Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn


Chương 22 — Định nghĩa yếu đuối
Tâm hồn giữa người với người cần được nối liền.
Trước kia Tiểu Hoãn không cảm thấy lời này có bao nhiêu đúng đắn, sau khi trải qua lần giao hẹn với người đàn ông nào đó, cô phát hiện thật sự không tìm ra được sai lầm trong câu nói này, bởi vì nó quá sâu sắc.
Không biết những cặp “vợ chồng” khác ở trong trò chơi như thế nào, nhưng còn bọn họ, anh đối với cô tôn trọng như khách, cô cũng bắt đầu từ trong nháy mắt khi hai người kết hôn, một lần nữa xác định vị trí của anh; từ từ phát hiện ra anh rất tuấn tú, khí chất đẹp trai không nói nên lời. Nhưng mà vẫn chưa có trao đổi với nhau nhiều hơn, không hỏi tuổi của anh, cũng không hỏi nghề nghiệp của anh, tôn trọng lý lịch và không gian của anh.
Kể từ sau khi giao hẹn như vậy, thỉnh thoảng anh ở trên tuyến sẽ hỏi cô đang làm gì, khi cô bận rộn phải làm thêm giờ sẽ nhắn lại cho anh, để cho anh giúp cô ghi danh(giống như báo danh vào trò chơi nhận quà mỗi ngày), thuận tiện nói cho anh biết công việc của cô thật bận rộn và trò chuyện việc nhà linh tinh.
Tất cả mọi chuyện dường như không thay đổi, nhưng lại rõ ràng có một chút thay đổi.
Tiêu Bạch chạy đến tạp chí xã đón Tiểu Hoãn, vừa lái xe vừa nói: “Tiểu Hoãn à, thành thành thật đúng là người đàn ông không tệ.” Chỉ cần xem chuyện bài viết diễn đàn lần trước là hiểu, xử lý vấn đề thật man thật đàn ông.
Tiểu Hoãn thay đổi tư thế ngồi, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Anh ấy vốn không tệ.”
Vậy lúc trước là ai nói người ta ham làm giàu đánh mất nhân cách, đại gian thương?
Cô gái nào đó mặt không đỏ khí không suyễn, dùng sức nháy mắt nhìn cửa xe: “Ai nói, không biết.”
A, thì ra Tiểu Hoãn cũng có thời điểm làm người ta kinh ngạc như vậy, xem kìa, lỗ tai cậu ấy cũng đỏ lên rồi. Tiêu Bạch mừng thầm.
“Nhưng mà Tiểu Hoãn à, cậu nói xem tại sao thành thành lại coi trọng cậu?” Tiêu Bạch không giải thích được, “Cậu nói xem, thao tác của cậu không mạnh, một chút tình cảm vui đùa cũng không hiểu, anh em còn chưa gặp qua bộ dáng làm nũng của cậu.”
Ba——! Tiểu Hoãn nhanh chóng vươn tay vỗ cánh tay phải của Tiêu Bạch, ngay lập tức, trên cánh tay Tiêu Bạch xuất hiện dấu ấn năm ngón tay màu hồng.
“Người nào quy định con gái nhất định phải làm nũng? Hơn nữa, lúc nào cũng làm nũng thật là giả tạo.” Tiểu Hoãn rất không đồng ý quan điểm này của Tiêu Bạch.
Tiêu Bạch bị đau đến nhếch miệng, lực tay của nha đầu này, không cần nói, thật đúng là mạnh.
“Tiểu Hoãn à, anh em đang lái xe.”

“Hừ, cho ngươi thích nói bậy.”
“Tớ nói bậy? Tiểu Hoãn à, không phải là anh em nói cậu, cậu nên sửa đổi tính khí cứng rắn của mình một chút cho thật tốt. Làm con gái thì phải yếu đuối một chút, nếu không cậu xem bài viết diễn đàn lần trước đi, vì sao người ta lại nói cậu không có tư vị con gái?”
Thật là khó tưởng tượng ra bình thường cô chung sống với đại thần như thế nào, mặc dù nói tám chín giờ tối đại thần mới lên tuyến, nhưng mà sau khi kết hôn với Tiểu Hoãn, thời gian login càng ngày càng nhiều. Theo như cậu nói thì, Tiểu Hoãn phải thừa dịp lúc này biểu hiện tốt một chút, lỡ như sau này có cơ hội gặp mặt thì sau, cũng không phải là không thể nào.
Tiêu Bạch vừa nói vừa lắc đầu, thật ra thì cậu là người hiểu rõ mặt tốt của Tiểu Hoãn nhất, nhưng nha đầu này rất bướng bĩnh. Bướng bĩnh có lợi ích gì, miệng cọp gan thỏ, cho dù trong lòng mềm mại cũng không chịu biểu hiện ra bên ngoài, luôn làm người khác hiểu lầm về tính tình của cô.
Không nói chuyện bài viết kia, Tiểu Hoãn còn muốn thời gian bao lâu nữa mới hiểu rõ đây. Bởi vì mức độ uy hiếp của người đàn ông kia quá rõ ràng, đưa đến hiệu suất quá cao, cho dù Tiểu Hoãn không coi trọng bài viết kia.
“Bên trong bài viết nói tớ không có tư vị con gái sao?”
“Thật ra thì cũng không nói gì, kia đều là nói bậy, đừng nói tới nó ha ha.” Tiêu Bạch vừa nghe Tiểu Hoãn nói như vậy, lập tức liền biết cô chưa kịp xem nội dung bài viết. Nghĩ thầm, tốc độ của đại thần thật nhanh.
“Tư vị con gái hay không quan trọng, không quan trọng, ha ha. Tiểu Hoãn của chúng ta là ai, tại sao có thể so với dạng con gái thấy ai cũng uốn éo chạy đến gần gũi thân thiết đây, đừng suy nghĩ, hắc.”
Coi như thao tác của cô không mạnh, dầu gì thì cô cũng là người thông minh. Coi như cô không phải là cái loại con gái vừa xuất hiện liền có vô số đàn ông đến nịnh bợ, coi như cô chỉ là người bình thường được thả vào trong đám con gái không bình thường, vậy thì thế nào? Cô cũng không cần phải chạy đến bên người những người trên khắp thế giới mà cô không quen biết làm nũng, đúng không? Chẳng qua là, cô không muốn đem một mặt yếu đuối của mình biểu hiện trước mặt những người không quen biết, cho dù chỉ là trò chơi cũng vậy.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Tiêu Bạch thả chậm tốc độ xe, thuận tiện xoa xoa dấu tay trên cánh tay mình.
“Cậu đã nghe “Vết thương” chưa?”
“A? Gì?” Đột nhiên cô nói như vậy, Tiêu Bạch không phản ứng kịp.
“Một ca khúc, nữ ca sĩ lâu năm hát.”
Oh, vậy làm sao cậu có thể nghe được.
“Tớ hát đôi câu trong đó cho cậu nghe?”
“A?!” Thiếu chút nữa là Tiêu Bạch bị nước miếng mình làm ắc nghẹn, Tiểu Hoãn bị gì vậy, đột nhiên lại muốn ca hát.
Không nhìn phản ứng kinh ngạc của Tiêu Bạch, Tiểu Hoãn vẫn nhìn về phía kính chắn gió, thấp giọng hát lên.

“Con gái chính là ngây thơ
Và dịu dàng chính là thiên phú
Muốn để lại tình yêu ột người.”
Giọng hát uyển chuyển, lời ca thoải mái, còn có lúc Tiểu Hoãn hát bài hát này thì trên khoé miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
Không phải là không thể dịu dàng, cũng không phải là không thể yếu đuối, chẳng qua là cô muốn đem những thứ đó hiện ra cho người mà cô quý trọng nhất.
Nhưng người cô muốn quý trọng nhất, sẽ là ai chứ?
Rốt cuộc Tiêu Bạch cũng hiểu rõ ý tưởng của cô, nhưng mà chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Bạch lập tức thấp giọng kêu một tiếng: “Dựa vào! Khi nào thì đèn xanh?”
Tiểu Hoãn im lặng liếc mắt nhìn cậu ta, có biết cái gì gọi là giết chết phong cảnh hay không, chính là như thế này.
“Heo Tiêu Bạch, sao thói quen phá hư tình cảnh của cậu vẫn không thay đổi vậy, còn nói tớ không có tình cảm, cũng không biết ai không có một chút tình cảm nào.”
Tiêu Bạch chuyên tâm lái xe, vui vẻ cười ha ha, đột nhiên hỏi: “Công việc gần đây của cậu như thế nào?” Không phải đã nói mình vinh hạnh thăng chức lên thành ký giả, đi phỏng vấn rồi sao?
Lần này Tiêu Bạch đụng đến tử huyệt của Tiểu Hoãn, thật là, ai mượn cậu ta hỏi chứ.
“Đừng nói, mới mở chuyên mục mới, lãnh đạo cho tớ danh sách, có một người đặc biệt cần phải phỏng vấn, nhưng người đó chết sống cũng không muốn tớ phỏng vấn. Thật bực mình!”
Nói thật, đúng là đau lòng, cái người Tô Thành tiên sinh trong truyền thuyết vẫn không chịu xuất đầu lộ diện. Danh sách mà biên tập Tiểu Tuyết đưa cho cô, gần như cô đã chạy đến tất cả mọi người, phần lớn mọi người đều vui lòng rút ra một chút xíu thời gian để phỏng vấn. Dù sao đây cũng là chuyện trăm lợi mà không hại, lên chuyên mục tạp chí dành cho phái nữ, cũng là sự khẳng định đối với hình ảnh và năng lực đàn ông.
Hết lần này tới lần khác, Tô Thành lại không giống người đàn ông khác.
Ngay cả chị Linh bày ra quan hệ rộng rãi tìm được một người trong nội bộ, đi theo thư ký của anh nói thẳng ra lực ảnh hưởng của tạp chí Xuân Thuỷ đối với nữ độc giả, anh cũng chỉ giao phó cho thư ký chuyển tới một câu: “Công việc bận rộn không rãnh bận tâm.”
Thật ra thì cô rất hi vọng mình biết thuật biến thân, giống như Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, nhéo cổ áo của anh nói với anh là, không muốn phỏng vấn thì thôi! Anh làm như ai cũng muốn phỏng vấn mình sao?

Loại đàn ông tự đại cộng thêm hết sức lông bông này, làm sao có thể trở thành tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của phái nữ hiện đại đây?
Nhưng hết lần này đến lần khác, cái người đàn ông đại thu mua trẻ tuổi mang theo rất nhiều truyền kỳ kia rất được người ta chú ý, nếu như có thể tranh thủ tới phỏng vấn anh, đâu sợ có vấn đề gì, lượng tiêu thụ nhất định tăng lên.
Nhưng mà bây giờ, không vui.
Liếc nhìn kính sau xe, Tiêu Bạch vươn tay phải chụp lấy bả vai Tiểu Hoãn đang nản lòng.
“Tiểu Hoãn à, không phải là anh em nói tạp chí xã của các cậu, cậu là tay mơ mới vừa lên tốp, nhìn thế nào cũng cần luyện tập hơn một chút. Hơn nữa, người mà tạp chí các cậu có thể phỏng vấn, khẳng định là đẹp nhất trong toàn bộ đàn ông, còn phải là đàn ông có tiền!”
Lời này cũng không sai, tạp chí xã của các cô, không chú ý đến người khác phái chẳng lẽ muốn chú ý đến vấn đề chăm sóc sức khoẻ sau khi sanh sao?
“Con gái các cậu, chính là thích ảo tưởng, vậy cho hỏi có mấy người đàn ông có tiền không phải là đầu hói bụng bia?” Tiêu Bạch đắc ý nhíu lông mày, “Cậu cho rằng người giống như anh em vừa trẻ tuổi lại có thân thể khoẻ mạnh như vậy dễ tìm sao?”
Mặc cho cậu nói nửa ngày, Tiểu Hoãn nghe xong câu đó liền nhịn không được phản bác.
“Cái gì trẻ tuổi lại khoẻ mạnh, phỏng vấn của tớ là tiếp xúc tâm hồn; cậu cho rằng là cái gì, ngưu lang(trai bao) sao? Còn thân thể. . . . . .”
Càng ngày cô càng không thể hiểu được thế giới quan vặn vẹo của Tiêu Bạch.
Ngưu lang. . . . . .
Đột nhiên chiếc xe màu đen nào đó lệch tay lái trên đường lớn, tiếng kèn liên tiếp vang lên xung quanh.
Tiểu Hoãn gắt gao bắt lấy dây an toàn, không thể bình tĩnh được mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Bạch: “Heo Tiểu Bạch!! Đừng nói cho tớ biết mới vừa rồi cậu đang luyện tập kỹ năng đặc biệt!”
Tiêu Bạch cũng vừa thở vừa nhìn giống cô: “Cậu cho rằng tớ muốn sao? Còn không phải do cái từ ngưu lang của cậu gây nên.”
Tiểu Hoãn liếc cậu, kỹ thuật lái xe của cậu ta đặc biệt như vậy, còn nói là cô gây nên, BS à.
“Tiểu Hoãn à.”
“Làm sao?” Cô tức giận tuỳ tiện lên tiếng.
“Nói thật, anh em phát hiện cách nói chuyện của cậu càng ngày càng giống một người.”
“Người nào hả?”
“Vị kia nhà cậu.”

“Người nào?” Tiểu Hoãn không có phản ứng kịp.
“Chồng cậu, thành thành.”
“A đau!” Tiêu Bạch thấp giọng kêu lên, bởi vì bàn tay của cô gái kia lại tập kích cánh tay của cậu, nhưng mà lần này không phải là đánh, mà là nhéo.
Chiếc xe màu đen lệch tay lái thêm mấy giây, rốt cuộc Tiêu Bạch cũng khống chế được chiếc xe của mình, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, một chiếc xe màu đen đã chạy vượt qua bên cạnh xe cậu.
Trong lòng thầm nghĩ, cũng may là đường lớn, nếu là đường bên trong thành phố, mới vừa rồi thế nào cũng phải đụng vào chiếc xe bên cạnh.
Tiểu Hoãn tức giận nhìn cậu: “Chúng tớ chỉ là kết hôn trong trò chơi, trên thực tế tớ độc thân, độc thân, độc thân!”
Liên tiếp vài câu độc thân, Tiêu Bạch bị đau, một bên hút không khí, một bên gật đầu: “Được được được, anh em sai lầm rồi, được không?”
“Nếu ngày nào đó cậu làm lộ ra trước mặt mẹ tớ, cho cậu nhìn đẹp mắt.”
A? Mẹ Lục cho cậu đẹp mắt? Đại não Tiêu Bạch nhanh chóng chuyển động, không được không được, cậu tuyệt đối không muốn ở rể.
“Tiểu Hoãn à, tớ chỉ là quen miệng, trong lúc nhất thời thay đổi không được, lần sau bảo đảm không dám!!”
Đều do đại thần quá đàn ông, cậu theo bản năng đem anh ấy làm thành một nửa chân chính của Tiểu Hoãn. Ha ha, sau này cậu sẽ không tái phạm.
Tiểu Hoãn không hề để ý tới cậu nữa, an tĩnh dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Thật ra thì tại sao cô lại có thói quen mỗi khi lên tuyến liền nhìn bốn chữ Phi Thành Vật Nhiễu này xem có sáng đèn hay không. Mỗi lần nhìn thấy tên của anh tối đen, trong lòng sẽ có một chút cảm giác mất mác.
Mặc dù lúc anh login, bọn họ chưa từng nói chuyện nhiều với nhau, chẳng qua là cùng đi đánh quái, thỉnh thoảng tìm địa phương an tĩnh ít người chơi dạo chơi một chút, nhưng lại luôn muốn mỗi khi lên tuyến sẽ có một người ở bên cạnh mình. Loại cảm giác này rất nhạt, nhưng lại làm cho người ta an tâm.
Mặc kệ là như thế nào, trong trò chơi có người phụng bồi vẫn tốt hơn không có, mặc dù trong thực tế cũng sẽ có một người như thế phụng bồi cô, nhưng đến nay cô còn chưa tìm được.
Ai, Tiểu Hoãn lắc đầu, không nên nghĩ nữa.
Trong một chiếc xe khác, ngón tay thong dài buông lỏng máy tính xách tay thật mỏng bên cạnh ghế tài xế.
Đôi mắt đẹp không nhịn được nhẹ nhàng chuyển động, người bây giờ thật đúng là gan dạ; chạng vạng sáu giờ sáng đi làm còn uống rượu lái xe, thật đúng là không sợ cảnh sát giao thông bắt được.
Tiếng chuông điện thoại di động Nokia vang lên, anh nhấn xuống phím trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận