hay không? Thì hãy để thời gian chứng minh đi...
Chúng tôi đang cùng nhau sắp xếp đồ, thì có 2 cô gái dáng vẻ dong dỏng cao bước vào phòng, mặt mày giận dữ, giọng điệu nạt nộ, hất hàm với cô bạn đang đứng bên cạnh tôi.
- Biết điều thì đừng đến làm phiền Stable nữa... Anh ấy ko thích cô đâu... Đừng để chúng tôi thấy cô xuất hiện bên cạnh anh ta thêm 1 lần nào nữa...
- Tại sao tôi phải nghe lời các cô chứ? Anh ấy cũng đâu có thích các cô.
Cô bạn bên cạnh tôi dường như ko hề có ý kiêng nể, vất mạnh tẩm giẻ trên tay qua 1 bên, chống nạnh hất hàm lại với bọn họ. Không phải chuẩn bị có 1 cuộc xô xát xảy ra ở đấy chứ?
- Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ?
Óe?????? Bọn họ cũng biết sử dụng cả câu này ư?
- Cái đó thì còn phải chờ xem...trong quan tài ấy đựng ai nữa...
- Được! Xem ra... ko cho cô 1 bài học thì cô còn chưa biết sợ là gì..
Nói rồi, mấy người đó lao vào nhau như trái đất đụng sao hỏa, chỉ thiếu điều chưa thấy tóe lửa. Mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng biện pháp hòa bình mà, có cần phải dùng chân dùng tay đến thế ko? Có thể để tay chân làm việc khác mà. Suy nghĩ vậy thôi, chứ tôi nào có dám chạy ra can ngăn. Nếu phải năm tôi 15 tuổi, thì có lẽ tôi đã chẳng ngần ngừ mà chạy đến kéo bọn họ ra, thế nhưng bây giờ tôi lại chẳng còn là 15 tuổi, thế nên... nếu tôi lao vào đó thật thì... ko khéo người nằm trong quan tài chính là tôi chứ chẳng phải ai trong số bọn họ đâu +_+. Dù sao tôi cũng là mem mới, tốt nhất là nên im hơi lặng tiếng để tránh hậu họa về sau.. Đang trong lúc cây chẳng lặng mà gió cũng chẳng thèm ngừng, thì 1 giọng nói như sấm, như chớp vang lên ùng ùng ngay trước cửa phòng như báo hiệu 1 cơn giông rất khủng khiếp đang tới. Cô bạn đó đứng ngay ngắn trước cửa với bộ quần áo thể thao khỏe khoắn, cùng kiểu tóc ngắn cá tính lòa xòa che hết nửa con mắt, quả thật trông rất tomboy. Quả thật, dù có sức hoang tưởng điên rồ đến đâu cũng ko dám tưởng tượng ra cái giọng nói sấm chớp vừa nãy là của 1 cô gái...
- Làm loạn đủ chưa? Muốn đánh nhau hay giết nhau cũng được nhưng hãy đem nhau ra ngoài kia, đừng biến tôi thành nghi can số 1. Tôi chúa ghét sự ồn ào...
Quả nhiên, lời nói của cô bạn này có uy lực vô cùng. Chỉ ba câu thôi, vụ ẩu đả đã được dẹp bỏ. Hai cô gái có dáng dong dỏng cao lẳng lặng chuồn mất, còn cô bạn tóc vàng nhạt đó cũng bớt sừng sộ, trên miệng chỉ nở 1 nụ cười cầu tài, rồi bỏ ra phía sau rửa mặt. Trong phòng tôi lúc này chỉ còn có tôi và cô bạn tomboy đó... Trên khuôn mặt cậu ta giờ đây, tóc mái đã được gạt qua 1 bên, nên để lộ rõ đôi mắt to tròn như trẻ nhỏ, môi đỏ, da trăng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh. Quả thật vô cùng xinh đẹp. Còn xinh hơn cả cô bạn tóc vàng nhạt kia nữa. Nhưng tại sao 1 cô gái đẹp như thế lại có thể sở hữu một giọng nói và dáng vẻ hung dữ đến thế nhỉ? Có lẽ con gái càng đẹp thì lại càng hung dữ...
- Nhìn cái gì? – đột ngột, cô bạn đó trừng mắt lên với tôi. Đôi mắt đó ko khỏi khiến cho tôi thấy sợ hãi, vội vàng buột miệng 1 câu.
- Không, chỉ là thấy bạn rất xinh...
Trời ạ! Lời nói được phát ra mới thấy mình quả thật quá ngu ngốc. Đây chẳng phải là 1 câu nói nghe quá sáo rỗng hay sao? Cho dù là mình có thật lòng muốn khen đi nữa. Tôi đành giả lơ, lẳng lặng quay trở lại với công việc sắp xếp dang dở của mình thì lại nghe thấy tiếng của cậu ấy.
- Thành viên mới ah?
- Uh, mình mới chuyển đến.
- Tên gì?
- Phương.
- What?!!!!
- PHƯƠNG. – tôi phải nhấn mạnh lại tên của mình, trời a, đừng nói là cậu ta ko hiểu tên của tôi nhé..
- Ah oh, ... phương...
- Đúng oy.
- Một cái tên kì lạ.
Óe! Trước nay chưa hề có ai nói tên tôi kì lạ. Thấy đôi mắt bên tròn, bên dẹt của tôi, cậu ta gãi đầu bồi thêm 1 câu.
- Chắc là tên địa phương hả?
- Uh.
- Sao ko kiếm 1 cái tên tiếng anh đi cho dễ gọi, ở đây ai cũng vậy mà..
- Sao??? – có thể đổi tên ư? Sao ko ai nói cho tôi biết nhỉ?
- Uh, như tôi nè. Tôi là Wind, còn cậu ta – vừa nói cô ấy vừa đưa mắt đánh về phía cô bạn tóc vàng nhạt đang hì hụi rửa mặt... – cậu ta là Satan...
- Hả??? Tên vậy thật ah? :0
- Hehe.. đùa thôi... cậu ta là Sunshine.. còn đứa ở giường trên cậu tên là Sam, hai đứa ở giường bên cạnh là Lona và May... còn mấy đứa ở giường kế tiếp nữa thì ... ko cần quan tâm..
- Hả???
- Bọn chúng nó ko ổn lắm nên tùy cậu, nếu cậu cảm thấy thích chơi với chúng nó thì tự đi hỏi tên đi..
Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy trả lời lạnh nhạt. Có vẻ như cô ấy ko thích bọn họ thật, khi nhắc tới họ, đôi mày đã nhíu cả lại. Nói rồi, cô ấy lại quay trở về giường của mình, tiếp tục vùi mặt vào cuốn sách hoặc cuốn truyện nào đó... Tôi lại quay trở về với công việc dang dở của mình, chẳng ai nói với ai câu nào nữa... Không gian lại trở nên yên lặng đến đáng sợ, Sunshine bước vào ngơ ngác nhìn hai chúng tồi, rồi thốt lên 1 câu chẳng ăn nhập đâu vào với đâu...
- Ơ?! Ko nói gì ah????
~(^oo^)~ (.< )
~Những nhịp lạ lẫm đầu tiên của cuộc sống nơi đây dần dần cũng đi qua. Tôi đã bắt đầu có thể thích nghi được với hoàn cảnh mới nhờ có những người bạn mới và tôi cũng đã kiếm ình được một cái tên mới. Ở mảnh đất này, tôi là July, chứ ko còn là Mạc Phương nữa. Có 1 cái tên mới, cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ trở thành 1 con người mới. Tôi ko còn là con bé nhút nhát, lẻ loi nữa, nhờ có Wind và Sunshine, tôi đã có thể mạnh bạo và liều lĩnh như trước. Tôi luôn theo chân họ đến mọi ngóc ngách trong trường, làm quen với rất nhiều người bạn ngang ngược giống họ, và biết được rất nhiều điều hay ho và điểm tham quan đẹp đẽ của mảnh đất Sing. Thật ra ko giống như tôi đã cảm nhận vào lần đầu tiên khi tôi đặt chân đến đây, con người Sing ko hề xa lạ, họ rất lịch sự và thân thiện.
Sở dĩ tôi kiếm cái tên July ình là do ý tưởng từ cô bạn May cùng phòng. Cô ấy nói cô ấy chọn tên May là vì đó là tháng mà cô ấy gặp được người tình trong mộng của cô ấy, vậy nên cô ấy muốn chọn cái tên ấy như để đánh dấu 1 mối tình đầy ngọt ngào, lãng mạn như phim Hàn quốc. Hjx, tôi thì ko lãng mạn nổi như cô ấy, tôi chọn July, đơn giản vì đó là tháng sinh của tôi mà thôi.
Trong phòng của tôi hiện có 10 cô gái, tất cả bọn họ hầu như đều rất ưa nhìn. Nhưng tính tình thì có lẽ ko giống vẻ bề ngoài, ai cũng đều rất hung dữ, nhất là bà chị cả Wind của chúng tôi. Lẽ ra cô ấy phải đặt ình là Fire mới đúng . Hj, nói đi cũng phải nói lại, cậu ta tuy nóng nảy, nhưng thật ra lại rất tốt, tức lên thì buông ra những câu rất khủng khiếp nhưng khi hết giận rồi thì tất cả lại là bạn tốt, sống hết mình vì bạn bè. Nghe Sunshine nói, sở dĩ mọi người xung quanh đều phải kiêng nể cô bạn này, bởi vì thứ nhất tính cô bạn đó nóng hơn lửa, thứ 2 là thế lực của nhà cô bạn này rất mạnh. Trong trường đồn rằng nhà cô bạn ấy rất giàu có, thế nhưng lại chẳng một ai có thể biết được vì sao cô ấy lại ko chịu sống ở nhà mà nằng nặc đòi chuyển vào trong kí túc xá chật chội và cũ nát như thế này để ở. Đã rất nhiều lần, cũng là do chúng tôi quá tò mò nên đành liều lĩnh thay nhau thử hỏi cô ấy lí do, nhưng cuối cùng thì tất cả đều nhận được 1 câu trả lời nguyên bản y xì fóc “Tớ thích những nơi vui vẻ.” Hỏi chán, cuối cùng thì chúng tôi cũng quyết định sẽ ko đả động đến vấn đề này nữa.
...
Chuyển đến học kì thứ 2, phòng chúng tôi bắt đầu xôn xao chuyện đi tìm việc làm với dáng vẻ hết sức là háo hức. Ai cũng hi vọng mình có thể tìm được 1 công việc tốt. Riêng Sunshine là vẫn im hơi lặng tiếng, cậu ta ko hề đả động đến chuyện đi kiếm việc, thế nhưng, cứ bảnh mắt ra là đã cả phòng đã chẳng thấy cậu ta đâu hết. Trước sự hiếu kỳ của tôi, May chỉ than ngắn thở dài kể qua loa rằng cô ấy đang thích 1 anh khóa trên học Y ở bên cạnh trường chúng tôi. Đã theo đuổi gần 2 năm rồi mà anh ta vẫn chưa chịu đón nhận tình cảm của cô ấy. Hết năm nay là anh ta sẽ tốt nghiệp và đi kiếm việc làm, vậy nên cô ấy phải tăng tốc chiến thuật “đánh nhanh, thắng nhanh” để đạt được kết quả tốt nhất.
- Oh, có phải là cái anh chàng Stable gì gì đó mà dạo trước có 2 cô gái đến gây sự phải ko?
- Hơ, xem ra trí nhớ tốt gớm...
Bên chiếc giường đối diện, Wind hờ hững chen vô 1 câu.
- Đương nhiên, ấn tượng sâu sắc mà. :) Hj, thế rốt cuộc anh ta là người như thế nào mà lại có thể làm cô Sunshine kiêu ngạo, rực rỡ của chúng ta gục ngã như thế?
- Sjx, chắc lại là mấy tên đẹp mã, bất tài ấy mà...
Wind lại lên tiếng nhưng đôi mắt cậu ấy vẫn ko chịu rời quyển sách mình đang đọc. Wind rất hay đọc sách, bất cứ lúc nào rảnh cậu ấy cũng đều đọc sách. Tuy nhiên, sách của cậu ấy chỉ có duy nhất 1 quyển... mà quyển đó lại là quyển nói về Chủ nghĩa Mác- Lênin +_+. Hjx, khi phát hiện ra được sự thật hay ho này, tôi xém nữa thì lăn đùng ra đất mà shock. Thật chẳng hiểu nổi cô bạn này, trong lúc chiếc earphone trên tai của cô ấy vẫn đang phát ra những âm thanh mang tính chất rock đến kinh hồn, thì đôi mắt cô ấy lại chăm chú tìm hiểu về chủ nghĩa mác-lênin cứ như 1 nữ doanh nhân từng trải. Việc làm kì quặc này không khỏi làm cho tôi nhớ đến 1 người đã từng được cho là biết...
- Cậu nói thế đâu có được Wind? Mình thấy Sunshine mỗi khi nhắc đến anh ta đều bằng 1 giọng kính phục, nể trọng, chắc hẳn là anh ta phải rất giỏi đó...
May khẽ lên tiếng phản bác. Thấy vậy, Wind ko nói gì nữa, lại tiếp tục thả hồn theo Mác-Lênin. ^^
- Vậy các cậu đã trông thấy anh ta chưa?
- Hơ, đùa ah? Làm gì có chứ, ngay cả đến Sunshine cũng chỉ được gặp anh ta có vài lần. Nghe Sunshine nói anh ta cứ như có phép tàng hình ấy, biến mất rất nhanh, dẫu cho cô ấy có đứng ngay trước cổng trường đợi sẵn.
- Hừ, theo mình thì ko phải là anh ta có phép tàng hình mà là cô ấy ko phép phân thân thôi. Cô ấy còn ko biết trong trường Y có bao nhiêu chiếc cổng ư? Tất cả là 5 chiếc hướng 5 phía đấy. Đúng là chỉ có tự chuốc khổ vào người.
Sam từ bên trên thấy đông vui nhộn nhịp cũng đáp xuống 1 câu. May thấy vậy liền phản bác.
- Haizz, yêu là khổ mà... +_+
- Ui da, theo tao thì có mà khổ vì yêu thì có.
- Trời! Mấy con nhỏ này ko còn việc gì làm ah? Ồn quá! Trật tự để tao xem sách coi nào.
Nghe thấy giọng sấm chớp ùng ùng của Wind cả bọn ngay lập tức liền ko ai bao ai mà giải tán 1 đứa 1 nơi.