Chương 7 – Hung hăng cho anh một kiếm
Lục Tiểu Hoãn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô hao tâm hổn phí muốn phỏng vấn Tô Thành. Lại ngay cả mặt mũi còn chưa nhìn được, ghế phỏng vấn còn chưa ngồi nóng liền bị người ta nói cô thích hợp với những chức vụ khác hơn, còn bị mời trở về.
Mặc dù đã sớm dự đoán được sẽ không dễ dàng nhìn thấy Tô Thành như vậy, nhưng không nghĩ tới còn chưa phỏng vấn đã bị mời ra ngoài.
Như vậy thật là tệ, rõ ràng là cô nhìn thấy ánh mặt trời hy vọng ở đối diện ngoắc ngoắc với mình, kết quả đột nhiên lại vấp ngã, ngay cả mười mét còn chưa đi qua; đủ xui xẻo.
Chị Linh nói: lần này thất bại, còn có lần khác, dù sao không phải chuyện nào cũng thuận lợi.
Tiểu Hoãn rất cảm kích chị Linh, cũng cảm kích những người trong tạp chí xã, không có lấy từ ngữ lạnh lùng đả kích cô, ngược lại còn an ủi khích lệ cô.
Dù sao ở xã hội này, không phải ai cũng nguyện ý vì sự thất bại của bạn mà bày tỏ tiếc hận, có thể không bị chế nhạo đã là ngoại lệ rồi.
Cho nên ý chí chiến đấu của cô lại sôi trào, cô quyết định, mặc kệ là như thế nào cũng phải phỏng vấn Tô Thành, không phải là vì tám trăm tệ kia, mà là vì mười một người ủng hộ cô trong tạp chí xã Xuân Thuỷ.
Nhưng, buổi tối khi Lục Tiểu Hoãn vừa về đến nhà, mẹ Lục lại nói một hơi làm cho ý chí chiến đấu của cô biến mất hoàn toàn.
Vừa vào cửa, Lục Tiểu Hoãn lập tức xách túi kéo quần dài, đang muốn vội vàng chạy về phòng ngủ, kết quả lại bị mẹ Lục bắt được: “Đứng lại, xoay người lại.”
Cô vô cùng cứng ngắc từ từ xoay người, trên mặt còn có nụ cười vô cùng nịnh hót: “Mẹ.”
Mẹ Lục vây quanh cô, tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân, đột nhiên hai tay chống nạnh nhìn trần nhà cười to: “Ha ha ha, con gái tôi thật là xinh đẹp!”
Tiểu Hoãn chỉ cảm thấy trên trán mình xẹt qua ba vạch đen.
Hù chết cô, cô còn tưởng rằng mẹ sẽ phê bình quần áo mình đang mặc. Bởi vì lúc trước ở trước cửa chung cư có khai trương một quán lẩu, lại có hai cô gái mặc sườn xám xẻ tà tiếp khách, phát tờ rơi cho cha, sau khi về nhà mẹ Lục liền gân cổ họng nói với cha cô: “Ông là lão già không đứng đắn, thấy cô gái quần áo không chỉnh tề liền đi tới, làm cho con gái và tôi mất thể diện!” Từ đó về sau, mỗi khi ra cửa, chỉ cần là chỗ nào có phụ nữ, cha nhất định đi ở phía sau mẹ, hơn nữa mắt nhìn thẳng, mục đích chính là muốn biểu đạt sự trung thành trong tình yêu của mình dành cho bà.
“Con gái à, cuối cùng con cũng hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Con gái chính là phải ăn mặc xinh đẹp một chút mới có đàn ông thích.” Mẹ Lục hình như rất hài lòng với quần áo hấp dẫn hợp mốt của cô, mắt nhíu lại, cười nói: “Đi, gọi cha con, buổi tối chúng ta đi ăn tiệm.”
Đi ăn tiệm? Khó có khi mẹ đột nhiên hăng hái như vậy, cô lập tức gật đầu: “Vậy con đi thay quần áo.”
“Không cần thay, mặc cái này đi.” Mẹ nắm cánh tay đang muốn rời đi của cô, kéo cô ra ngoài cửa.
“Mẹ, tính ăn ở đâu?”
Mẹ Lục hắc hắc vui lên: “Còn ở đâu nữa? Đương nhiên là quán lẩu trước chung cư của chúng ta, hôm nay lúc mẹ với thím ba con trở về, thấy trước cửa tiệm có một bảng hiệu.”
Bảng hiệu? Bảng hiệu gì?
“Cái gì mà liên hoan công ty, mẹ và thím ba của con nhìn lén từ bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên trong có rất nhiều người đàn ông trẻ tuổi. Này so với hẹn hò còn nhanh hơn.” Mẹ Lục hài lòng quét mắt nhìn cái mông bị băng bó rất chặc của cô, “Quần này thật tốt, mẹ rất biết nuôi con gái mà.”
Lục Tiểu Hoãn hoàn toàn 囧 lên rồi, thì ra không phải vì đi ăn cơm, thì ra đã biến thành con gái mình đi tìm đàn ông.
Hai người mẹ đã về hưu ghé sát vào bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, nhìn đàn ông trẻ tuổi bên trong. . . . . .cô thật hết ý kiến.
“Mẹ, nói ẹ biết chuyện này?” Cô nhăn nhó ghé sát vào lỗ tai mẹ mình.
“Nói!” Hôm nay mẹ Lục thân thiết với con gái hơn mọi ngày.
“Cái đó, thật ra thì. . . . . .”
“Cái gì?? Con tới kỳ kinh nguyệt!” Mẹ Lục kích động nhìn con gái, nụ cười hài lòng trên mặt lập tức biến mất.
Kỳ kinh nguyệt của Lục Tiểu Hoãn không có theo quy luật, thỉnh thoảng thì sớm một chút hoặc là trễ một chút đều là chuyện bình thường. Thời điểm cô học trung học, nữ sinh cùng lớp mỗi khi tới cái đó đến lớp đều khoẻ mạnh như hổ, nhưng cô nhất định phải viết đơn xin nghĩ. Cô thuộc về cái dạng mỗi tháng đặc biệt mệt mỏi, ngay cả đi còn đi không được. Tình huống như thế này của cô, mẹ Lục đương nhiên là biết, nhưng mà điều này cũng không có biện pháp điều trị, bác sĩ luôn nói một câu như vầy: “Sau này kết hôn sinh con là tốt hơn.” Cũng may, mẹ Lục chăm sóc con gái rất là tỉ mỉ, nước đường đỏ, túi ấm, gà hầm cách thuỷ A Giao. Cho nên Tiểu Hoãn luôn xem mấy ngày đó làm thành ngày nghỉ, suy nghĩ mặc dù không thể bay nhảy chạy loạn, nhưng mà có thể đúng lý hợp tình không đi học, cũng đáng.
“Mẹ với thím ba đã hẹn chỗ rồi, mẹ với cha con phải đi.” Vẻ mặt mẹ thất vọng nhìn con gái khó có khi ăn mặc quần áo xinh đẹp, mẹ Lục thở dài: “Vậy con ở nhà nghỉ ngơi đi, một lát nữa mẹ đem thức ăn về cho con.”
Tiểu Hoãn bình tĩnh gật đầu, vô cùng khoé léo đưa mắt nhìn cha và mẹ đang đi ra khỏi cửa.
Nhìn thấy mẹ vô cùng không tình nguyện quay đầu lại, từng bước từng bước đi ra khỏi cửa, cô cũng có chút ngượng ngùng vì lời nói dối của mình, nhưng mà cho dù có nói như thế nào, mẹ mình mặc dù hay càu nhàu một chút, thấy đàn ông trẻ tuổi liền hận không thể đem mình bán đi; nhưng mà dù sao mẹ vẫn muốn tốt ình. Giống như lời kịch đã từng thịnh hành trên truyền hình những năm 80: mẹ cũng chỉ hy vọng con có một mái ấm hạnh phúc thuộc về mình.
Nhưng mà con ngựa quy nhất con ngựa, so với đeo túi mặc váy đi đến quán lẩu tiêu mất 30 tệ, cô vẫn nên làm ẹ tạm thời thất vọng.
Giống như là theo thói quen mở máy tính, vừa thay quần áo vừa lấy từ dưới giường ra một túi bánh quy 3+2 hiệu Khang sư phụ.
Vừa vào trò chơi liền phát hiện Tiêu Bạch không có đăng nhập, cô vừa ăn bánh bích quy vừa làm nhiệm vụ.
Thật ra thì âm nhạc và hình ảnh trong Đảo Đào Hoa rất đẹp, mỗi lần cô gặp phải chuyện gì không hài lòng, liền có thói quen mở âm nhạc trong trò chơi ra đánh quái, làm một chút nhiệm vụ. Cảm giác rất buông lỏng. Có người nói chơi trò chơi là một chuyện rất lãng phí thời gian, trước kia cô cũng cho là như thế. Nhưng kể từ khi Tiêu Bạch lôi kéo cô vào trong trò chơi, cô liền cảm thấy chơi trò chơi so với việc xem TV hoặc tán gẫu QQ còn có ý nghĩa hơn, nhưng mà những thứ đó đều là một loại nhà rỗi trong thời gian rãnh rỗi, nhẹ nhàng thưởng thức cuộc sống.
Chợt nhớ đến ngày đó gặp được Hứa Tiên, liền không nhịn được bật cười, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, cái người tên là Hứa Tiên, kể từ khi cô thêm cậu ta vào danh sách bạn tốt cũng chưa từng thấy cậu login.
Đầu năm nay, muốn gặp người thú vị cũng không dễ dàng, ở trong trò chơi cũng giống vậy.
Lúc cô nghĩ như vậy, liền không ngờ mình lại truyền tống đến Giản Vân sơn.
Truyền tống là chức năng di chuyển nhanh, giúp người chơi di chuyển từ vị trí này đến vị trí khác trên bản đồ.
Từ trên bản đồ Tiểu Hoãn tìm đến gần bờ sông, có thể nghe được âm thanh nước chảy róc rách, ngồi dưới nhánh cây đại thụ chập chờn.
Cô lấy ra ngọc bài màu tím từ trong tủ đồ, cẩn thận suy nghĩ.
Xoa xoa ánh mắt, lúc này mới phát hiện phía trên đã khắc bốn chữ: Khanh Gốc Giai Nhân.
Bất đắc dĩ cười cười, lúc nào thì heo Tiểu Bạch nhiều chuyện như vậy, còn bày đặt nói chuyện văn Chương. Cô cứ nghĩ là cậu sẽ khắc lên đó những chữ như: Tiểu Hoa đặc biệt xinh đẹp, hoặc là Hoa cô nương ngươi mạnh khoẻ, vân vân, tóm lại toàn là những lời nói cực kỳ muốn ói. Bốn chữ này, làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
Khanh Gốc Giai Nhân. . . . . .giống như là hiểu cái gì, cô dùng sức nhíu mày, heo Tiểu Bạch, cậu thật giỏi, ý là nói cô không phải là giai nhân đúng không?
Lục Tiểu Hoãn cô mặc dù không phải là cái loại trong sáng xinh đẹp lung linh, nhưng mà dầu gì cũng là bạn bè bốn năm của cậu ta.
Giận dữ cắn bánh bích quy, hừ, đánh quái đi.
Trong nháy mắt, tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên ung dung thản nhiên biến thành bạch y cô nương đeo kiếm.
Ai, có phải tất cả con gái đều có thể biến thành bộ dáng mình yêu thích?
Dù sao cô cũng thích đổi tới đổi lui, nhưng mà chỉ là giả bộ ở trong trò chơi, còn trong cuộc sống thực tế, cô trải qua mười mấy năm vẫn đơn thuần như một ngày.
Đột nhiên, mắt cô loé lên, hình như có người mới vừa chạy qua, cô sững sờ, sau đó lập tức phản ứng nhanh chóng chạy theo bóng dáng kia.
Địa hình Giản vân sơn cũng không phức tạp, nhưng mà cao thấp đều có cổ thụ và bụi hoa, rất dễ dàng tìm không ra Nam Bắc.
Cũng thật là kỳ lạ, cho tới bây giờ cô cũng chưa nhìn thấy nhà chơi khác ở trong Giản vân sơn, lúc này lại nhiều hơn một người, đầu tiên là nhìn thấy Hứa Tiên, mới vừa nãy thì không biết là ai, chạy trốn thật là nhanh.
“Người mới vừa rồi đi đâu rồi?”
Tay phải Lục Tiểu Hoãn dùng sức nhấp chuột đổi góc độ, cô không phát hiện thân thể mình cũng tự chủ đi theo bản đồ.
Người kia chạy trốn quá nhanh, cô có thể xác định người đó chính là cao thủ trong trò chơi, bởi vì chỉ có cao thủ mới có thể chạy trốn lưu loát như vậy. Chơi trò chơi cho đến bây giờ cô vẫn nhấp chuột để đi bộ.
Đột nhiên! Cô nhìn thấy người kia dừng lại, chỉ có cái tên trên đầu nhân vật là kích thích ánh mắt của cô.
Không phải là. . . . . .không phải là. . . . .không phải chứ, người đó đứng ở bụi hoa rất cao, lại gần sẽ thấy rõ ràng hơn.
Càng chạy càng gần, mắt thấy mình sắp nhìn thấy cái tên kia, người đó đột nhiên lại hoạt động, tên nhân vật hiện ra trước mắt cô vô cùng rõ ràng.
Phi Thành Vật Nhiễu!!
Tiểu Hoãn nheo mắt nhìn xéo màn ảnh, tốt, đại gian thương! Thiên đường có cửa anh không đi, địa ngục không lối lại xông vào! Hôm nay cô phải cho anh biết cái gì gọi là tiền không nên lấy thì không thể lấy!
Tay trái dùng sức nhấn phím W trên bàn phím, cho nên Tiểu Hoa Tiểu bá vương chạy nhanh hơn bình thường, hướng phía anh thẳng tới.
Khẩn trương nhìn chằm chằm màn ảnh, chỉ sợ đột nhiên anh lại chạy trốn, nhưng mà người kia từ đầu đến cuối vẫn không có chuyển động.
Rốt cuộc gần trong gang tấc, Tiểu Hoãn hừ cười, đoản kiếm chuyển động thật nhanh, trong nháy mắt hiệp sĩ cao lớn lập tức ngã xuống đất.
Đồng thời hệ thống cũng gửi cho cô một cảnh cáo: [Hệ thống] Bạn giết hại dân chúng vô tội, trị giá tội ác tăng lên 1+.
[Hệ thống]: thông báo của hệ thống.
Mấy giây ngắn ngủi, giống như là trải qua cái việc làm tày trời nào đó, Tiểu Hoa Tiểu bá vương đi vòng quanh thi thể vừa mới ngã xuống, hơn nữa còn ở kênh gần cười đắc ý.
“Ha ha ha, đại gian thương, anh cũng có ngày hôm nay!”
Lục Tiểu Hoãn đắc ý kéo ghế đứng lên, ở trong phòng nhỏ của mình vỗ bốp bốp, hơn nữa còn khoa trương múa vài điệu múa kỳ quái nào đó.
Cô ngày chờ đêm đợi cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này, thậm chí cô còn cảm thấy có lẽ là ông trời đang cho cô ám hiệu, để cho ngày mai cô đổi vận, hay là cô nên lập tức đi mua mấy tờ vé số!
Phi Thành Vật Nhiễu ơi Phi Thành Vật Nhiễu, cho tôi xem một chút anh sẽ làm cái gì bây giờ.
Hưng phấn dựa sát vào máy tính, lập tức nhìn thấy gian thương này gửi tới đối thoại tán gẫu, khoé miệng không nhịn được cứng lại.
Phi Thành Thông Nhiễu nói với bạn: “Đại tỷ, tại sao cô lại giết tôi?”
Trong tiếng Trung chữ viết lệch một hoặc hai nét là thành chữ mới, ở đây Tiểu Hoãn đã nhìn lầm, Phi Thành Vật Nhiễu(非诚勿扰) và Phi Thành Thông Nhiễu(非城勿扰) viết tương tự như nhau.
Phi Thành Thông Nhiễu nói với bạn: “Đại tỷ, từ trước đến nay tôi thỉnh thoảng liền tới nơi này luyện kỹ năng! Từ xưa đến nay chưa từng đánh lén cô mà!”
Cái tên gian thương này, nhìn như thế nào cũng thấy giống như không phải là chính chủ. . . . . .
Cô hừ một tiếng, viết chữ trả lời: “Chính là giết anh, anh là đại gian thương, ai cho anh không cho tôi trả lại hàng! Anh cho rằng mình đứng hàng thứ nhất bảng xếp hạng tài phú là có thể tuỳ tiện ăn tiền dân đen sao? Thiên hạ cũng không có rơi xuống cơn mưa bánh hạnh nhân tốt như vậy.”
Phi Thành Thông Nhiễu: “〒_〒, đại tỷ, cô nhận lầm người rồi, 555555”
55555 = wu wu wu wu wu, đọc lên nghe giống như tiếng khóc.
Tiểu Hoa Tiểu Bá Vương: “Nhận lầm, anh cho rằng tôi mù chữ có phải hay không?”
Phi Thành Thông Nhiễu: “Thỉnh thoảng thỉnh thoảng, thỉnh thoảng không làm thương nhân đại thần, thỉnh thoảng làm Tiểu Thông Thông ~~”
Tiểu Hoa Tiểu Bá Vương: “Tiểu Thông Thông, còn tôi là Tiểu Miêu Miêu đây.”
Phi Thành Thông Nhiễu: “Thỉnh thoảng cũng làm Tố Chân Oa, thương nhân đại thần có tên là Phi Thành Vật Nhiễu, còn tôi là Phi Thành Thông Nhiễu.”
Không nhìn ra có gì khác nhau.
Phi Thành Thông Nhiễu: “(>﹏