Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn


Chương 34 — Phỏng vấn Tô Thành
“Tiểu Hoãn à, chúc mừng em!”
“Cuối tháng tăng lương nhớ mời khách nghe, Tiểu Hoãn.”
“Các người đừng có trêu chọc Tiểu Hoãn.” Biên tập Tiểu Tuyết đẩy những người khác ra, trực tiếp túm lấy Tiểu Hoãn, “Mặc kệ những người đó, đến lúc đó em nhớ cho chị thật nhiều đồ tốt nghe thật nhiều thật nhiều ~”
“Đồ tốt? Tiểu Hoãn à, em cũng muốn, em cũng muốn!” Ánh mắt thư ký Tiểu Thất toả sáng dựa vào Tiểu Hoãn.
Đối mặt với sự nhiệt tình của chị em trong tạp chí xã, Tiểu Hoãn yếu ớt giơ tay đầu hàng: “Cái đó, có thể hỏi một câu hay không, rốt cuộc mọi người chúc mừng cái gì vậy?”
Chân trước của cô vừa mới bước vào tạp chí xã lập tức liền bị những cô gái đáng yêu này vây xung quanh, vừa chúc mừng vừa mời khách, cô chưa có tăng lương lên năm ngàn vạn, làm sao lại chúc mừng?
A Lương phụ trách chụp ảnh trang bìa mỉm cười vỗ vai cô: “Tiểu Hoãn vừa mới tới, có thể chưa biết tin tốt này đúng không?”
A? Tin tốt gì?
“Tô Thành đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí xã chúng ta, hơn nữa còn đặc biệt điểm danh em đi phỏng vấn!” Biên tập Tiểu Tuyết rất là kích động, nói: “Mấy ngày trước chúng ta đến phỏng vấn thư ký Lý, lúc em chụp hình anh ấy, làm cho bản thân anh ấy phi thường hài lòng.”
Cũng bởi vì chuyện này, liền đồng ý phỏng vấn, không nghĩ tới người đàn ông này lại thích chụp hình như vậy.
“Vậy thì chị đi là được rồi.” Tiểu Hoãn sờ mũi, cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiểu Tuyết, đột nhiên lại chiếm lấy công việc của chị ấy, không thích hợp cho lắm.
Tiểu Tuyết thẳng thắn khoát tay: “Không được không được, phải là em đi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì Tô Thành đồng ý phỏng vấn có kèm theo một điều kiện.” Chị Linh không biết xuất hiện khi nào, mỉm cười nhìn cô. “Điều kiện chính là, để cho em giúp Tô Thành chụp ảnh công việc và cuộc sống thường ngày.”
Tiểu Hoãn đứng trong phòng tiếp khách tầng hai tập đoàn Quang Đông, cô vẫn ở trong trạng thái không thể tin được, chẳng lẽ bởi vì ngày đó cô chụp cho anh mấy tấm hình, Tô Thành vẫn cự tuyệt bất kỳ phỏng vấn lại chủ động bày tỏ tiếp nhận phỏng vấn.
Hình ảnh tảng đá ngàn năm rốt cuộc cũng nở hoa chắc là giống như vậy đi, huống chi anh còn mang đến cho cô tiền lương tăng cao.
Nhớ tới lời chị Linh nói với cô: “Tiểu Hoãn, chị đã xin phép tổng biên, tiền lương của em sẽ được tăng lên bốn ngàn. Đi chụp hình cho Tô Thành, sẽ căn cứ vào phí đi công tác giống như A Lương mà cộng thêm tiền thưởng cho em.” Lúc đó cô rất bối rối, bốn ngàn, đó không phải tiền lương mà chỉ có biên tập chính thức mới có thể cầm được sao? Cô không biết phí công tác của A Lương là bao nhiêu, nhưng mà hình như trước kia đã nghe Tiểu Tuyết nói qua, đại khái có thể hơn một ngàn? Suy nghĩ một chút, cô đã từng vì tám trăm tệ mà ẩn núp trong nội bộ kẻ địch, nhưng kết quả là ngày nào cũng thất bại, nhưng hôm nay lại khác, tất cả mọi chuyện đều không thành thật giống như nằm mơ ban ngày.
Trước khi lên đường, Tiểu Tuyết còn cố ý chạy tới cỗ vũ cô phải phỏng vấn cho thật tốt, chụp nhiều ảnh một chút, đến lúc đó lại chia sẻ với cô ấy.
Tiểu Hoãn không khỏi mỉm cười đứng lên, mọi người trong tạp chí xã đều rất tốt, nhìn thấy cô đột nhiên bắt được bánh bao hạnh nhân, chẳng những không ghen tỵ mà còn khích lệ cô, thật khó có được những đồng nghiệp tốt như vậy.
Lúc Tô Thành đi vào phòng tiếp khách, hình ảnh anh thấy chính là như vậy.
Cô gái ôm một cái túi lớn cao quá vai ngồi trên ghế sa lon, gương mặt xinh đẹp đang cúi xuống, khoé miệng xuất hiện nụ cười nhợt nhạt, hơn nữa còn không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Anh cũng không có quấy rầy cô, yên lặng đứng ở cửa lẳng lặng nhìn cô.
Đột nhiên Tiểu Hoãn có cảm giác, giống như có ai đó đang nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu lên, liền thấy anh khoanh tay nhẹ nhàng đứng dựa lưng vào cửa.
“Chào Tô tiên sinh!” Tiểu Hoãn vội vàng đứng lên.
Chị Linh đã nói, từ giờ trở đi anh chính là Thượng Đế, mặc kệ trong quá trình phỏng vấn anh bận rộn đến nỗi không có thời gian tiếp cô thì cô vẫn phải chờ. Đúng vậy đúng vậy, anh là thần tài của cô, cô tuyệt đối cố gắng làm cho thần tài vui vẻ tiếp nhận phỏng vấn.
“Đến lâu rồi sao?”
“Không có không có, tôi vừa mới tới.” Trên thực tế là bởi vì anh đột nhiên muốn tiếp đãi khách hàng, cô đã đợi được 30 phút lẻ 26 giây.
Tô Thành lơ đãng quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, mỉm cười nhàn nhạt.
“Lục tiểu. . . . . thư, cô đã biết yêu cầu của tôi rồi chứ.”
Anh mở nút áo thứ nhất trên cổ áo sơ mi trắng, tư thế rất là buông lỏng ngồi xuống trên ghế sa lon.
Yêu cầu? Yêu cầu gì? Chị Linh chỉ nói cô nên có thái độ tốt đối với vị Thượng Đế này, sau đó thông minh một chút, những thứ khác, hình như chưa nói.
“Không thể hỏi chuyện cá nhân và lý lịch của tôi, cùng với bất cứ chuyện gì có liên quan đến gia đình tôi.” Anh nghiêng người nhìn cô: “Cái này, tôi và tổng biên tạp chí của cô đã đạt thành hiệp nghị.”
Cưỡng chế đôi mắt mình làm như không thấy sức hấp dẫn của trai đẹp trước mặt, Tiểu Hoãn nháy mắt hỏi: “Vậy xin hỏi tôi có thể hỏi vấn đề gì?”
Tô Thành cười nhạt nói: “Thói quen ăn uống.”
. . . . . . . Tiểu Hoãn cảm thấy mình sắp hôn mê, chỉ có thể hỏi thói quen ăn uống, đây mà gọi là phỏng vấn sao, tạp chí Xuân Thuỷ của các cô cũng không phải là tạp chí món ngon mỗi ngày.
Cô mạo hiểm đặt mình vào tình huống có thể bị thượng đế đẹp trai cự tuyệt, cẩn thận dò xét: “Tô tiên sinh, hình như thói quen ăn uống hơi đơn giản một chút, nếu như mà nói chỉ thảo luận ăn uống. . . .”
“Ăn uống cũng là văn hoá đáng tham khảo ở Trung Quốc.”
Hả, văn hoá đáng tham khảo. Tiểu Hoãn không tự chủ được, nhanh chóng lấy máy tính xách tay, trong đó là những vấn đề mà cô cố ý chuẩn bị cho lần phỏng vấn này. Tham khảo một loạt đề tài mà Tiểu Tuyết thường phỏng vấn những người đàn ông đẹp trai kim cương, còn có điều tra những phương diện mà nữ độc giả quan tâm nhất; hai người kết hợp lại chọn lọc được 20 vấn đề, tuyệt đối đều là những vấn đề nóng bỏng. Nhưng mà bây giờ anh lại không cho hỏi cái này, không cho hỏi cái kia, vậy những vấn đề nóng bỏng của cô phải làm như thế nào đây?
Ví dụ như: Tô tiên sinh, anh có thích con gái hay không, vậy thì anh đã từng có cảm nghĩ thưởng thức phái nữ nhưng lại không tự chủ được khát vọng phái nam ôm mình vào trong ngực hay chưa?
Lại ví dụ như: Tô tiên sinh, nếu như cho anh lựa chọn cách thức tỏ tình với con gái, anh thích nửa đêm bò đến gõ cửa sổ nhà cô ấy (chú ý: nhà bạn gái nhất định phải ở lầu 5 trở lên lầu 8 trở xuống, nếu không, quá cao rất nguy hiểm, quá thấp lại không có tính khiêu chiến.), hay là đứng dưới lầu nhà cô ấy dưới trời mưa tầm tã la lớn lên rằng: Anh yêu em?
Nhiều vấn đề tốt như vậy, cô lại không thể hỏi được một cái nào! Thật là làm cho cô nhớ tới câu nói của heo Tiểu Bạch: bây giờ tớ thật đau lòng ~.
Vẻ mặt cô thất vọng như đưa đám, toàn bộ đều rơi vào trong ánh mắt thâm thuý của anh.
Người đàn ông nào đó tiếp tục nhẹ nhàng mở miệng: “Thật ra thì, có một vài vấn đề cũng có thể hỏi.”
Hả?! Thật sao? Những lời này giống như que diêm khai sáng thế giới mới vừa tràn ngập bóng tối của Tiểu Hoãn. Cô kích động nhanh chóng đến gần anh: “Là những vấn đề nào?”
Thấy gương mặt nhỏ nhắn trước mắt toả sáng đến gần mình, người đàn ông nào đó cũng hơi đến gần cô: “Ví dụ như có thể hỏi một chút người yêu thích.”
Người yêu thích!!! Tốt! Quần chúng chính là muốn biết anh yêu thích dạng con gái như thế nào! Lúc này mới có thể thoả mãn đầy đủ tấm lòng cuồng dã của nữ độc giả YY tạp chí Xuân Thuỷ các cô. Hả, không đúng! Là tấm lòng ái mộ.
Tiểu Hoãn dùng sức suy nghĩ, sau đó đột nhiên vỗ tay: “Được! Tô tiên sinh, trước tiên chúng ta nói về chuyện người mà ngài yêu thích đi!”
Cái vỗ tay này, cô mới phát hiện, khoảng cách giữa cô và anh chưa tới nửa mét, 囧, khi nào thì cô ngồi gần anh như vậy?
Người xưa có câu: nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi bây giờ chỉ có cô và anh ở trong phòng tiếp khách, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cô đã cảm thấy tay chân mình không khống chế được, trở nên cứng ngắc.
Phảng phất như nhận ra được cô mất tự nhiên, Tô Thành không dấu vết giữ khoảng cách với cô, tiếp theo sau đó là mỉm cười nhìn gương mặt hơi đỏ hồng.
Nhưng mặc dù đã cách xa một chút, Tiểu Hoãn vẫn cảm thấy từ trường mãnh liệt đang đánh về phía mình. Anh rõ ràng là tuỳ ý dựa vào ghế sa lon, nhìn qua cũng không khác với cô là mấy, nhưng sao khí chất vẫn xuất trần như vậy. Thì ra là ông trời thật sự không công bằng, nhìn anh đi, rồi nhìn lại cô một chút là biết. Nhìn anh, rồi nhìn lại heo Tiểu Bạch, = = không đáng nhắc tới không đáng nhắc tới!
Yên lặng thở dài than thở, Tiểu Hoãn chấp nhận thu hồi suy nghĩ đang bay xa của mình, lấy bút ghi âm từ trong túi xách.
“Tô tiên sinh, bây giờ chúng ta bắt đầu phỏng vấn.”
Tô Thành khẽ nâng tay trái ngăn lại động tác của cô: “Không vội. Tôi muốn đặt trước thời gian chụp hình.”
À, đúng vậy! Còn có chụp hình, Tiểu Hoãn ngẩng đầu, vỗ nhẹ lên trán mình, nở nụ cười xin lỗi Tô Thành: “Thật ngại quá, là sơ sót của tôi, lúc nào thì Tô tiên sinh có thời gian chụp hình? Chúng ta hẹn trước một ngày. . . . .”
“Lục tiểu thư, tổng biên của cô chưa nói cho cô biết sao.”
“Hả?” Còn có chuyện chị Linh chưa nói cho cô biết sao?
“Hình của tôi sẽ được đăng lên tạp chí xã của cô, nhưng mà thời gian chụp hình nhất định phải do tôi đề ra.”
Cái này cô biết, người được phỏng vấn đều yêu cầu thời gian phù hợp.
“Thời gian của tôi cũng không dư dả, cho nên không thể chụp một lần là hoàn thành được.” À à! Thì ra là như vậy, anh bận rộn như vậy, cô có thể hiểu được. Không phải là cô chỉ cần chạy thêm mấy lần thôi sao, cái này dễ thôi.
“Hơn nữa.” Tô Thành dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Địa điểm cũng sẽ không cố định, nhất định phải đến địa điểm mà tôi yêu cầu, không nhất định phải ở trong công ty.”
Anh mỉm cười: “Có thể sẽ rất mệt mỏi khi phối hợp với tôi, Lục tiểu thư xác định không có vấn đề gì chứ?”
Tiểu Hoãn gật đầu: “Không thành vấn đề, Tô tiên sinh, tất cả đều làm theo ý ngài. Hơn nữa ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ phối hợp với thời gian và địa điểm của ngài.”
Giống như là nghĩ đến cái gì đó, cô lấy ra danh thiếp mà chị Linh tạm thời in ình, hai tay đưa cho anh.
“Cái này là cách thức liên lạc với tôi, Tô tiên sinh không cần gấp, nếu có thời gian rãnh rỗi thì điện cho tôi biết.”
Tô Thành cười cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lấy danh thiếp trong tay cô, ngón tay lơ đãng đụng phải đầu ngón tay Tiểu Hoãn, cho dù chỉ là thoáng qua rồi biến mất, lại làm cô cảm thấy nhiệt độ vẫn còn lưu lại trên da thịt mình. Trong lòng Tiểu Hoãn chuyển động, nhìn vào mắt anh. Trong nháy mắt như vậy, cô cảm thấy trong đôi mắt thâm thuý của anh chứa đựng vui vẻ, nhưng khi cô trừng mắt nhìn lại lần nữa, phát hiện gương mặt anh vẫn bình tĩnh như mọi ngày, nụ cười cười vẫn lễ phép như mọi ngày.
“Tô tiên sinh, vậy còn phỏng vấn.”
“Sau khi kết thúc thời gian chụp hình thì phỏng vấn.” Anh ngẩng đầu nhìn thời gian biểu, một lát nữa anh còn có hội nghị.
Tiểu Hoãn sửng sốt, vậy chẳng phải hôm nay trắng tay sao? Nhưng cô cũng không dám nói thẳng ở trước mặt anh, dù sao bây giờ, toàn bộ cô gái trong tạp chí xã đều đang mong đợi bài phỏng vấn của Tô Thành.
“Hôm nay không thể phỏng vấn một phần trước sao?”
Cô lễ phép nhìn anh, vẻ mặt tha thiết, thái độ ung dung mà hào phóng. Thế nhưng đôi mắt và lông mi thật dài lại tiết lộ tâm tình khẩn trương của cô, vẫn luôn run rẩy. Trong lòng anh thắt lại, thay đổi chủ ý.
“Mở bút ghi âm, hỏi một chút vấn đề.”
Tiểu Hoãn nháy mắt mấy cái, hả, ý tứ của anh là cô có thể phỏng vấn sao?
“Được!” Cô cao hứng mở bút ghi âm, đưa bút ghi âm về phía anh. Nhưng sau đó liền cảm thấy khó khăn, bởi vì đầu óc cô trống rỗng, không biết nên hỏi anh vấn đề gì.
Tô Thành vẫn còn đang chờ cô đặt câu hỏi, cô lại rơi dây chuyền ngay thời khắc mấu chốt.
Tô Thành vẫn lịch sự chờ cô, mặc dù mới vừa rồi anh vẫn nhìn thời gian biểu mấy lần, hình như còn có việc bận, nhưng, anh vẫn kiên nhẫn chờ cô như cũ.
Rất kỳ lại, cô đột nhiên nhớ tới vấn đề mà mình đã hỏi người đàn ông nào đó.
“Tô tiên sinh, có thể nói cho tôi biết loại nhạc mà ngài thích không?”
Lúc cô cảm thấy anh sẽ không trả lời vấn đề không có dinh dưỡng như vậy, lại nghe được giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi nghe Frederick Chopin.”
Frederick Chopin! Cô kinh ngạc mở lớn đôi mắt, nhưng lập tức liền lắc đầu, trùng hợp thôi trùng hợp thôi, không nghĩ tới đàn ông trên thế giới này, chỉ cần đẹp trai một chút là thích nghe Frederick Chopin.
Vì vậy cô lập tức sùng bái phụ hoạ nói: “Frederick Chopin rất hay, tôi cảm thấy ông ấy rất thần thánh.”
“À, tại sao lại nói như vậy?” Anh nâng mi.
“Tôi cũng có bạn thích nghe Frederick Chopin, hơn nữa anh ấy còn giống như vậy, rất thần thánh. Tô tiên sinh cũng giống vậy, hai người đều thích nghe Frederick Chopin, cũng xuất sắc như vậy. Chứng minh được không nơi nào không bị đại thần ảnh hưởng.”
Bây giờ chẳng phải trên mạng có một câu như thế này sao: gọi Frederick Chopin tới, nói Lão Tử đau lòng! Khẳng định nhạc sĩ vĩ đại này cũng không thể tượng tượng được sức ảnh hưởng của mình trong nội tâm của những thanh thiếu niên nhiệt huyết. Kể từ sau khi người đàn ông nào đó nói anh thích nghe FC, cô lập tức tải không ít bài dương cầm về nghe, càng nghe lại càng phát hiện đại thần quả không hổ là đại thần, lực ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy, căn bản chính là thần, đại thần.
Anh nhìn cô, giống như nghiên cứu triệt để nội tâm cô, ngay sau đó lại cười nói: “Chính xác rất đại thần.”
Giọng nói Tô Thành hơi thấp, nhưng lại tràn đầy từ tính, cực kỳ giống MC tiết mục tâm sự đêm khuya trên đài phát thanh.
Thời điểm anh nói chuyện như vậy, làm cho người nghe cảm thấy bình an, không tránh khỏi có chút buông lỏng. Hơn nữa gương mặt của anh còn mang theo mỉm cười, không giống gió xuân lại hơn hẳn gió xuân.
Cửa phòng tiếp khách bị gõ một cái, nguyên nhân là nữ thư ký gọi anh đi họp.
Tiểu Hoãn vội vàng đứng lên, dọn dẹp đồ vật của mình vào trong túi xách, cám ơn anh: “Tô tiên sinh, ngài bận rộn như vậy, tôi cũng không quấy rầy anh. Về phần chụp hình. . . . . .”
Tô Thành gật đầu: “Tôi sẽ thông báo trước cho cô.”
“Cám ơn Tô tiên sinh!” Tiểu Hoãn cười rực rỡ nói lời cám ơn, sau đó cầm túi xách của mình, rời khỏi phòng tiếp khách.
Ánh mặt trời thật rực rỡ, không khí thật mát mẻ, Tô Thành thật tốt, thì ra tất cả đều tốt đẹp như vậy, Tiểu Hoãn đi ra khỏi công ty Quang Đông, nhìn về phía bầu trời thể hiện tư thế cái ôm ấm áp: Cố gắng lên đi, Lục Tiểu Hoãn!
Công việc ngày càng thuận lời, bánh bao ngày càng nhiều, tình yêu ngày càng hạnh phúc.
Ngay cả chuyện phỏng vấn Tô Thành khó khăn như vậy mà cô còn giải quyết được, cuộc sống còn vấn đề gì khó khăn đây? Cố gắng lên đi!
Thu hồi lại ánh mắt mang theo ý cười nhìn bên ngoài cửa sổ, lấy ra danh thiếp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua ba chữ, cúi đầu nhớ kỹ: “Lục Tiểu Hoãn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui