“Ngươi dám động vào ta, huynh trưởng ta sẽ không tha cho ngươi!".
Tân Phượng Uyển bị Tiêu Lâm vốn cường tráng bế lên, trong lúc hoảng loạn, tim nàng đập nhanh điên cuồng.
Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Không tha? Dù sao Tân phủ các người luôn muốn ta chết, ta làm một con quỷ phong lưu cũng không thiệt”.
Hản bế Tần Phượng Uyển đến nơi hẳn ở. Tân Phượng Uyển liều mạng giãy giụa, hết sức chống cự, nhưng Tiêu Lâm sức lớn, nàng đâu thể tránh thoát dễ dàng?
A Hương thấy vậy, hét lớn: “Cô gia! Cô gia làm gì vậy?”.
“Phu thê thì có thể làm gì? Không có kiến thức”.
Tiêu Lâm lạnh lùng trả lời. A Hương không dám ngăn cản mà vội vàng đi tìm lão phu nhân làm chủ.
Tiêu Lâm kéo nàng vào phòng, có một người đang nấp ở lùm cỏ ngoài cửa, người đó thấy cảnh này thì kinh ngạc.
Ánh mắt Tiêu Lâm lạnh lùng, có người lén quan sát tiến triển của hẳn với Tân Phượng Uyển trong âm thầm, nhìn dáng vẻ thành thục đó xem ra vẫn luôn canh giữ ở đây, không tiến triển chút thì sao xứng đáng với kẻ đã canh ở đây lâu như vậy?
Đàn ông được tạo thành từ lửa và gang thép, còn phụ nữ. thì là tơ lụa mềm mại.
Tiêu Lâm to khỏe dễ dàng ôm chặt nàng, hôn nàng.
Tân Phượng Uyển ra sức chống cự, nhưng càng chống cự, sức Tiêu Lâm càng lớn. Trâm chu sa trên mái tóc nàng rung lên, vang tiếng lảnh lót êm tai, giống như tiếng giấy giụa của nàng, khiến hắn dần dần nổi hứng thú.
Trước sức lực to lớn của đàn ông, nàng dần dần bớt chống cự.
Sự chống cự càng lúc càng thưa thớt.
Dần dần không còn chống cự nữa.
Dần dần cơ thể hai người càng lúc càng gần.
Tân Phượng Uyển kinh hãi bởi cảm giác này. Cơ thể Tiêu Lâm giống như ngọn lửa bao bọc lấy nàng, ma xui quỷ khiến sự sợ hãi lúc nãy của nàng lại biến thành sự thích thú khó nói nên lời.
Dần dần bàn tay đấm vào người Tiêu Lâm biến thành ôm.
Dần dần cần cổ kiêu ngạo trắng mịn của nàng kề bên cổ "Tiêu Lâm, tỏa ra hơi nóng khiến Tiêu Lâm hơi kinh ngạc.
Trong lúc bất giác, người phụ nữ luôn phòng bị với hẳn lại hoàn toàn ngả vào lòng hẳn.
Tân Phượng Uyển có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lúc này giống hệt giai nhân ngọc bích hoàn hảo không †ì vết khiến Tiêu Lâm yêu thích không rời tay.
Trong phòng, ánh nến quấn quýt trong gió nhẹ, hương thơm thoang thoảng, một khắc đêm xuân.
Khói từ lư xông trầm bay vào màn trướng. Trai xinh gái đẹp quấn quýt nhau. Men say nồng nàn, tình ý dâng cao, khuấy động chăn thêu hình uyên ương.
Nửa bài Phượng Tê Ngô của Liễu Vĩnh tả dáng vẻ mềm mại của con gái, dùng để hình dung Tân Phượng Uyển lúc này
rất thích hợp.
Sau một đêm quấn quýt lấy nhau, Tân Phượng Uyển ngủ trong lòng hắn.
Ngoài dự liệu, không ai trong Tân phủ đến quấy rầy bọn họ.
Hôm nay Tân phủ đổi tính rồi sao?
Vào canh bốn, một nô bộc gõ cửa, nhẹ giọng gọ đến lúc dậy thay quần áo vào cung rồi”.
“Ừ”, Tiêu Lâm đang định xuống giường, nhưng lại bị một bàn tay rụt rè kéo lại: “Đừng đi”.
Tiêu Lâm quay đầu lại, nhìn Tân Phượng Uyển gương mặt xinh đẹp như hoa xuân: “Sao?”.
Nàng ngẩn người, vì sao hắn vẫn lạnh nhạt như vậy?
“Thuần Quân...”, nàng khế giọng: “Đừng lấy đi được không?”.
“Đây là điều kiện cô ngủ cùng ta một đêm?”.
Nàng gật đầu, lấy lòng Tiêu Lâm, ổn định Tiêu Lâm là ý Tân lão thái thái đưa ra. Trải qua trận chiến Ám Uyên, Tần lão thái thái biết muốn thoát khỏi cô gia có tâm trí cỡ đó là chuyện không thể, chỉ bằng dùng chính sách lung lạc.