Ở Rể Bằng Thực Lực

Nhà máy sản xuất thép bỏ hoang trong thành phố Đà Nẵng được xây lên sau khi ổn định đất nước, nghe nói năm đó mảnh đất này là khu nghĩa địa và được dỡ ra để xây thành nhà máy. Hai mươi năm trước, trận hỏa hoạn lớn chẳng biết bốc lên từ đâu đã thiêu chết ba mươi công nhân làm việc ở nơi này. Từ đó về sau, nhà máy bị bỏ hoang không một bóng người.

Nên những câu chuyện ma quái về nhà máy này nhiều không đếm xuể với đủ các phiên bản khác nhau.

Tiếc cho cả mảnh đất khổng lồ thế này lại chẳng có ai chịu mua về cải tạo lại.

Mười một giờ tối, Vương Đông Quân lái xe điện chở Hồng Phúc đến trước cổng nhà máy hoang tàn. Thật ra anh định tới một mình thôi nhưng Hồng Phúc cứ quấn lấy anh đòi tới đây xem góp vui nên Vương Đông Quân mới dẫn thêm người theo.

Đúng lúc hôm nay là mười lăm, Rằm tháng bảy âm lịch.

Bầu trời sao thưa thớt, gió lạnh cứ thổi vù vù như tiếng lưỡi cưa đang chạm vào kim loại khiến con người ta thấy lạnh gáy.

Hồng Phúc đảo mắt nhìn xung quanh, thấy hơi sợ hãi bèn nói: “Anh Vương Đông Quân này, người ta thường nói… Thường nói là chỗ này có nhiều ma lắm đó. Có khi nào nó có ma thật không? Em thấy mọi người còn chẳng dám tới đây để đốt giấy tiền vàng bạc nữa ấy.”

Vương Đông Quân ngồi trên tảng đá vừa lướt Tiktok xem vừa trả lời: “Trên đời này không hề có thứ gọi là ma quỷ, chỉ có lòng dạ hiểm ác của con người thôi. Ban ngày không làm gì trái với lương tâm thì tới tối chẳng sợ ma gõ cửa. Có cái quái gì đáng sợ đâu?”

“Thì nói là vậy nhưng nửa đêm nửa hôm chạy tới mấy chỗ âm u tối tăm thế này em vẫn thấy rùng mình lắm.” Hồng Phúc cười khổ.

Vương Đông Quân bất đắc dĩ ném cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ: “Thế cậu còn khăng khăng đòi tới đây làm gì? Đừng tưởng tượng nhiều quá rồi tự làm mình sợ, chúng ta chơi vài ván giết thời gian đi.”

“Được luôn.” Thế là hai người lại chơi được hai ván Liên Quân.

Đồng hồ đã quay đến gần mười hai giờ.

Hồng Phúc đỡ sợ hơn nhiều rồi bèn quay sang tò mò hỏi: “Anh Vương Đông Quân, tới giờ Hạ Huy với Lê Tiến vẫn chưa chịu tới đây nữa, có khi nào hai tên đó trốn mất xác luôn không?”

“Yên tâm đi. Bọn họ không muốn đến đây cách mấy thì cũng phải đến thôi.” Vương Đông Quân trả lời rất chắc chắn.

Trước khi tới đây anh đã tìm Hạ Huy và Lê Tiến để tâm sự mỏng rồi.

Nếu tôi nay hai người đó không chịu đến thì cứ đưa đơn khởi tố lên tòa án như bản hợp đồng đã ký lần trước thôi. Tới lúc đó thì những lá thư cảnh cáo của luật sư không phải là thứ hai người họ có thể gánh vác nổi.

Và Vương Đông Quân đã nói đúng.

Bấy giờ, hai chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy về phía này và dừng lại trước mặt Vương Đông Quân với Hồng Phúc.

Người bước xuống xe chính xác là Hạ Huy và Lê Tiến.

Nhưng hai người họ bây giờ thay đổi hơn rất nhiều so với hôm qua, Hạ Huy mang đôi mắt còn đen hơn cả gấu trúc cùng gương mặt hốc hác tới.

Hôm qua bà lớn nhà họ Hạ tái phát bệnh tim phải nhập viện, đám nhân viên nộp đơn từ chức lại chạy tới bệnh viện làm ầm ĩ mãi không thôi, thêm vào đó là những nhà cung ứng nguyên vật liệu xây dựng không nhận được tiền đặt cọc đầy đủ nên cũng tìm tới gây chuyện.

Hạ Huy thức trắng một ngày một đêm để giải quyết những chuyện đó và đến giờ phút này mọi thứ vẫn chưa ra đâu vào đâu. Nghĩ tới lại thấy đau hết cả đầu.

Lê Tiến lại càng thê thảm hơn rất nhiều. Hai má anh ta sưng đỏ như bị phù thũng và trên đầu quấn cả đống băng gạc, còn đâu vẻ đẹp trai ngời ngời làm bao cô nàng chết mê chết mệt?

Người biến Lê Tiến thành kẻ đáng thương thế này là cha vợ Văn Đình của anh ta.

Nghe nói tập đoàn thất bại trong vụ đấu thầu và thua cái công ty bé tí của Hạ Niệm Chân thì Văn Đình lập tức nổi trận lôi đình nhấc chiếc ghế lên đập thẳng vào đầu Lê Tiến. Ông ta còn phạt Lê Tiến quỳ xuống tự vả vào mặt mình bôm bốp cho đến khi khóe miệng rỉ máu mới bảo dừng.

Chẳng những thế, Văn Đình còn nói thẳng thừng ra rằng sắp tới ông ta sẽ tìm cho Văn Thư một người chồng ở rể khác tài giỏi hơn Lê Tiến, sau này anh ta chỉ được làm ‘bé’ trong cái nhà họ Văn này thôi.

La liếm ba năm, quỳ ba năm.

Tất cả bị phá hủy chỉ trong giây lát.

Và kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chính là Vương Đông Quân.

Bấy giờ, Vương Đông Quân đang đứng dậy chào hỏi hai người: “Ấy da. Hai diễn viên chính của chúng ta đến rồi này, định khi nào mới vào vai?”

Hạ Huy và Lê Tiến đều cắn răng muốn lao tới đánh cho Vương Đông Quân một trận nhừ tử, không đau không lấy tiền.

Trên đường đi hai người đã tính toán hết cả rồi, nếu tối nay Vương Đông Quân chỉ đến đây một mình thì cứ lao vào đập tơi bời luôn không nói nhiều. Để xem Vương Đông Quân còn đắc ý kiêu ngạo tới đâu.

Nhưng không ngờ bên cạnh Vương Đông Quân lại xuất hiện thêm Hồng Phúc cao tận một mét tám lăm, nặng chín chục ký đầy vạm vỡ. Chỉ với hai người họ thì không cách nào đánh lại bọn Vương Đông Quân nên đành phải nghiến răng nghiến lợi dẹp ý tưởng đó sang một bên.

Hạ Huy trợn mắt nhìn Vương Đông Quân: “Vương Đông Quân rác rưởi, bây giờ mày cứ đắc ý cho đã đi rồi sớm muộn gì bố mày cũng tính sổ với mày cho rõ ràng, mày cứ chờ đó.”

Vương Đông Quân mất kiên nhẫn vung tay nói: “Bớt nói mấy chuyện ba láp ba xàm đó đi, đừng có nói với tôi là mấy người không dám thực hiện lời hứa nên cố tình kéo dài thời gian ở đây nha?”

“Làm đếch gì có chuyện đó?” Hạ Huy cố cứng họng nói: “Nếu bố mày đã có gan chơi thì bây giờ cũng có gan chịu. Nhưng bọn tao phải nói rõ ràng trước đó là hai đứa bay không được quay phim chụp hình ghi âm gì hết, nếu không bọn tao sẽ kiện mày tội xâm phạm quyền riêng tư.”

Vương Đông Quân bất đắc dĩ nhũn vai: “Xin lỗi nha, tôi không có tí hứng thú nào với cơ thể của hai người cả, tôi chỉ tò mò không biết hai người trần truồng sẽ trông thế nào thôi.”

“Ha ha.” Hạ Huy cười khẩy rồi bất chấp cởi hết quần áo trên người xuống. Anh ta ném quần áo lên mui xe và từ trên xuống dưới chỉ có đúng đôi giày.

Vù… Cơn gió nhẹ thổi qua.

Hạ Huy lạnh run cầm cập. Lạnh quá.

Thấy Hạ Huy cởi hết quần áo ra rồi nên Lê Tiến không chần chừ do dự nữa, anh ta cũng nhanh nhẹn ném quần áo sang một bên rồi chịu lạnh cái lại run rẩy.

Hạ Huy bên cạnh lén lút liếc sang phần nào đó của Lêc Tiến… Chậc chậc. Thằng này trắng trẻo ra phết, dáng người cũng được quá trời.

Ngó xuống chút nữa… Ôi trời đất quỷ thần ơi. Khoai to thế ba má?

Đây là kích cỡ khi chưa được ‘đánh thức’ ư?

Thật hay giả đấy?

Rồi lại ngó xuống nhìn bản thân mình.

Hạ Huy bỗng cảm thấy tự ti đến lạ, anh ta nhích người sang bên cạnh để đứng cách Lê Tiến xa thật thật xa rồi lặng lẽ than thở đúng là người được ở rể nhà họ Hoàng nó phải khác, cũng được xem là có chút ‘tài mọn’.

“Hi hi hi.”

“Ha ha ha.”

Hạ Huy chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Vương Đông Quân và Hồng Phúc đối diện, ánh mắt cứ lướt qua lướt lại chỗ nào đó của anh ta.

Mặt Hạ Huy tái mét rồi nổi cáu lên nói: “Mày… Hai đứa bay đang cưới cái gì đấy?”

“Khụ khụ. Chẳng cười gì cả.”

Vương Đông Quân hắng giọng để cố tỏ ra nghiêm túc hơn đôi chút.

Anh đi tới lấy một nắm gạo trong túi ra đặt trong lòng bàn tay Hạ Huy và ngậm ngùi nói: “Ai dà. Cuộc sống cũng khó khăn vất vả quá mà, cầm về ăn nhiều nhiều để tẩm bổ vào nhé, có khi sau này sẽ có cơ hội dậy thì lần nữa đấy.”

Những lời đó khiến Lê Tiến cũng không thể nhịn được bật cười thành tiếng.

Mặt Hạ Huy lập tức đỏ bừng lên như quả cà chua.

Điều khiến anh ta cảm thấy khó chịu nhất là người nào đó lôi chuyện ‘nhỏ’ của anh ta ra bàn tán nên từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay Hạ Huy vẫn không dám ra ngoài chơi gái. Anh ta sợ mình bị mỉa mai là không đủ xài.

“Vương… Vương Đông Quân. Mày…” Hạ Huy nghiến răng và siết chặt nắm đấm như thể đang muốn ăn tươi nuốt sống Vương Đông Quân.

“Thôi thôi.” Vương Đông Quân vội vàng giơ tay lên: “Cũng sắp tới mười hai giờ rồi, mau bắt đầu đi chứ cứ trần truồng đứng đây mãi thì cảm lạnh tôi không chịu trách nhiệm nhá.”

“Mẹ. Không cần mày phải quan tâm. Mày cứ chờ xem, chuyện này vẫn chưa xong đâu. Chờ tao chạy hết một vòng về rồi tính sổ với mày sau.” Hạ Huy để lại những lời đó rồi co chân lên chạy vào trong.

“Chờ tôi theo với.” Lê Tiến cũng vội vàng đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất giữa màn đêm tăm tối.

Vương Đông Quân lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại vào nhóm zalo: “Các bộ phận và vị trí chuẩn bị, hai diễn viên chính của chúng ta đã bắt đầu diễn rồi.”

“Đã vào vị trí.”

“Đã vào vị trí.”

“Đã vào vị trí.”

“…”

Vương Đông Quân đứng đó xoa cằm rồi nở nụ cười hiền lành vô hại với cả người lẫn vật lẩm bẩm: “Xem ra tối nay đạo diễn ta đây phải giúp hai nam diễn viên chính nổi tiếng khắp năm châu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui