Ở Rể Bằng Thực Lực


Hạ Bân Úy liền hỏi ngay.
"Cơ hội gì? Anh mau nói đi!"
"Rất đơn giản, anh thua vợ tôi rồi, anh chỉ cần để em gái anh lại!"
Nghe vậy, Hạ Lâm Hà trừng mắt cả giận nói.
"Vương Đông Quân, anh bị ngu à?"
Vương Đông Quân chẳng thèm để ý, vẫn nhìn chằm chằm Hạ Bân Úy.
"Anh thấy sao?"
Hạ Bân Úy đi theo đen mặt, siết chặt nắm đấm, giận tới mức không phát ra tiếng.
Hạ Lâm Hà lên giọng.
"Vương Đông Quân! Anh thấy chưa? Ở Hạ gia, anh em Hạ gia chúng tôi rất đoàn kết! Tôi..."
Cô ta còn chưa nói xong, anh lớn Hạ Thái Lộc đột nhiên mở miệng.
"Xuống xe!"
Hạ Bân Úy sửng sốt.
"Anh, anh nói cái gì?"
Hạ Bân Úy bình tĩnh nói lại.
"Anh nói xuống xe!"
Hạ Lâm Hà hoàn toàn không thể tin.
"Anh, không phải anh đang nói đùa đấy chứ? Bởi vì tên vô dụng này mà anh bảo em xuống xe?"
Hạ Bân Úy quay đầu nhìn cô ta chằm chằm.
"Không nói đùa, mau xuống xe!"
Hạ Lâm Hà cắn răng quật cường nói.
"Em không xuống! Không xuống đấy! Anh làm gì được em?"
Hạ Bân Úy nhìn đám bảo vệ ở bên ngoài đang tiếp tục đập phá con xe thân yêu, không thể đợi thêm một giây nào nữa, vung tay tát cho Hạ Lâm Hà một cái.
"Sao lằng nhằng vậy? Xe của ông, bảo mày cút thì mày mau cút!"
Hạ Lâm Hà bị tát đến ngớ người!
Mặc dù bình thường Hạ Bân Úy ăn chơi đàn đúm, thường xuyên cãi nhau với cô ta, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta đánh cô ta.
"Hạ Bân Úy! Cái đồ nhát gan này! Hèn nhát! Bà đây liều mạng với anh"
Từ Điệp nổi điên giơ hai tay lên cào Hạ Bân Úy.
Trên mặt hắn ta lập tức xuất hiện mấy dấu đỏ!
Lần này, Hạ Bân Úy cũng nổi giận.
"Con điên này! Ông đánh chết mày!"
Vào mấy phút trước hai người còn là anh em đứng chung chiến tuyến, lúc này lại ở trong xe đánh nhau điên cuồng.
Miệng phun ra đủ loại từ ngữ khó nghe.
Thậm chí còn kể ra những chuyện xấu mà cả hai không muốn ai biết.
Hoàn toàn không quan tâm người ngoài.
Tục ngữ nói, chó cắn nhau miệng đầy lông, thì ra là như thế.
Dù sao Hạ Lâm Hà cũng là phụ nữ, đánh nhau một lúc là rơi vào thế yếu, bị Hạ Bân Úy tát cho mấy cái không đánh lại được, co người lại khóc lóc nghẹn ngào!
Hạ Bân Úy mở cửa xe, lôi Hạ Lâm Hà ra, kéo đến trước mặt Vương Đông Quân.
"Tôi đã lôi giao nó ra cho các anh rồi đó!"
Vương Đông Quân gật đầu, vỗ tay ra hiệu, đám bảo vệ lập tức dừng tay.
Rồi Vương Đông Quân ném chìa khóa lại cho Hạ Bân Úy.
"Anh đi được rồi!"
Hạ Bân Úy nhẹ nhàng thở ra, chửi một câu.
"Biến đi!"
Nói xong, anh ta vội vàng chui vào xe rời đi!
Không muốn ở đây thêm một giây nào nữa!
Hạ Lâm Hà ngồi dưới đất, khóc lóc chửi mắng om sòm.
"Hạ Bân Úy! Thứ hèn nhát này! Hu hu..."
Vương Đông Quân ngồi xổm xuống, cười "ôn hòa".
"Đừng khóc! Chẳng phải cô là Tiktoker triệu view? Thường dùng Hạ Niệm Chân làm đá kê chân."
“Hôm nay cũng ổn, hay nhảy một bài đi.

Tôi sẽ suy nghĩ một chút, không để họ làm gì cô.”
Hạ Lâm Hà nghiến răng nghiến lợi.
"Vương Đông Quân! Anh chính là thằng khốn!"
Nhưng lại bị Vương Đông Quân bắt được cổ tay.
"Khuyên cô một câu, nhìn rõ tình hình, nếu không người chịu thiệt là cô đó!"
Hạ Lâm Hà bị hai con mắt màu đen của anh nhìn chằm chằm, không hiểu tại sao cô ta lại sợ hãi, cơ thể không khỏi run rẩy!
"Anh...!anh muốn làm cái gì?"
Vương Đông Quân nheo lại, giọng nói lạnh lẽo.
"Cô đoán đi? Vừa hay tôi quen biết một số người trong xã hội, bình thường thích làm một số chuyện không đàng hoàng với phụ nữ, nếu giao cô cho bọn họ..."
Sắc mặt Từ Điệp thay đổi xoành xoạch!
Mặc dù bình thường cô ta cũng không phải gái ngoan gì cho cam, nhưng chuyện đó cũng ‘chơi’ với mấy kẻ có tiền vì một mục đích nào đó.
Trái lại, nếu như bị những gã kia làm chuyện đó, cô ta không thể nào chấp nhận được.
Đối mặt với sự đe dọa đó, Hạ Lâm Hà cảm thấy sợ hãi!
Cô ta lập tức cầu xin.
"Tôi làm? Làm ngay bây giờ...!làm ngay bây giờ..."
Nói rồi cô ta lảo đảo đứng dậy, chạy về phía thùng rác ven đường!
Đi đến bên cạnh thùng rác, ngửi thấy mùi hôi thối bên trong thì cô ta lại chần chừ.
Dù gì cô ta cũng là cô tiên xinh đẹp, sao có thể ôm thùng rác bẩn thỉu này chứ?
Thật là buồn nôn!
Hạ Lâm Hà sợ hãi, ôm lấy thùng rác một cách không cam lòng, cầm điện thoại mở tính năng quay video!
"Nói lời thoại đi!"
"Tôi...!Tôi là con...!cún..."
"Hu hu!"
Rốt cuộc Hạ Lâm Hà không chịu được áp lực nổi nữa, khóc thành tiếng.
"Tôi sai rồi! Mấy người bỏ qua cho tôi đi! Hu hu hu! Tôi thật sự không nói được..."
Hạ Niệm Chân nhìn thấy, ít nhiều cũng có chút không đành lòng.
"Vương Đông Quân, cô ta cũng đã xin lỗi nhận sai rồi! Hay là dừng ở đây đi!"
Vương Đông Quân bình tĩnh lắc đầu.
"Cái em thấy là cô ta sám hối xin lỗi, nhưng anh lại nhìn thấy cô ta oán hận ở trong lòng!”
“Loại người không có lương tâm này, ngày thường cô ta dùng Tiktok quay những cảnh em bị xấu hổ lên mạng, còn nói câu không ra sao, em xem em đã thành dạng gì rồi!"
Hạ Niệm Chân nghe vậy thì hơi hoảng hốt.
Người trước mặt còn là Vương Đông Quân khúm núm, hiền lành trước kia sao?
Đương nhiên cô không biết, Vương Đông Quân chịu đựng tủi nhục mấy năm nay, đã thấy quá nhiều trường hợp như vậy rồi.
Những góc khuất trong tính cách của con người, anh hiểu rõ hơn ai hết!
Cá lớn nuốt cá bé, từ xưa đến nay luôn như vậy!
Trước kia anh không có thực lực cho nên luôn trốn tránh chịu đựng!
Hôm nay anh đã đủ lông đủ cánh rồi, động vào anh thì anh sẽ giết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui