Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn


Chương 40 — Chúng ta quen nhau đi
Là hắn? Chân mày Tô Thành nhíu lại.
Nếu như Tiêu Bạch biết, vậy chắc là Tiểu Hoãn đã sớm biết được chuyện này, nói mới nhớ, gần đây Tiểu Hoãn luôn tìm mọi lý do để lui đội với Vân Thuỷ Thiên. Như vậy, xem ra Tiểu Hoãn không muốn có bất cứ dính dáng gì tới Vân Thuỷ Thiên.
Nhận thức này làm cho khoé miệng anh nâng lên nụ cười nhợt nhạt.
Tô Thành nói với Tiêu Bạch: “Tôi biết.”
Đối với sự bình tĩnh của Tô Thành, Tiêu mỗ chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là: đẹp trai!
Không hoảng hốt không bấn loạn, phảng phất giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay tràn đầy khí thế mạnh mẽ, hơn nữa hành động của anh còn phù hợp với khí chất trong sạch không dính bụi trần, làm cho người ta không thể không ưa thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Tiêu Bạch đang chuẩn bị ôm giỏ trái cây và hoa tươi trở về phòng, Tô Thành lại nhàn nhạt nói câu: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm Tiểu Hoãn, lấy thân phận là Tô Thành.”
Sau đó ánh mắt như có như không liếc nhìn Tiêu Bạch, bạn nhỏ Tiêu Bạch thấy Tô Thành liếc mắt nhìn mình liền đứng nghiêm trang giống như người trong quân đội, gật đầu đảm bảo: “Biết biết, chúng tôi không biết gì hết, hoàn toàn không biết.”
Cũng coi như là ước định giữa đàn ông với đàn ông đi.
Ngày thứ hai, Tiêu Bạch cố ý đến bệnh viện sớm một chút.
Tiểu Hoãn nhìn thấy gương mặt Tiêu Bạch bóng loáng tràn đầy hưng phấn, kỳ quái hỏi: “Heo Tiểu Bạch, cổ phiếu cậu mua lại tăng giá sao?”
“Không có.”
“Không có? Vậy sao cậu lại cười bỉ ổi như vậy?” Nếu như dán thêm cho Tiêu Bạch hai cọng râu cá trê, đảm bảo sẽ giống Hoàng Thế Nhân như đúc.
Tiêu Bạch giật mình, vội vàng nhanh chóng hoạt động cơ miệng: “Nhìn thấy tinh thần cậu tốt như vậy, ca ca thật là cảm động, giống như Hoàng Hà cuồn cuộn trôi tới, lại giống như Trường Giang cuồn cuộn trôi đi.”
Tiểu Hoãn mếu máo, vậy là sao, tinh thần của cô ngày hôm qua vô cùng tốt mà, dù sau chân phải cũng bất động, lại căng phồng giống như cái bánh chưng, cũng không có cảm giác gì.
“Đúng rồi, Tiểu Bạch.” Tiểu Hoãn nghiêng đầu, nhìn giỏ trái cây và hoa tươi bên cạnh giường bệnh. “Cái này là của ai đưa tới?” Ngày hôm qua, sau khi cô tỉnh lại liền nhìn thấy cái này, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội để hỏi.
Thân hình Tiêu mỗ chấn động, cái này. . . . . nới như thế nào đây, cũng không thể nói là mình đi mua, đột nhiên đầu óc chuyển động: “Nghe y tá nói là một người đàn ông đẹp trai đưa tới, nhưng mà tớ không nhìn thấy, lúc đó tớ đi hút thuốc.”
Đẹp trai? Tiểu Hoãn suy nghĩ một chút, là ai đây? A, chẳng lẽ là Phương Duẫn, không đúng, nếu như là Phương Duẫn đưa tới thì hắn sẽ đến chào hỏi Tiêu Bạch.
“Tiểu Hoãn à, là anh đẹp trai nào vậy?” Bàn tay Tiêu Bạch sờ càm cười ha ha.

“Tớ đâu biết.” Tiểu Hoãn nghiêng đầu không quan tâm đến Tiêu Bạch.
Trong lòng Tiêu Bạch đang suy nghĩ, không biết cũng không sao, một lát nữa cậu sẽ biết. Nhưng mà mặc dù cậu biết ngoài mặt, nhưng lại không biết sự thật ẩn dấu đằng sau nó, đủ phức tạp đủ huyền huyễn, quá kích thích!
“Máy tính mới của tớ đâu?” Đột nhiên Tiểu Hoãn nhớ tới chuyện ngày hôm qua Tiêu Bạch đã hứa sẽ mua máy tính mới ình.
“Máy tính? Chờ cậu xuất viện rồi mua cho cậu.”
Tiểu Hoãn lườm Tiêu Bạch: “Không được, tớ phải có ngay bây giờ.” Bác sĩ nói chỉ cần dưỡng thương mười lăm ngày là trở lại bình thường, cho nên ba ngày nay cô đều phải ở trong bệnh viện, nói là muốn quan sát cái gì đó, nhưng mà cái gì cũng không có làm, cứ nhàm chán ngủ suốt cả ngày như vậy, lại không thể chạy tới chạy lui, không lên trò chơi thì làm gì đây.
Tiêu Bạch buồn bực nhức đầu, có nhiều lúc Tiểu Hoãn thật là quật cường, vì vậy, cậu cảm thấy thành thành thật sự mạnh mẽ, Tô đại thần chế ngự cô gái quật cường, đề tài này thật là kích thích.
Nhìn thấy Tiêu Bạch không nói lời nào, Tiểu Hoãn lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không thì đem máy tính xách tay của cậu cho tớ chơi mấy ngày.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tớ muốn. . . . . lên trò chơi.” Lúc Tiểu Hoãn nói đến ba chữ cuối cùng, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Trong lòng Tiêu Bạch len lén mừng thầm, xem đi, người bình thường lên mạng chơi trò chơi, có ai sẽ lấy gương mặt xấu hổ như vậy không, không trách được người đời có câu, tình yêu có thể làm heo mẹ biến thành Điêu Thuyền, Tiểu Hoãn cũng có thể trở thành Chiêu Quân.
Xin tha thứ cho ngữ văn không tốt của Tiêu Bạch, cho nên thường sử dụng những từ ngữ không nên sử dụng.
Đột nhiên cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái, Tiểu Hoãn và Tiêu Bạch không hẹn mà cùng nhìn sang.
Chỉ thấy một người đàn ông với gương mặt tuấn lãng, tràn đầy khí chất đang cầm một đóa hoa bách hợp, khoé miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt đứng bên cạnh cửa ra vào. Một thân quần áo màu trắng làm cho dáng người anh càng trở nên thon dài phóng khoáng, một góc áo sơ mi hơi nhấc lên do chuyên tâm làm việc trong thời gian dài.
Cảnh tượng này, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Một thân quần áo trắng, tay áo lướt nhẹ, tư thái bình tĩnh, khí chất phóng khoáng, chỉ có đứng trước mặt cô. . . . .
Thật giống như, thật giống như người trong lòng cô: Phi Thành Vật Nhiễu.
Tròng mắt đen của anh, phảng phất giống như xuyên thủng việc đời, hình như còn mang theo vui vẻ. . . . . tròng mắt đen. . . . . tròng mắt đen?!
Tiểu Hoãn giật mình, lúc này mới kêu nhỏ: “Tô Thành?” Tại sao lại là anh?
So với sự kích động của Tiểu Hoãn, Tiêu Bạch còn kích động hơn, vừa nhìn thấy Tô Thành, Tiêu Bạch lập tức đứng lên, ánh mắt sáng lấp lánh muốn đi đến bên cạnh anh.
Không ngờ Tô Thành lại nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, Tiêu Bạch liền lập tức đứng ngay tại chỗ. Bởi vì, trong ánh mắt đẹp trai của Tô Thành, Tiêu Bạch có thể đọc được mệnh lệnh uy nghiêm: người nhàm chán nên nhanh chóng biến mất.
Vì vậy cả người Tiêu mỗ liền căng thẳng, cười ha ha với Tiểu Hoãn: “Vậy, cậu có khách tới, tớ ra ngoài một lát.” Nói xong liền biến mất như làn khói, sau khi biến mất liền gửi tin nhấn rơi nước mắt đầy mặt cho Hứa mỗ: “Thân gia à, thành thành thật là mạnh mẽ.” Hứa mỗ cũng nhanh chóng trả lời: “Đại cửu tử, ngươi quả thật là đại cửu tử của tại hạ, rốt cuộc ngươi cũng phát hiện ra sự ma mãnh của hắn.”

Hai người lại một lần nữa lâm vào bi thương.
Tiêu Bạch biến mất nhanh chóng làm cho Tiểu Hoãn vô cùng mệt mỏi. Thời điểm Phương Duẫn xuất hiện, cô nhớ Tiêu Bạch không có biến mất nhanh như vậy, cậu ta còn lấy thân phận ca ca của cô mà xưng huynh gọi đệ với Phương Duẫn, hỏi lung tung này nọ, bây giờ Tô Thành tới, cô không muốn Tiêu Bạch đi, cậu ta lại chạy trốn còn nhanh hơn người khác.
Về phần vì sao cô không muốn Tiêu Bạch đi, chắc là bởi vì khí chất của người đàn ông này quá mức mạnh mẽ, hơn nữa anh còn biết cô đã từng chạy đến công ty Quang Đông nộp đơn xin việc. >_<
Nhưng mà, tại sao anh lại tới đây, hơn nữa tại sao dáng dấp của anh lại quen mắt như vậy? Trong tay còn cầm hoa làm gì?
Nghĩ như vậy, Tiểu Hoãn không tự chủ được đem ánh mắt tập trung vào bó hoa trên tay anh, bó hoa được bao bọc bằng bìa kiếng màu tím cùng màu với nơ bướm, là loại hoa bách hợp xinh đẹp thuần khiết.
Tô Thành đi đến bên cạnh giường bệnh, hơi khom lưng đưa hoa cho Tiểu Hoãn: “Tiểu Hoãn, cho em.”
Gần như là làm theo bản năng, cô giơ tay nhận lấy bó hoa, đây là lần đầu tiên có đàn ông tặng hoa cho cô. Đi qua 25 năm cuộc đời, trừ những năm cô học vườn trẻ bẻ trộm hoa hồng, cho đến bây giờ, cô chưa từng nhận được hoa, hơn nữa còn là bó hoa lớn như vậy. Thuận tiện đếm thử một chút, mười một đóa, tại sao không phải là mười đóa, quả nhiên người đàn ông này không chú ý đến số lượng, nói gì thì nói, số mười vẫn chẵn hơn số mười một, anh còn cố ý tặng nhiều hơn một đóa. . . . . .
Nhưng mà cô vẫn xấu hổ nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Nói xong lời cám ơn, Tiểu Hoãn không nhịn được giương mắt nhìn Tô Thành, vừa đúng lúc nhìn thấy tròng mắt đen xinh đẹp kia cũng đang nhìn mình, trái tim không chịu được kích thích thắt lại.
Người đàn ông này, nhìn gần thật sự cực kỳ đẹp mắt, người ta thường nói sự đẹp trai của đàn ông là dựa vào ba phần lớn lên và bảy phần ăn mặc, nhưng anh không cần ăn mặc, bởi vì khí chất bất phàm của anh cũng có thể làm người khác rung động.
Đột nhiên một đường ánh sáng bổ ngang đầu Tiểu Hoãn, cô vội vàng lắc đầu, không xong, cô lại bị sắc đẹp mê hoặc.
Tô Thành vẫn cẩn thận quan sát nét mặt Tiểu Hoãn, lúc anh nhìn thấy cô đỏ mặt thì tròng mắt đen thâm thuý liền trở nên dịu dàng. Trong lòng không khỏi tự giễu cợt mình, khi nào thì bắt đầu, cây cổ thụ già ngàn năm trong miệng Hứa Mộc Vân bắt đầu nở hoa, hơn nữa còn nở một cách khẩn cấp như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người yên tĩnh đến mức có thể nhận ra không khí mập mờ nhàn nhạt đến từ đối phương.
Vốn là Tiểu Hoãn muốn hỏi tại sao anh lại tới đây, dù sao thì chị Linh đã nói Tiểu Tuyết sẽ thay thế cô đi phỏng vấn người đàn ông nào đó, vậy Tô Thành nên biết rồi mới đúng. Nhưng mà cô nhớ mình còn có. . . . . nhược điểm ở trên tay anh, cũng không dám tuỳ tiện mở miệng. Hơn nữa anh còn tặng hoa cho cô, việc này càng thêm nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
Sau một hồi yên lặng, Tô Thành vẫn là người mở miệng trước.
“Ngày hôm qua tôi nên kiên trì đưa em về nhà.” Nếu không, cô sẽ không bị xe đụng.
Tiểu Hoãn sửng sốt, hiểu được ý tứ của anh, lập tức lắc đầu: “Không có liên quan đến anh, là tự tôi không cẩn thận.”
Tô Thành liếc nhìn chân phải được băng bó chặt chẽ của cô: “Là sai lầm của tôi.”
“Trời, thật sự không phải tại anh!” Tiểu Hoãn gấp gáp quơ quơ đóa hoa, “Là bởi vì sau khi tôi về đến nhà liền tạm thời muốn đi xem mắt, kết quả mới không cẩn thận. . . . . .”
Lau mồ hôi!! Cô mới nói cái gì, xem mắt. . . . .

A a, mẹ Thiên Lôi nhanh ra đây đánh con ngất xỉu đi.
Quả nhiên, Tô Thành híp lại đôi mắt hút hồn: “Xem mắt.” Vì đi gặp Vân Thuỷ Thiên sao?
Tiểu Hoãn 囧 tới 囧 đi, hoàn toàn không có phát hiện ra vẻ mặt tức giận của Tô Thành. Cô chỉ biết mình thật sự mất mặt, thế nhưng lại nói ra chuyện mình đi xem mắt cho nên mới xảy ra tai nạn trước mặt một người đàn ông, có vẻ giống như cô thật đói khát.
Nếu như trời cao nguyện ý lấy ánh trăng bảo vệ cô, cô nhất định sẽ lựa chọn sử dụng vào lúc này, nhìn về phía trời à nói lên rằng: “Bát-nhã-ba-la-mật-đa”. Làm cho thời gian quay trở lại mấy phút trước, cô nhất định sẽ nói với anh, thật ra là bởi vì cô quá chuyên chú đọc sách mà không phát hiện có xe chạy đến gần mình.
Bát nhã ba la mật đa : “Sự toàn hảo của trí huệ” chính là nhận thức các pháp đều trống không, chỉ là những tên gọi, không có tự ngã và nhìn theo chân lí tuyệt đối (sa. paramārthataḥ) thì không một vật nào tồn tại.
Đáng tiếc, tất cả chỉ dừng lại trong suy nghĩ, bởi vì cô có thể cảm giác được. Tầm mắt nóng rực của Tô đại soái ca vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Chính xác là Tô Thành vẫn nhìn Tiểu Hoãn, nhưng anh là loại người suy nghĩ vấn đề với tốc độ nhanh chóng, cho nên sau khi nghe cô nói mình đi xem mắt, anh lập tức có quyết định mới.
“Tiểu Hoãn, chuyện phỏng vấn không cần phải gấp, tôi đã nói với lãnh đạo của em, chờ sau khi em khỏi bệnh lại tiếp tục phỏng vấn.”
Hả? Tiểu Hoãn không dám tin chớp chớp mắt. Mới vừa rồi đang nói tới đề tài kia, tại sao lại nhảy qua đề tài này rồi? Nhưng mà sau khi suy nghĩ xong, cô chỉ cảm thấy, oh thật tốt thật tốt, nhảy qua cũng tốt, sẽ không lúng túng như vậy, nhưng mà chờ cô khỏi bệnh rồi mới phỏng vấn, đó là ý gì?
Nhìn cô vẫn cúi đầu lâm vào trạng thái suy tư, Tô Thành cười nhạt: “Thế nào, tài liệu lúc trước em thu thập được, phía trên không có viết một vài nguyên tắc làm việc của tôi sao?”
Cái, cái nguyên tắc gì?
“Nếu tôi nhận định một người, sẽ không tìm lại người thứ hai.”
A. . . . ý của anh là, anh chỉ đồng ý cô phỏng vấn thôi sao?
Nhưng mà, nhưng mà, tại sao lời này của anh lại làm cô liên tưởng đến câu nói tự thú tội tình cảm của mình, chẳng lẽ đây là ảo giác của cô!
Lặng lẽ liếc nhìn Tô Thành, phát hiện ánh mắt của anh sáng rực, Tiểu Hoãn lập tức hoảng hốt.
Tại sao lại lấy ánh mắt này nhìn cô, anh như vậy sẽ làm cho cô hiểu lầm anh có ý đồ bất lương nào đó đối với mình a a a. >0<
Nhịp tim đập thật là nhanh, cô gái nào đó lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông nào đó, phát hiện người đàn ông nào đó đã dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác, ngay lập tức liền cảm thấy không khí vô cùng trong lành, không nhịn được làm vài cái hít sâu, a, không có ánh nhìn chăm chú của người đàn ông nào đó, không khí thật mát mẻ.
Lúc cô đang hít sâu, Tô Thành nhàn nhạt hỏi: “Ngày hôm qua đi xem mắt sao?”
Dây thần kinh phản xạ nhanh chóng làm Tiểu Hoãn lập tức gật đầu: “Ừ.”
. . . . Sau khi ừ xong, cô lập tức hoá đá, không phải là mới chuyển sang đề tài khác sao, vì sao lại quay lại đề tài này vậy? Hay là anh chọn ngay lúc cô không có tâm tư chuẩn bị mà đánh đòn phủ đầu!
Hai tay Tiểu Hoãn không tránh khỏi run rẩy, ôm chặt bó hoa.
“Cảm giác xem mắt như thế nào?”
“Thật không tệ.”
. . . . . Dây thần kinh phản xạ lại nhanh chóng trả lời lần nữa, cô sắp sụp đổ rồi.

A a a a, không nên làm như vậy không nên làm như vậy, tại sao có thể thừa dịp cô không chuẩn bị mà hỏi đây? Cô muốn khóc.
Đột nhiên Tiểu Hoãn cảm giác trước mắt mình tối sầm, hai cánh tay Tô Thành chống đỡ bên cạnh giường bệnh, ánh mắt lấp lánh cúi người nhìn cô.
Lúc nào thì Tô Thành đứng gần giường bệnh của cô như vậy? Hơn nữa tấm lưng rộng lớn của anh giống như là bao phủ cả thân thể cô ở bên dưới, hình như cô có thể ngửi được mùi hương thoải mái nhẹ nhàng trên người anh.
Phanh! Phanh! Âm thanh gì mới vang lên, là tiếng tim đập của cô sao?
“Tiểu Hoãn.” Tô Thành gọi cô.
“. . . . .” Ngu ngốc. . . . .
“Đối tượng xem mắt của em, so với tôi như thế nào?”
. . . . . Xem mắt? Đối tượng? Tiểu Hoãn cau mày, cô muốn tỉnh táo lại để hiểu rõ những lời này của anh, nhưng mà tại sao trái tim của cô lại càng đập càng nhanh, tại sao lại không tỉnh táo được?
Tô Thành không thể làm gì khác là cúi thấp thân thể xuống gần cô hơn một chút, hơi thở nóng rực giống như muốn phun lên mặt cô, giọng nói dễ nghe hỏi rõ ràng từng chữ từng chữ: “Lựa chọn đi, tôi và đối tượng hẹn hò của em, người nào tốt hơn?”
“Anh.”
Câu trả lời này, tuyệt đối là theo bản năng, không tin được thì nhìn thử đi. Đây là một câu hỏi nghệ thuật, bình thường, lúc người ta suy nghĩ về tình huống như thế nào, sẽ theo bản năng lựa chọn đáp án tốt nhất, cũng chính là đáp án đầu tiên.
Được rồi, mặc dù đã trả lời xong, nhưng Tiểu Hoãn vẫn nhanh chóng suy nghĩ lại, cuối cùng phát hiện Tô Thành thắng áp đảo Phương Duẫn. Nhưng cô vẫn đỏ mặt vì câu trả lời của mình như cũ.
Mặc dù trong lòng đã sớm có đáp án, nhưng mới vừa rồi lúc anh hỏi cô câu đó, chân mày anh liền khoá chặt, dù sao bây giờ hỏi cô những câu hỏi như thế này có chút vội vàng. Sợ rằng chỉ có anh mới biết lúc đó khẩn trương như thế nào. Tiểu Hoãn không phát hiện được. Bởi vì cô vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hai mắt Tô Thành. Bây giờ thì tốt rồi, sau khi trả lời anh như vậy, cô càng thêm cúi thấp đầu, chỉ cần thêm một chút nữa là chôn vào bên trong bó hoa.
Bước đầu của Tô đại soái ca đã được như ý nguyện, đương nhiên, anh cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Ngón tay thon dài vươn tới muốn lấy bó hoa trong tay Tiểu Hoãn, mà Tiểu Hoãn bởi vì động tác này của anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu.
“Nếu tôi tốt hơn đối tượng hẹn hò của em, vậy tại sao em phải bỏ gần tìm xa?”
“Anh. . . . .”
Tiểu Hoãn há miệng, lại không dám đem những từ ngữ còn lại nói ra, chẳng lẽ là cô đang ảo giác, có lẽ lời của anh không phải là cái ý đó.
Rốt cuộc Tô Thành cũng bất đắc dĩ lắc đầu, một đầu gối chạm đất, nhìn thẳng vào cô.
“Không hiểu ý của anh sao?”
Tiểu Hoãn kinh ngạc nhìn anh, một lát sau mới từ từ lắc đầu. Cô không hiểu, không phải cô và anh mới quen biết nhau sao? Hơn nữa, cô không có mị lực lớn như vậy đúng không?
Ngón tay thon dài sạch sẽ chạm vào cô, tròng mắt đen vô cùng thâm thuý chăm chú nhìn vào mắt Tiểu Hoãn.
“Làm bạn gái anh đi, Lục Tiểu Hoãn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận