Ở Nơi Tồn Tại Hạnh Phúc

Câu nói khiêu khích của Lăng Hàn khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu. Tay hắn cuộn lại thành một nắm, móng tay đâm vào da thịt cũng không để ý. Thêm một câu nữa, Lăng Hàn mang lại cho hắn sự tức giận đến mức có thể cảm nhận khói đang từng mảng bốc lên trên đỉnh đầu hắn.

• Dơ bẩn? Nếu anh cảm thấy dơ bẩn còn giở trò làm gì? Ôn nhu? Anh không hợp với hình ảnh đấy đâu ông chủ Lục gia à:))

Lục Thanh nóng tính như vậy nhưng hắn không thể làm gì được y. Bởi y không phải là người của hắn. Nhưng các người quên rồi? Hắn lăn lộn trong hắc đạo bao nhiêu năm, tìm cách sinh tồn và phát triển trên thương trường bao nhiêu lâu, làm sao có thể để cảm xúc chi phối?

+ Lăng Hàn tôi nói cho cậu biết. Đồ của tôi, do dù có bẩn thì cũng không tới phiên cậu chạm vào.

• Lục Thanh. Tôi với anh chúng ta gắn kết rất lâu. Người của anh tôi không thể muốn mà cướp đi được. Nếu anh thật sự muốn thêm một lần nữa yêu... anh thử với Mặc xem? Thanh, tôi nghĩ tiểu Vũ muốn như vậy.!

Bởi vì nhắc đến em ấy... Lục Thanh nét mặt không còn giận dữ, cúi đầu, vươn lưỡi liếm môi, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào mà cất tiếng...

+ Lăng Hàn, cậu từng thân với em ấy như vậy.... có thể cho tôi lời khuyên thật sự chính đáng không?

Lăng Hàn nhìn hắn, y biết để quên đi tiểu Vũ là điều duy nhất mà hắn hiện tại không thể làm... cách duy nhất là tìm được cái mới, cái cũ mới có thể nhanh phai mờ...

• Lục Thanh, có lẽ mất đi tiểu Vũ người đau nhất sẽ là anh. 2 năm. Một thời gian quá ngắn để vết thương trong anh liền lại. Nhưng Thanh, anh có tình cảm với Mặc. Thanh, anh không phải người máu lạnh. Hãy để Mặc chữa lành nó, để cho vết thương kia được tiếp xúc với thuốc chữa. Anh cứ mãi giữ, nó sẽ nhiễm trùng....

+ Lăng Hàn... cậu muốn giúp tôi? Vì sao trước kia lại giống như thích Mặc mà tách chúng tôi ra?

Hắn một câu hỏi nói ra, Lăng Hàn lại một câu trả lời.

• Bởi tôi nghĩ anh không an toàn cho Mặc. Nếu anh sẵn sàng, tôi dư sức chuẩn bị cho anh một bữa ăn tối.

Lăng Hàn nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, hắn ngẩng đầu nhìn y, gật đầu.

+ Lăng Hàn, cảm ơn cậu.

• Anh phải là người mời Mặc, tôi chỉ chuẩn bị thôi đấy!

+ Được! Lăng Hàn! Tôi sẽ giữ lấy hạnh phúc này!

Lăng Hàn im lặng, trong lòng gợn lên cơn sóng của sự bình yên. Tiểu ngốc Mặc Mặc kia sẽ hạnh phúc, Lục Thanh, người tiểu Vũ nhút nhát kia hết lòng yêu thương cũng sẽ hạnh phúc.

Một buổi chiều êm đẹp trôi qua. Tối mai sẽ là lúc mà hắn cùng cậu có cuộc hẹn riêng tư đầu tiên! Khoan đã? Hắn đã mời cậu đâu?

Trong lòng hắn một là một đống hỗn loạn. Cảm giác giống với lần mà hắn tỏ tình với tiểu Vũ, cảm giác khó mà nói ra thành lời. Ngại ngùng, sợ sệt, một chút tự ti rằng sẽ bị từ chối... một chút hạnh phúc ấm áp nữa...

Hắn đến trước của phòng của Mặc. Phòng của cậu khá nhỏ, bên cạnh phòng quản gia, nơi hắn ít lui tới nhất. Đưa tay muốn gõ cửa rồi lại hạ xuống, hai tay áp lên túi quần chùi chùi mồ hôi, miệng xuýt xoa tìm lời thoại hợp lý. Đến khi chuẩn bị gõ cửa thì lưng truyền đến một trận nhột, giọng nói tựa như nước thanh thanh đạm đạm mà hỏi hắn

- Có việc gì sao? Anh tìm tôi?

Cảm giác như ăn trộm bị bắt quả tang, hắn quay người nhìn cậu, mồ hôi như hạt đậu cứ thế nhỏ giọt, hắn cười ngốc.

+Đâu có? Tôi tìm quản gia.... nhầm phòng thôi,nhầm phòng mà.

Rồi hắn lại nhanh chóng lủi đi, cái này mà là khí chất tổng tài á? Hình tượng cao cao tại thượng mất đâu rồi?

Hắn quay về phòng mình, ngồi trên giường và....... cắn móng tay 0•0

( Vân: con trai ạ! sao mày bẩn thế?._.)

Nghĩ nghĩ, hắn đường đường là tổng tài mà? Sợ gì chứ? Xông đến là được mà? Lại nghĩ một lúc, hắn kéo tủ lấy ra tờ giấy, khí thế viết rồi khí thế vứt:))? Cứ như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ, chọn ra tờ giấy tâm đắc nhất... rồi học

+ [Như vậy đỡ hơn rồi?]

Hắn nhanh chóng lại chỗ phòng Mặc Mặc, mạnh mẽ gõ cửa. Gõ cửa cũng phải đợi người phản ứng? Nhưng hắn cứ nôn nóng mà gõ, gõ đến đau cả tay. Cửa vừa mở, hắn không phản ứng kịp, trực tiếp gõ lên đầu cậu....

+ [Rầu.... mần ăn gì được nữa....]

+ Em có sao không? Tôi hơi vội.... xin lỗi.

Như Mặc ôn nhu nhìn hắn, cậu nhẹ nhàng mỉm cười, lắc lắc đầu.

- Anh lại gặp vấn đề gì?

Hắn nhìn cậu, hắng giọng một cái. Nghĩ là hắn sẽ như lúc viết, khí thế mà mời cậu. Nhưng mà....... hắn lại nhét vội tờ giấy của hắn vào tay cậu, gãi đầu quay đi thật nhanh..... thoạt nhìn qua như thiếu nữ 18, ngại ngùng với lần đầu tỏ tình:)))))))))

Cứ chắc nịch rằng cậu sẽ đồng ý, hắn yên tâm, vui mừng bảo Lăng Hàn đặt tiệc. Cả buổi tối hôm đấy, hắn thử hết bộ này đến bộ kia, lựa ra bộ đồ đẹp nhất vẫn không cảm thấy vừa ý. Hắn lại lên mạng, tra đồ. Hắn rất ít khi mua đồ, thường là khi nào đồ cũ thì hắn sẽ đến một shop đồ lớn nào đó, quơ đại vài bộ rồi thôi, bởi hắn quan niệm.... hắn chỉ mặc đồ cho người hắn yêu ngắm....

Lúc trước, đồ đẹp của hắn là vô số, nhưng hắn đều vứt đi sau khi tiểu Vũ mất.

Sáng hôm sau, hắn cũng như thường lệ xuống nhà ăn sáng, tiện hỏi ý kiến Như Mặc. Nhưng khi vừa mở cửa phòng, hắn thấy cậu đứng trước cửa, tay cầm mẫu giấy hỏi hắn.

- Rốt cuộc là anh viết cái gì? Anh viết quá xấu, tôi dịch mãi không ra!.......

+............. TvT

:)))))))))))))))

Hắn nhìn cậu, thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi cậu.

+ Cậu tối nay cùng tôi..... ăn tối nhé? Chỉ là ăn tối thôi! À không phải..... hẹn hò.... cho tôi một buổi tối thôi.... nhé?

- À... cái này... cũng.... cũng được mà...

Cậu ngại ngùng quay đi, cúi đầu đi thẳng vào cột nhà....:)) quá mất mặt rồiiiii cậu lại tìm đường, không đợi hắn hỏi mà lủi thật nhanh

Hắn ở đây cũng không khá là bao, cảm xúc dâng trào, vui mừng mà cân cẩn nhảy lên. Thật vui.!

Buổi tối hôm đó, hắn là người đến trước, hai người hẹn đi chơi một chút rồi mới đi ăn tối. Hắn tùy tiện chọn một cái ghế ngồi xuống, không quên nhường chỗ cho người kia, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ý bảo cậu ngồi xuống, đợi cậu ngồi, hắn gợi chuyện

+ Mặc, kể tôi nghe đi. Chuyện của em...

Mặc Mặc cúi đầu, cười. Ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói kia, giọng nói khiến mỗi lần nghe đều mềm nhũn.

- À... tôi sinh đôi khác trứng với chị mình.... kì lạ thay là tôi lại nửa nam nửa nữ... anh biết đó. Lúc đấy lão gia coi tôi như là điềm không lành, xui xẻo, ông ấy coi tôi như người dưng... ông ấy không quan tâm đến tôi... mẹ tôi cũng vậy.... bởi bản thân tôi vốn là nghiệt súc, tôi ăn riêng, ngủ riêng... so với người hầu kẻ hạ còn thấp kém hơn.... thật may mắn là tôi được đi học... nhưng đến năm 16 tuổi, thành tích của tôi rất cao, rất nhiều người đến tìm, ông ấy phiền liền bắt tôi ở nhà.... chỉ có vậy thôi...

Hắn nhìn cậu, cậu kể câu chuyện của cậu, kể về câu truyện không vui vẫn giống như tùy tiện kể về một câu chuyện ngoài lề đường. Không cảm xúc, cứ nhẹ nhàng, không quá nhanh chẳng quá chậm từng chữ từng chữ nói ra. Hắn vươn người ôm ấy cậu, khàn giọng bảo...

+ Em từ nay có tôi rồi, không cần sợ nữa

Cậu cười

- Tôi trước giờ có sợ đâu mà....

Quê xệ:))

+ Thì là.... có tôi rồi.... em sẽ không chịu thiệt thòi nữa...

- Haha, được rồi...., có anh....

Cậu gối lên vai hắn, nhắm mắt dưỡng thần.... mọi mệt mỏi, quên đi.... cậu có được hắn bên cạnh là tốt.... tận hưởng đến khi còn có thể... đó là châm ngôn của cậu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui