Ở Rể

Tân Nam đắc ý mắt sáng rỡ, con mẹ nó, ngày xưa đám người này chê đàn ông Tân gia chỉ biết đao thương, không có tài văn chương, bây giờ tỷ phu cũng xem như lấy lại mặt mũi cho Tân gia.

Tân Bắc kinh ngạc nhìn Tiêu Lâm, ánh mắt thay đổi.

Bọn họ nhìn nhau, Tiêu Lâm chäc chản là thủ khoa năm nay.

Trời đất sụp xuống, sấm sét đùng đùng.

Sự tồn tại to lớn như Tần gia có Tiêu Lâm như hổ mọc thêm cánh.

Đám người Hàn Quế kinh ngạc, mặc dù không muốn nhưng Tân Nam lấy mặt mũi của Tần gia ra, ánh mắt vẫn vô cùng nghiêm nghị.

Bọn họ cúi đầu, chậm rãi quỳ xuống: “Hôm nay bọn ta nói lời xăng bậy, Tiêu giải nguyên, bọn ta đã hiểu lầm huynh, mong hãy tha thứ cho... bọn ta, Tân tam công tử, Tân tứ công tử xin hãy tha thứ cho bọn ta”.

Hai chữ tha thứ nói ra từ miệng những người cao quý như bọn họ giống như nặng nghìn cân, suýt thì không nghe rõ.

Tân Nam và Tân Bắc vô cùng sảng khoái, bình thường bị bọn họ coi thường không ít. Đám người này trừ vâng dạ trước mặt Chu Hành thì chỉ có hôm nay là cúi đầu thấp như vậy.

Ngược lại, Tiêu Lâm vô cùng bình thản, không nói tha thứ, cũng không nói không tha thứ. Hắn uống rượu, đám người kia cũng chỉ đành quỳ mãi ở đó.


Lúc này, chưởng quỹ vội vàng chạy tới: “Các công tử, nước xong rồi! Lúc nào thì nấu Tiêu Lâm?”

Ồ? Sao quỳ cả dưới đất thế này? Trong thời gian ngắn có chuyện gì rồi?

Vẻ mặt của Tiêu Lâm lạnh lùng, Hàn Quế vội vàng xua tay: “Chưởng quỹ, ông mau im miệng!”

“Hàn công tử, ta không dám không làm! Dương công tử, chỉ cần công tử ra lệnh, Tiêu Lâm chắc chắn sẽ bị thương nặng giống như công tử vậy!”, chưởng quỹ khẳng định, vẻ mặt nịnh nọt.

Dương Chu nhíu mày, người Tân gia ỷ thế ức hiếp người, Tiêu Lâm dùng tài chèn ép người, có đấu thế nào cũng không thăng nổi.

Người này văn chương trác tuyệt, toán học tinh thông, được bệ hạ và giáo dụ tán thưởng, sau này nhất định sẽ có tiền đồ vô hạn.

Huống hồ Tiêu Lâm tính kế người khác, có thể tính cả mạng của người khác vào. Tống Thiên Vấn và Chu Hành đã chịu thiệt dưới tay hắn!

Không thể đắc tội!

Cho dù Tiêu Lâm không phải cô gia Tân phủ, nhìn thấy người như vậy cũng nên đi đường vòng.


Tiêu Lâm đáng sợ thế nào, còn khiến người ta sợ hãi hơn cả Đao gia giết người vô số.

Dương Chư nhỏ giọng nói: “Thôi, thôi bỏ đi”.

Chưởng quỹ sửng sốt: “Công tử, bỏ đi? Không phải, nước đã đun xong, không làm nữa sao?”

Dương Chư tức đến mức đầu óc choáng váng, hôm nay chưởng quỹ không có mắt nhìn chút nào, không thấy đám người Hàn Quế đang quỳ dưới đất không dám động đậy hay sao?

Hắn ta gào lên: “Ông mù rồi à? Ông mù rồi phải không? Ta chỉ đùa thôi! Đùa thôi không được sao? Bây giờ bỏ đi, không được sao?”

Chưởng quỹ bị gào đến mức tai sưng lên, vội vàng gật đầu: “Được được được, công tử nói thế nào thì là thế đó”.

Tân Nam đắc ý cười, trước kia khi Chu Hành ở đây, đám người này nịnh bợ Chu Hành, xem thường Tần gia.

Bọn họ đã quên Tần gia là tướng môn lớn mạnh nhất Đại Ngụy.

Hôm nay dạy dỗ bọn họ một lần, thức tỉnh sự nể sợ của bọn họ đối với Tân gia, cũng không tệ!

“Người của thế gia đến

Lúc này, một hộ vệ vội vàng đến báo. Dương Chư sáng mắt lên: “Có phải cha ta đến rồi không?”

Đợi cha hắn ta đến, xem mấy thằng nhóc Tiêu Lâm còn dám kiêu căng nữa không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận