Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn


Chương 39 — Đáp án của Tô Thành
Tô Thành vừa mới kết thúc buổi gặp mặt với khách hàng, đang đi tới xe liền nhận được điện thoại của Hứa Mộc Vân.
“Cậu có biết tình huống bây giờ của cô ấy không?”
Hứa Mộc Vân thương tiếc vô cùng nói: “Hình như là hôn mê bất tỉnh, có thể trải qua cuộc sống của người thực vật hay không?”
Gương mặt tuấn tú của Tô Thành nhanh chóng biến thành màu đen, vô cùng uy nghiêm quát một tiếng: “Hứa Mộc Vân!”
“A được được được, tại hạ nói sai rồi, vậy chúng ta gặp mặt ở bãi đậu xe bệnh viện.”
Cúp điện thoại, chân mày Tô Thành khoá chặt, rõ ràng buổi sáng cô còn hoàn hảo xuất hiện bên cạnh anh. Lúc anh đưa cô về, nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng lại không biết làm sao của cô làm cho tâm tình của anh chuyển biến thật tốt, còn đang mong đợi ngày mai lại gặp mặt. Không ngờ mới trải qua mấy giờ, cô lại xảy ra chuyện, nếu như cô. . . . .
Tô Thành nhắm mắt lại, sẽ không đâu, cố đè xuống nội tâm đang bất an, anh lấy lại bình tĩnh, khởi động xe. Anh nhất định phải nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Hoãn.
Lúc anh đến bãi xe bệnh viện, Hứa Mộc Vân đã đứng ở đó, đang phất tay với anh, bên cạnh cậu ta còn có trái cây và hoa tươi.
Tô Thành vừa xuống xe, Mộc Vân liền nhanh chóng nói: “Em quên một chuyện quan trọng, em còn chưa hỏi đại cửu tử xem Tiểu Hoa ở phòng nào.”
Tô Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái: “Đi thôi.” Nói xong xoay người đi vào bệnh viện.
. . . . . Hứa Mộc Vân nhìn bóng lưng thon dài của anh, sau đó lại nhìn hai giỏ đồ trên mặt đất, không thể làm gì khác là chấp nhận một tay cố hết sức ôm vào.
Nhưng trong lòng cậu đang suy nghĩ; không biết phòng bệnh của Tiểu Hoa cô nương là phòng nào, chẳng lẽ muốn hỏi từng phòng bệnh sao? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Thành, cậu cũng không dám mở miệng, chỉ có thể giống như người khuân vác đi theo sau lưng Tô Thành.
Thật vất vả mới đi vào bệnh viện, đoạn đường này có vô số người nhìn chằm chằm anh và Hứa Mộc Vân, nghĩ thầm hai người đàn ông đẹp trai này vào đây làm cái gì, Tô Thành thì không cần phải nói, nữ bác sĩ và y tá đi ngang bên cạnh anh đều phải quay đầu lại nhìn anh thêm mấy lần. Ngược lại, bản thân anh hoàn toàn không phát hiện, đi thẳng đến trước mặt y tá mới dừng lại.
Hứa Mộc Vân đang buồn bực, nghĩ thầm, bệnh viện này có 7 tầng, đâu là phòng bệnh của Tiểu Hoa đây? Cậu đang chuẩn bị dùng phương pháp loại trừ để tra ra số phòng, liền nghe thấy Tô Thành nói với y tá trưởng: “Chào cô, nhờ cô tra dùm tôi số phòng của Lục Tiểu Hoãn, cô ấy bị tai nạn xe cộ, được đưa đến bệnh viện khoảng hai giờ trước.” Y tá trưởng nhìn dáng dấp tuấn lãng của Tô Thành, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều: “Cậu chờ một lát, tôi tra một chút.”
Hứa mỗ ngẩn người, hình như mới vừa rồi cậu nghe được một cái tên, Lục Tiểu gì đó. . . . . Chẳng lẽ là tên thật của Tiểu Hoa cô nương hả? Hai người đã biết tên thật của đối phương rồi sao, nhưng mà có chút kỳ quái, ở B thị này, Tô Thành cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa gần đây có một vụ án xây dựng làm càng nhiều người biết đến anh, cho dù Tiểu Hoa cô nương chưa từng thấy qua gương mặt thật của Tô Thành thì cũng nghe nói tên mới đúng! Ô hô ha, Tiểu Hoa cô nương quả nhiên là bình tĩnh.
Y tá trưởng tra được số phòng bệnh, thuận miệng hỏi câu: “Quan hệ với bệnh nhân như thế nào?” Nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, thật là ưu tú, nếu con trai của mình có một nửa ưu tú như thằng nhóc này thì tốt.
Tô Thành yên lặng mấy giây, nói rõ ràng: “Tôi là ông xã của cô ấy.”
Trái tim tiểu y tá vểnh tai nghe lén bên cạnh đều bể nát rơi đầy đất, đã nói rồi mà, làm sao người đàn ông làm cho người ta có cảm giác tốt như vậy lại độc thân được chứ.
Hứa mỗ là người còn khiếp sợ hơn các tiểu y tá. Hình như cậu nghe được thành thành nói, Tiểu Hoa cô nương là bà xã của anh. Đúng là họ kết hôn trong trò chơi, nhưng mà trong thực tế cũng nói như vậy. . . . . Ô hô ha!! Cậu vẫn cho rằng thành thành là người đem tình cảm của mình dấu trong lòng bàn tay giống như Phật Tổ Như Lai, không nghĩ tới lại có thể như vậy, Tô Thành chính là Đường Tăng! Còn là Đường Tăng có thất tình lục dục! Trước kia Tô Thành nói công việc bận rộn, nói yêu thương rất phiền toái, cho nên nhìn như thế nào cũng không thấy anh có một người bạn gái, mặc dù lúc anh học đại học từng yêu thương qua, nhưng bởi vì công việc của anh trong công ty Quang Đông quá nhiều, cộng thêm việc anh không đem trọng tâm đặt ở trên tình cảm, cuối cùng cũng không có kết quả gì. Không nghĩ tới, hôm nay để cho anh đụng phải Tiểu Hoa cô nương, cây cổ thụ già ngàn năm cuối cùng cũng mạnh mẽ ra hoa kết trái!!
Trong lòng Hứa mỗ yên lặng sùng bái Tiểu Hoãn vô số lần, ngay cả lúc nào thì bị Tô Thành túm vào thang máy cũng không biết.
Hai người đi tới tầng lầu khoa chỉnh hình, lúc đứng bên ngoài phòng Tiểu Hoãn, vừa lúc gặp được Tiêu Bạch đẩy cửa ra ngoài.
Thấy Tô Thành, ánh mắt Tiêu Bạch không tránh khỏi sáng lên, người đàn ông này thật là cực phẩm, ừ ừ, phong thái và khí chất cao hơn cậu một chút, nhưng mà hình như đã gặp ở đâu rồi, có chút quen mặt. Dựa vào ấn tượng của cậu, cậu khẳng định người này không phải đến tìm Tiểu Hoãn, nói không chừng chính là đi thăm bệnh, lại vừa đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh này, bởi vì hoạt động bình thường của Tiểu Hoãn chính là ngủ và chơi trò chơi, bây giờ Tiểu Hoãn lại là bệnh nhân. Tiêu Bạch vừa nghĩ vừa muốn nhấc chân đi đến bên ngoài hành lang hút thuốc, đột nhiên người đàn ông cực phẩm trước mắt mở miệng nói chuyện.
“Xin hỏi, trong phòng bệnh này có Lục Tiểu Hoãn tiểu thư sao?”
Tiêu Bạch mở to mắt, dùng sức nháy mắt mấy cái, a a, người đàn ông cực phẩm này đến tìm Tiểu Hoãn sao?
“Vị đẹp trai này, anh là. . . . . .?”
“Bạn cô ấy.”
A a a, cái người đàn ông cực phẩm này là bạn Tiểu Hoãn, Tiểu Hoãn à Tiểu Hoãn, khi nào thì cậu có bạn khác giới mất hồn như vậy, thân là ca ca thân nhất của cậu lại không biết.

Tiêu Bạch vội vàng nhiệt tình nhếch miệng cười: “Oh oh là bạn là bạn, vậy, chào bạn đẹp trai.” Nhìn kỹ mới thấy, không ai có thể sánh được khí chất này, ngay cả cậu cũng bái phục.
Tô Thành liếc mắt nhìn Tiêu Bạch, từ cách nói chuyện và phản ứng của Tiêu Bạch, cái người từ trong phòng bệnh của Tiểu Hoãn đẩy cửa đi ra là ai, trong lòng anh đã sớm biết.
Nhưng Tiêu Bạch không biết, người đứng sau lưng Tô Thành – Hứa Mộc Vân ôm giỏ trái cây và hoa tươi cũng không biết.
Tiêu Bạch chỉ nghĩ không biết Tiểu Hoãn đã phát triển JQ với Tô Thành từ khi nào, trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến cảnh tượng Tiểu Hoãn cự tuyệt Phương Duẫn, không khỏi cám thán, thì ra là Tiểu Hoãn giấu giếm anh chàng đẹp trai nhà giàu, không trách được không trách được.
Tô Thành liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh, tròng mắt đen lại nhìn Tiêu Bạch: “Tiểu Hoãn như thế nào?”
Tiêu mỗ giống như bị thôi miên, dùng sức gật đầu: “Yên tâm yên tâm!! Chân phải bị gãy xương nhẹ, dưỡng thương khoảng nửa tháng là được.”
Nửa tháng, vậy mà nhẹ sao? Chân mày đẹp mắt của Tô Thành nhíu lại.
Hình như người đàn ông có dáng dấp cực phẩm này rất lo lắng cho Tiểu Hoãn thì phải? Tiêu Bạch không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm với anh.
“Vậy, người bạn đẹp trai này, anh muốn nhìn Tiểu Hoãn một chút hay không? Cậu ấy mới vừa ngủ, tôi đánh thức cậu ấy dùm anh.” Lúc nãy cậu đến nhà Tiểu Hoãn lấy bình giữ ấm đồ ăn, cha Lục và mẹ Lục muốn đến thăm Tiểu Hoãn cho nên cậu chở hai người đến đây, hai người bọn họ mới vừa về nhà, cậu nhìn thấy Tiểu Hoãn ngủ nên muốn ra ngoài hút điếu thuốc, rồi may mắn đụng phải người đẹp trai cực phẩm này.
Ngón tay thon dài của Tô Thành nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Bạch: “Đừng đánh thức cô ấy, để Tiểu Hoãn nghỉ ngơi thật tốt.”
“Oh~” Tiêu Bạch âm thầm thất vọng, cậu muốn xem một chút phản ứng của Tiểu Hoãn khi thấy người đàn ông đẹp trai cực phẩm này.
“Mộc Vân, bỏ những thứ cậu đem đến xuống đi.” Tô Thành hạ lệnh với Hứa mỗ đang đứng sau lưng.
Hứa mỗ nghe được, cảm thán, rốt cuộc có thể bỏ xuống rồi sao? Vội vàng đặt trái cây và hoa tươi cạnh cửa phòng bệnh, giống như là trút được gánh nặng.
“Ô hô ha, tay của em đau quá. Chúng ta không vào thăm Tiểu Hoa cô nương sao?” Cậu xoa xoa cánh tay hỏi Tô Thành.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tô Thành nhàn nhạt liếc cậu một cái, Tiêu Bạch là hoá đá ngay tại chỗ.
Lời hứa mỗ nói cũng đủ rõ ràng, Tiểu Hoa cô nương, thường ngày ở trong trò chơi, Mộc Vân thường gọi Tiểu Hoãn là Tiểu Hoa cô nương, mặc dù phần lớn thời gian đều gọi cô là chị dâu, nhưng mà, rõ ràng như vậy, chỉ cần là người có đầu óc một chút liền nghe được rõ ràng. Đương nhiên Tiêu Bạch cũng vậy, chẳng qua là cậu không có phản ứng kịp, rốt cuộc hai người đang đứng trước mắt cậu là ai?? Thời điểm đại não chậm lụt, liền dễ dàng làm máu trong cơ thể chảy quá chậm, thời điểm máu chảy quá chậm, liền dễ dàng đờ đẫn, đờ đẫn liền dễ dàng hoá đá. Bộ dáng bây giờ của Tiêu Bạch chính là hoá đá.
Một tiếng than nhẹ đến nỗi không nghe thấy, cũng được, sớm muộn thì cũng phải biết, cải lương không bằng bạo lực.
Tô Thành đưa tay với Tiêu Bạch đang hoá đá: “Tiểu Bạch, tôi là Tô Thành.”
Tiêu Bạch mờ mịt nhìn bàn tay đang đưa qua, cũng mờ mịt suy nghĩ: người đàn ông này thật là thần thánh, cho nên biết biệt danh của cậu là Tiểu Bạch. Nhưng mà cậu không phải họ Tiểu, cậu họ Tiêu. Hơn nữa người đàn ông này tên là Tô Thành, Tô Thành, Tô. . . . . . Tô Thành?!
“Anh. . . . . . anh là Tô Thành?”
Tô Thành mỉm cười gật đùa.
“Tô Thành công ty Quang Đông? Tô Thành vô địch bàn đàm phán, áp đảo một đống lão già lưu manh?”
Mặc dù khoé mắt đột nhiên giật giật, nhưng Tô Thành vẫn nhã nhặn gật đầu như cũ: “Đúng vậy, là tôi.”
Oa!!! Cậu đã sớm nghe nói, nghe nói Tô Thành là người đàn ông vô cùng xuất sắc, 27 tuổi liền phụ trách rất nhiều hạng mục lớn trong công ty Quang Đông, không nghĩ tới, hôm nay lại để cho cậu nhìn thấy người sống!!
Tiêu Bạch lập tức khôi phục bản tính, nhào qua dùng sức bắt tay Tô Thành: “Chào anh chào anh, tôi tên là Tiêu Bạch, tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh, hôm nay lại nhìn thấy người sống, quả thật là vô cùng khác thường, tôi cảm động muốn phun trào!!”
Người sống. . . . . ừ, xem ra cậu ta không có gì khác trong trò chơi.
“Vậy, Tô. . . . . Thành đẹp trai, anh tìm Tiểu Hoãn của chúng tôi, hai người quen biết nhau lâu rồi sao?” Lúc này Tiêu Bạch thật sự kích động, người đẹp trai cực phẩm này lại là Tô Thành! Cho nên Tô Thành tìm đến Tiểu Hoãn, a a a, có thể nào làm cho cậu không cuồng loạn không cuồng loạn đây!
“Không tính là ngắn.”

“A ~ không ngắn không ngắn ~” Thì ra là còn có chuyện bí mật không tiện công khai, Tiểu Hoãn à, như vậy không được.
Tiểu Hoãn đang ngủ say trên giường bệnh, căn bản là không nghe được Tiêu Bạch nói gì, huống chi cậu còn rên rỉ trong nội tâm.
Tô Thành nhìn cánh cửa đang khép hờ, nhắc nhở Tiêu Bạch: “Đóng cửa lại, đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Đương nhiên là Tiêu Bạch lập tức tuân theo chỉ thị, nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận, sau đó đi theo sau lưng Tô Thành, về phần Hứa Mộc Vân, cậu nhìn cánh cửa đã được đóng cẩn thận, vẫn phải làm số khổ tiếp tục ôm giỏ trái cây và hoa tươi đuổi theo phía sau.
Đợi đến khi hai người đến ban công hành lang phía đối diện, lúc này Tô Thành mới nhăn mày nói với Tiêu Bạch: “Tiểu Bạch, cho đến bây giờ còn không nhận ra tôi sao.”
Tiêu Bạch sửng sốt, không phải là Tô Thành sao, còn phải nhận ra như thế nào?
Chỉ thấy hai tay Tô Thành tuỳ ý nhét trong túi quần, đôi mắt xinh đẹp nhìn như mệt mỏi rồi lại thoải mái nhìn Tiêu Bạch, cười nhạt nói: “Tiểu Bạch, tôi là Phi Thành Vật Nhiễu.”
Người bạn nhỏ Tiêu Bạch, rốt cuộc phun trào.
“Anh ~ anh ~ không ~ anh mới vừa ~ nói gì ~?”
Phảng phất giống như đã sớm đoán được Tiêu Bạch sẽ phản ứng như vậy, Tô Thành nói lại một lần: “Tôi là Phi Thành Vật Nhiễu.”
Phi Thành Vật Nhiễu? Cái đó trong trò chơi? Thương nhân đại thần? Lão công trong trò chơi của Tiểu Hoãn? Trời ~~ a!!!
Tiêu Bạch buồn bã bay tới nắm tay Tô Thành: “Không phải là thật đúng không? Anh trêu chọc tôi đúng không?”
“Chính xác ngàn lần.”
Mặc dù mới vừa rồi cậu bị sự thật Phương Duẫn là Vân Thuỷ Thiên hù doạ, nhưng cũng không có hiệu quả mãnh liệt như giờ phút này.
A, thật là không nghĩ đến, thương nhân đại thần lại chính là Tô Thành, không trách được thương nhân đại thần lại mạnh mẽ như vậy, anh là người đàn ông trẻ tuổi có tiền đồ nhất B thị!
Nội tâm Tiêu Bạch vùng vẫy vô số lần, rốt cuộc mở miệng nói chuyện lần nữa: “Cho nên. . . . . . anh là Tô Thành, anh cũng là Phi Thành Vật Nhiễu, Tô Thành là Phi Thành Vật Nhiễu, Phi Thành Vật Nhiễu chính là Tô Thành? Anh là thành thành mà tôi sùng bái?”
Tô Thành gật đầu: “Đúng, không sai.”
Tiêu Bạch nhìn gương mặt Tô Thành, lại nhìn người đang khổ cực ôm giỏ trái cây và hoa tươi, gương mặt rung động.
“Ô hô ha, cánh tay của tôi chịu không nổi.” Rốt cuộc Hứa Mộc Vân cũng đi tới, cậu để giỏ trái cây và hoa tươi xuống đất lần nữa, lúc này mới phát hiện hai người thật quá yên lặng, hơn nữa vẻ mặt của vị huynh đài này rất có cảm giác chết lặng.
Nghe Mộc Vân nói chuyện, Tiêu Bạch trừng mắt, Hứa Mộc Vân vừa nhìn Tiêu Bạch nháy mắt mấy cái, vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Vị huynh đài này, chúng ta thật đúng là có duyên!” Đều biết Tiểu Hoa cô nương, quá có duyên.
Tô Thành không dấu vết rút tay khỏi móng vuốt của Tiêu Bạch, chỉ chỉ Hứa Mộc Vân: “Tiểu Bạch, cậu ta là Hứa Tiên.” Sau đó lại chỉ chỉ Tiêu Bạch: “Tiểu bá vương anh tuấn.”
“Ô hô ha!”
“A a!!”
Tiêu Bạch và Hứa Mộc Vân đồng thời kêu lên một tiếng, chẳng ai trong hai người bọn họ sẽ nghĩ mình sẽ trùng hợp gặp mặt trong tình huống này.
Hứa Mộc Vân chạy nhanh lại, cầm tay Tiêu Bạch: “Đại cửu tử, tại hạ và đại cửu tử thật đúng là có duyên, hôm nay mới gặp được, quả nhiên dáng dấp đại cửu tử thật là anh tuấn!”
Tiêu Bạch cũng cầm tay Hứa Mộc Vân: “Thân gia, hai ta thật là quá con mẹ nó có duyên, giống như đi giữa vùng đất khô hạn gặp được sương ngọt, hôm nay thân gia thấy thân gia!”
Hai người vô cùng cảm động, thường ngày là bạn tri kỷ trong trò chơi, hôm nay rốt cuộc có thể gặp mặt trong cuộc sống thực tế, thật là kích động lòng người, kích động lòng người.

“Hai vị đã kích động xong chưa?” Tô Thành quét mắt nhìn hai người bọn họ, Tiêu Bạch và Hứa Mộc Vân lập tức trăm miệng một lời: “Xong rồi!”
Trong lòng có chút buồn cười, bộ mặt thật của hai người này giống nhau như vậy, xem ra bình thường Tiểu Hoãn nhà anh chăm sóc Tiêu Bạch cũng không ít.
Lúc này Tiêu Bạch mới đột nhiên nhớ tới, chuyện chính không phải là chuyện duyên phận giữa cậu và thân gia, mà là duyên phận giữa Tô Thành và Tiểu Hoãn!! Hai người kết hôn trong trò chơi, Tô Thành và Tiểu Hoãn lại quen biết nhau trong thực tế, đây là đại vui mừng mới đúng, tại sao mới vừa rồi Tiểu Hoãn lại có vẻ mặt giãy giụa như vậy đây? A! Chẳng lẽ!
“Vậy, thành thành à, tại sao anh biết Tiểu Hoãn?” Hứa Mộc Vân rất đồng ý với câu hỏi của Tiêu Bạch, lập tức gật đầu, cậu cũng muốn biết tại sao thành thành lại quen với Tiểu Hoa cô nương trong thực tế.
Tô Thành cười nhạt: “Gần đây cô ấy tới tìm tôi phỏng vấn.”
“Nói như vậy, là bởi vì phỏng vấn cho nên mới quen biết Tiểu Hoãn sao?”
Tô Thành liếc mắt nhìn Tiêu Bạch, không lên tiếng bày tỏ cam chịu. Nhưng trong đầu anh lại nhớ tới cảnh tượng bên ngoài phòng tiếp khách sau khi Tiểu Hoãn chụp hình cho anh. Nói đúng ra thì Tiêu Bạch là người nói cho anh biết Tiểu Hoãn chính là nho nhỏ. Nhưng mà, cái này cậu ta không cần thiết phải biết.
Tiêu Bạch và Hứa Mộc Vân chỉ có thể cảm thán vô hạn, trên thế giới này chuyện gì cũng có, hai người trong trò chơi lại có thể gặp nhau trong cuộc sống, thật là ông trời gắn kết nhân duyên! Tiểu Hoãn à, cậu thật may mắn!!!
“Vậy Tiểu Hoa cô nương có biết thân phận thật của anh không?” Lần này đổi thành Hứa Tiên nghi ngờ, lần đó cậu nói chuyện phiếm với Tiểu Hoa cô nương, hình như cô ấy không biết bọn họ cũng ở B thị, còn mời cậu đến B thị chơi.
Tô Thành trầm ngâm, nói: “Tạm thời không biết.”
Oh! ~ Tiêu Bạch tỉnh ngộ, thì ra chỉ có một mình Tiểu Hoãn là không hay biết chuyện gì đang xảy ra, hình như cậu ấy cho rằng mình đơn phương yêu mến, cho nên mới không chịu thừa nhận bản thân mình thích thành thành.
Nếu sau khi Tiểu Hoãn gặp chuyện không may, Tô Thành nhanh chóng chạy tới bệnh viện, vậy có phải đại biểu anh cũng thích Tiểu Hoãn hay không. . . . .? Suy nghĩ lại, Tiêu Bạch quyết định mạo hiểm một lần.
“Vậy, thành thành. Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Nói.”
“Cái đó ~ cái đó ~ chính là ngươi đối với Tiểu Hoãn của chúng . . . ta. . . . ha.” Biểu hiện cà lăm của Tiêu Bạch xông thẳng vào mắt Tô Thành.
Hứa Mộc Vân ở một bên nhìn xem vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Đại cửu tử? Mắt ngươi đau sao? Có muốn tại hạ mua thuốc nhỏ mắt cho ngươi không?”
“Không cần không cần.” Tiêu Bạch trực tiếp khoát tay, nhưng lập tức lại gật đầu, “Muốn muốn, cám ơn thân gia, thân gia mau đi đi, mắt ta đau đến gào khóc rồi.” Cậu muốn Hứa Mộc Vân đi khỏi nơi này, dù sao vấn đề này liên quan đến tình cảm cá nhân và tôn nghiêm Tiểu Hoãn, tốt nhất là không cần có người thứ ba xuất hiện ở đây, cho nên, không thể làm gì khác là uỷ khuất thân gia.
Hứa Mộc Vân vừa rời đi, Tiêu Bạch lập tức dựa sát vào Tô Thành. Đáng tiếc dáng dấp của Tô Thành là một mét tám mươi bốn, có chút cao, bây giờ cậu mới có một mét bảy mươi lăm, còn phải hơi ngước đầu lên mới nhìn thấy Tô Thành. Người này chẳng những đẹp trai mà còn cao nữa, còn có chỗ nào chừa cho người ta sống không trời? Nhưng mà cậu cũng không quan tâm đến những chuyện này, chuyện cậu quan tâm nhất là chuyện tình cảm của Tiểu Hoãn.
Tô Thành nhìn thấy Tiêu Bạch đuổi khéo Hứa Mộc Vân, đương nhiên anh rất rõ cậu ta muốn hỏi cái gì, thật ra đáp án của anh cũng rất rõ ràng, mặc kệ Mộc Vân có ở đây hay không, cũng chỉ có một đáp án.
Tiêu Bạch cười ha ha, sau đó nuốt một ngụm nước miếng mới hạ giọng nói: “Thành thành à, anh đối với Tiểu Hoãn nhà chúng tôi như thế nào, Tiểu Hoãn nhà chúng tôi đối với anh thật là. . . .”
Tròng mắt đen thâm thuý đột nhiên sáng lên, Tiểu Hoãn đối với anh?
Tiêu Bạch vẫn còn chìm trong cảm xúc không biết nên nói như thế nào cho nên không biết mình đã tiết lộ nội tâm của Tiểu Hoãn trong lúc vô tình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phát hiện bản thân mình không tìm được câu chữ thích hợp. Dứt khoát cắt đứt, cứ tuỳ tiện nói đi, dù sao thì cũng có ý đó.
“Thành thành, ở trong lòng anh, rốt cuộc quan hệ giữa anh và Tiểu Hoãn nhà chúng tôi là quan hệ gì?” Nếu Tô Thành nói là bạn bình thường, vậy Tiểu Hoãn. . . . .
Không ngờ Tô Thành lại nói: “Cô ấy là nương tử của tôi.”
Mẹ nó. . . . . Tiêu Bạch 囧. Bình thường đều là cậu làm người khác 囧, đây là lần đầu tiên cậu bị người ta làm 囧, còn là người đàn ông tuyệt phẩm như vậy.
“Vậy ~ tôi không phải nói trò chơi. . . . .” Chẳng lẽ cậu không biết Tiểu Hoãn là lão bà của thành thành ở trong trò chơi sao? Nếu không biết thì tại sao cậu lại được Hứa Tiên gọi là đại cửu tử đây.
“Ý của ta là nói trong cuộc sống thực tế, còn anh, đem cậu ấy làm thành người nào. Nói ví dụ như bạn tốt, bạn rất thân, hay là muốn phát triển đến cái loại đó. Về phần quan hệ nương tử này, đó là trong trò chơi.”
Lần này Tô Thành trả lời cực kỳ nhanh chóng: “Yên tâm, rất nhanh, trong thực tế sẽ là như vậy.”
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . vô số giây, rốt cuộc Tiêu Bạch cũng tử trận.
Thì ra khí chất đại thần là như thế này, nói ra những lời này mà mặt không đỏ khí không suyễn.
Nhìn một chút, người ta nói như thế nào.
Rất nhanh, trong thực tế sẽ là như vậy. Ý tứ là, trong trò chơi Tiểu Hoãn là lão bà của Tô Thành, trong thực tế, rất nhanh cũng sẽ trở thành lão bà của Tô Thành.

Khiếp sợ!!
Tiêu Bạch bị chấn động cũng thành thói quen, cậu làm mấy cái hít sâu, lúc này mới có thể trấn định nhìn về phía Tô Thành.
Mà Tô Thành, khoé miệng thuỷ chung treo lên nụ cười vui vẻ nhàn nhạt, lúc nói đến Tiểu Hoãn, ngay cả tròng mắt đen cũng có chút dịu dàng bất thường.
“Thành thành. . . . .” Anh ấy thật sự thích Tiểu Hoãn. Tiêu Bạch cảm động, Tiểu Hoãn à, cậu may mắn dữ dội, gặp được người đàn ông như Tô Thành, mà Tô Thành, làm sao không thích Tiểu Hoãn đây?
Cho nên có thể ở trong chúng sinh tìm được đối tượng thích hợp chính là việc cực kỳ may mắn.
“Tiểu Bạch, không nên nói cho Tiểu Hoãn biết tôi đã tới.”
“A, tại sao?” Tiêu Bạch không hiểu.
“Bởi vì cô ấy còn chưa có chuẩn bị xong.” Bây giờ Tiểu Hoãn còn đem anh đặt trong thế giới hư ảo, làm thành cảm giác động tâm, mà không nghĩ tới sẽ cố gắng cùng anh tìm kiếm tình cảm thật sự.
Ở trong trò chơi, Tiểu Hoãn thích anh, tại sao anh lại không có tình cảm với cô ở trong trò chơi đây, chẳng qua là, tất cả vẫn còn chưa đủ, còn chưa đủ để cho bọn họ bỏ qua cuộc sống hư ảo chân chính đi tới cuộc sống thực tế.
Sau khi phát hiện cô chính là nho nhỏ, anh đã từng rất nghiêm túc suy nghĩ phần tình cảm này có thể duy trì được hay không, cũng không phải tâm tình anh quá mức lạnh lùng, mà là thói quen công việc cho phép anh làm như vậy. Đối với anh mà nói, tuyệt không tồn tại thứ tình cảm chỉ nói hiện tại không nghĩ tới tương lai.
Có một vài thứ tình cảm đến quá nhanh mà không có nguyên nhân, có lẽ lúc còn trẻ, anh không có năng lực nắm giữ, nhưng mà bây giờ anh đã có năng lực làm cho người khác hạnh phúc, cho nên anh nhất định phải cẩn thận chờ đợi.
Có rất nhiều người, lúc gặp người mình thích, có thể chỉ vì một cái nháy mắt, một nhịp tim liền cho rằng mình đã chuẩn bị đủ để yêu thương, thật ra thì không phải như vậy. Cho dù thích một người nhưng không được đáp lại cũng vẫn cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm, bởi vì có thể bước tới theo tiết tấu của bước chân mình, thậm chí còn ảo tưởng ra rất nhiều tình huống liên quan đến người kia, ví dụ như tính tình ví dụ như yêu thích. Mà khi hai người ở chung một chỗ, cũng không phải chỉ cần yêu thích là đủ, phải học cách hiểu nhau học cách tha thứ, hơn nữa phải học cách chân chính yêu đối phương là như thế nào. Nếu như nói yêu đơn phương là một loại cảm giác chua ngọt, như vậy yêu thương lẫn nhau chính là tư vị mâu thuẫn. Bởi vì vô cùng có khả năng làm cho bản thân mình trong vòng một giây đau lòng đến rơi nước mắt, một giây sau lại vui vẻ đến vô cùng.
Mà anh, nếu đã xác định là Tiểu Hoãn, anh hi vọng vĩnh viễn đều làm cô gái kia mỉm cười.
Cho nên, anh không để cho cô biết mình là Phi Thành Vật Nhiễu, không phải anh muốn trêu chọc cô, mà là anh muốn cho cô thời gian, để cô hiểu được như thế nào là yêu.
Tiêu Bạch kích động vỗ bả vai Tô Thành: “Thành thành, tôi quả thật không có nhìn lầm anh.”
Giống như là nghĩ đến cái gì đó, Tiêu Bạch tiếp tục nói: “Vậy anh phải tăng nhanh tiến độ, nếu không dì lại gây áp lực cho Tiểu Hoãn.”
Tô Thành thoáng cau mày, trong lúc bất chợt lại hỏi: “Tiểu Bạch, không phải là cậu còn chuyện gì chưa nói cho tôi biết chứ.”
Tiêu Bạch giật mình, cái này cái này, đại thần thật là đại thần.
“Cái đó, dì vẫn thúc giục Tiểu Hoãn tìm đối tượng hẹn hò, cho nên gần đây cậu ấy đều bận rộn xem mắt. Anh. . . . .”
Trong nháy mắt, Tiêu Bạch nhìn thấy trong tròng mắt đen thâm thuý của Tiêu Bạch thoáng qua tia sáng lạnh lùng, nhưng mà chỉ trong chớp mắt như vậy, là anh nhìn lầm sao?
Tô Thành nhăn mày, ý bảo Tiêu Bạch tiếp tục nói.
“Cái đó, tóm lại anh phải cố gắng lên đó, thành thành.”
“Không có chuyện khác?”
. . . . . . Tiêu Bạch khó khăn nuốt nước miếng.
“Hình như. . . . . . có. . . . . . .”
“Nói.”
“Cái đó. . . . . có một người đàn ông luôn hẹn Tiểu Hoãn ra ngoài. Hơn nữa. . . . . hơn nữa. . . . .”
“Nói.”
Tiêu Bạch nhắm mắt lại, lớn tiếng nói ra: “Hơn nữa tôi và anh đều biết người đó.”
Vậy đó chính là người trong trò chơi.
“Người nào?”
“Vân Thuỷ Thiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận