Không chỉ có có cô gia! Mà còn có cả Bạch Khởi!
Nhóm đầy tớ làm việc vặt này hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Khởi.
Hai người họ một chủ một tớ đằng đằng sát khí, đám đầy tớ đột nhiên hiểu ra lý do. Một gã đầy tớ nhổ cái đùi gà trong miệng ra, đóng sâm cánh cửa vừa mở he hé rồi hét lớn, da gà da vịt nổi hết lên: “Cô gia đến rồi! Cô gia đến rồi!”
Thấy tên kia đóng sầm cửa lại, những tên đầy tớ khác vừa sửng sốt vừa tức giận: "Hoảng hốt cái gì? Đây là Tân phủ! Chúng ta còn phải sợ hắn sao? Là đại tiểu thư bảo chúng ta làm chuyện đó cho nên không có gì phải sợi"
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Mấy tên đầy tớ không hề hoảng sợ, những tiếng đập cửa vẫn vang lên đều đều.
Âm thanh đó khiến mấy người bên trong đầu ong ong, như thể cơn giận bao năm tích tụ của Tiêu Lâm đang trút lên cánh cửa!
Sau một tiếng đập cuối cùng, cánh cửa gỗ rầm rầm vỡ ra. Trong sân chỉ có một lối ra vào, cho nên mấy tên đầy tớ giờ như lũ rùa trong hũ chờ bị bắt.
Tiêu Lâm và Bạch Khởi lạnh lùng xuất hiện ở cửa, sát khí cuồn cuộn cuốn theo gió thu, dưới màn đêm chỉ có đôi mắt họ đang sáng quắc lên.
Đám đầy tớ sợ đến mức hét lên, bọn họ vừa bắt bà Tiêu đến đây một cách thô bạo như vậy, vốn đã biết Tiêu Lâm chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh và hùng hổ như vậy!
Cậy mình là người hầu của Tần phủ nên trong lúc kéo bà Tiêu đi bọn họ đã dùng lực rất mạnh!
Khi lôi bà Tiêu đi, bọn họ trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Đường đường là mẹ của một Hội nguyên mà lại bị lôi đi như một con chó, bọn họ cứ kéo như vậy, dù bà Tiêu có chống cự thế nào cũng vô dụng!
Trở thành Hội nguyên thì sao? Những kẻ sinh ra trong gia tộc thất thế, khi đứng trước mặt Tân gia thì chẳng là cái thá gì, có thể chà đạp thế nào cũng được.
Ngay cả người hầu của Tần phủ cũng còn hơn bà Tiêu!
Bây giờ bà Tiêu đang ở bữa tiệc trước mặt, bị người ta chuốc rượu. Giống như những người phụ nữ mua vui bên ngoài, bà Tiêu không thể không uống!
Trước kia còn tưởng Tiêu Lâm lợi hại thế nào, hoá ra mẹ hắn vẫn bị đưa đến đây một cách dễ dàng!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Tiêu Lâm đâu còn chút thể diện nào! Mọi người đều cung kính với Tiêu gia thì đã sao, chỉ riêng có Tân phủ, ngay cả người hầu của Tần phủ cũng có thể chạm vào bà Tiêu.
"Làm, làm sao bây giờ?", khoảng mười tên đầy tớ chen chúc ở góc sân, run rẩy nhìn Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ, hắn đã nghe được những gì đám đầy tớ nói trước đó.
Cái gì mà bà già hết đát.
Cái gì mà đối xử tuỳ tiện ra sao cũng được.
Cái gì mà thứ đàn bà lẳng lơ chuyên đi mua vui.
Nhà họ Tiêu bất ngờ bị người hầu của Tần phủ cầm gậy xộc vào, bọn chúng vô cùng kiêu ngạo, đập tan mọi thứ trong nhà họ Tiêu!
Ngay cả mẹ và em gái Tiêu Lâm cũng bị đánh bằng gậy.
Mẹ của Tiêu Lâm đã hơn năm mươi tuổi, tóc bạc, thân hình gầy gò, không bao giờ to tiếng với ai.
Tiêu Lâm không ngờ người trong Tân phủ lại tàn nhãn như vậy, thậm chí còn tấn công hai mẹ con yếu đuối!
Hơn nữa lại còn đánh họ rất đau.
Nhà họ Tiêu đã hy sinh mạng sống để bảo vệ đất nước, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại mẹ goá con côi để đổi lấy cái kết bị người đời chà đạp như vậy sao?
“Bàn tay nào đã chạm vào mẹ †a?”
Tiểu Lâm nghiêng đầu lạnh lùng thốt ra một câu, đám gia đinh không dám hé răng. Cô gia và nhà họ Tân mâu thuẫn thế nào bọn họ đều biết, bây giờ có nói gì cũng vô ích.
"Không trả lời cũng được thôi. Trong trường hợp đó..."
Hắn rút kiếm ra, ánh kiếm loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Các ngươi chỉ là làm theo mệnh lệnh nên ta sẽ không làm khó, chỉ cần lấy cái mạng của các ngươi là được”.
Mạng?
Đám đầy tớ ngơ ngác lắc đầu: "Cô gia! Xin hãy tha cho chúng tiểu nhân! Không liên quan đến chúng tôi! Là đại tiểu thư bảo chúng tôi mời Tiêu phu nhân tới!"
Tiêu phu nhân? Vừa rồi cái miệng chó của bọn họ còn nói cái gì mà bà già hết đát, thứ đàn bà mua vui, vậy mà giọng điệu thay đổi nhanh quá.
Trên đời này kẻ nào cũng run sợ trước quyền lực, Tiêu Lâm hiểu điều đó.
Nhưng bất kể làm việc gì thì cũng nên để lại một đường lui, để sau này còn có thể nhìn mặt nhau. Tân phủ cho dù có quyền hành ra sao thì cũng không nên làm ra sự việc tàn nhẫn như vậy.
Tuyệt tình đến mức ngay cả mẹ già của Tiêu Lâm cũng không tha!
Ở thời nhà Ngụy, quan trọng nhất là địa vị, mạng sống của nô lệ thì chẳng khác nào cỏ rác, vô giá trị và tầm thường. Là một người văn minh hiện đại, Tiêu Lâm luôn trân trọng và cố gắng đối xử bình đẳng với những người có địa vị thấp.