Chỉ là một văn nhân tài tử mà thôi, nếu Kiếm Si muốn, Thi Si cũng sẽ nể mặt huynh đệ mà không tranh giành nữa.
Lần này Kiếm Si quá nóng nảy.
Người của Thừa tướng lại ngu như lợn, dám gây xung đột với Kiếm Si, còn kinh động đến Vũ Lâm Vật!
Tiếc là Kiếm Si sẽ không tin vào tình huynh đệ của Thi Sỉ nữa.
Trong chuyện này, Tiêu Lâm chia rễ ly gián bọn họ như thế nào, người của Hoàng đế nhen nhóm chiến lửa như thế nào, người ngoài lại không hay biết.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Lâm quá yếu kém, chỉ là một Hội nguyên được chút danh tiếng.
Huống hồ bọn họ không dám nghĩ tới Hoàng đế lại tham dự vào chuyện này.
Bọn họ nhìn Hoàng đế lớn lên, trong lòng bọn họ Hoàng đế cũng vô cùng yếu kém.
Tiêu Lâm nói không sai, Triệu Thương không những không dám nói chỉ tiết lúc đó ra, mà ông ta còn ra lệnh cho những huynh đệ còn sống sót của mình muốn sống tiếp thì phải im miệng.
Bởi vì, lúc Triệu Thương bị người của Vũ Lâm Vệ đưa đi, Tiêu Lâm đã nhìn ông ta bằng ánh mắt rất sâu xa.
Sâu xa đến mức Triệu Thương khó mà phớt lờ, khó mà quên được, khó mà không run rẩy.
Bởi vì Tiêu Lâm vẫn còn cười. Giữa máu tanh và thi thể ở dưới đất, hắn vẫn mỉm cười.
Trận chiến đấu thảm liệt dường như nằm trong dự liệu của Tiêu Lâm, hơn nữa khiến Tiêu Lâm rất hài lòng.
Tần Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Lâm: “Ngươi đang nói tất cả mọi người đều sẽ... im lặng về trận chiến ở Ám Uyên?”.
“Ta không chắc huynh có im miệng hay không, nhưng người khác chắc chắn là vậy”.
Tiêu Lâm cười nhạt, Tân Phong giống như bị sỉ nhục: “Ngươi có ý gì? Ta trung thành với bệ hạ, đương nhiên ta sẽ không nói! Toàn bộ Tần phủ đều là trung thần, đương nhiên cũng sẽ không nói! Cái miệng thối nhà ngươi, tốt nhất...”.
“Vậy thì tốt, đợi lát nữa gặp bệ hạ, huynh cũng phải giả vờ không biết gì cả”.
Tân Phong vừa định quát Tiêu Lâm ngay lập tức im miệng.
Tiêu Lâm là người chưa vào triều lại đang dạy hắn ta cách ứng phó với bệ hạ sao?
Tân Phong khinh thường phất tay áo: “Ta làm quan nhiều năm, không cần ngươi dạy ta phải làm sao”.
“2”, Tiêu Lâm hơi buồn cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Nếu huynh thật sự thận trọng, câu hỏi lúc nãy huynh không nên hỏi ra miệng dù một chữ”.
Tiêu Lâm chỉ bên ngoài xe ngựa, bên ngoài xe ngựa có hoạn quan đi theo.
Ở thời cổ đại, hoạn quan không có địa vị cao trong cung, nhưng phải vô cùng thận trọng với bọn họ.
Thực lực của hoạn quan không thể xem thường. Ở Hoa Hạ, đệ nhất hoạn quan Triệu Cao, ông ta chỉ hươu bảo ngựa, chơi đùa Tần Nhị Thế trong lòng bàn tay, cuối cùng phát động chính biến, ngộ sát Nhị Thế. Thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng làm sao ngờ được giang sơn Đại Tân do mình gầy dựng lại hủy trong tay một hoạn quan như Triệu Cao?
Sau đó thì có hoạn quan Trương Nhượng trong những năm cuối Đông Hán, vơ vét lộng quyền loạn Hán cung. Thế lực hoạn quan Thập Thường Thị do Trương Nhượng đứng đầu độc chiếm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, đảo loạn trắng đen diệt trừ những người chống đối mình, bịa đặt tội danh giết triều thần.
Triều Minh có Lưu Cẩn, nịnh thần nổi tiếng của triều Minh. Ông ta nhanh chóng thăng tiến, làm đến chức Tư lễ thái giám, thay hoàng đế phê duyệt tấu chương.
Ông ta dụ Minh Vũ Tông tham muốn hưởng lạc vào Báo Phòng, chế tạo danh sách “phản bội”, giết chết năm mươi sáu vị triều thần chính trực.
Ông ta dựa vào các cơ cấu như Đông Tây Xưởng và Cẩm Y Vệ gây khủng hoảng, khiến người trong thiên hạ cảm thấy bất an, thậm chí có danh hiệu “Hoàng Đế Đứng”.
Vì hoàng đế hữu danh vô thực, hoạn quan nắm đại quyền, đại thần giận mà không dám nói, thế nên mọi người đều gọi Minh Vũ Tông là hoàng đế ngồi, còn Lưu Cẩn là hoàng đế đứng.
Hoa Hạ rộng lớn, có nền văn minh trên dưới năm nghìn năm, những hoạn quan này có thể lưu danh trong lịch sử đủ để chứng minh thực lực của bọn họ.
Nhưng mỗi hoạn quan này cũng từng là kẻ vô danh.
Tựa như những hoạn quan ở bên cạnh xe ngựa lúc này, bây giờ bọn họ là một thị giả cấp thấp. Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây. Nếu ngày sau bọn họ có quyền thế, câu hỏi Tần Phong hỏi hôm nay bị bọn họ để tâm, sau này sẽ thành đại họa.
Tân Phong mới chỉ có hai mươi tuổi, bề ngoài thì độ tuổi của Tiêu Lâm nhỏ hơn hắn ta, nhưng Tiêu Lâm thấm nhuần lịch sử sâu dày của Hoa Hạ, hắn biết nhiều thứ hơn Tần Phong, biết sâu hơn, biết xa hơn Tân Phong.
“Ngươi bịa đâu ra nhiều người nhiều chuyện như vậy? Lừa tiểu cô nương còn được, ngươi còn muốn dọa bản công tử?”.
Tân Phong nghe được những hoạn quan Tiêu Lâm kể thì không khỏi sửng sốt, trên đời này có hoạn quan cả gan làm loạn như vậy sao?
Tiêu Lâm cũng không phản bác. Bọn họ là hạt cát trong dòng sông lịch sử, Tần Phong tin thì đã sao, không tin thì thế nào. Cuối cùng con người rồi cũng sẽ bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.
Hắn nhìn tường cung trang nghiêm bên ngoài, vô cùng bình lặng mà tang thương, giống như rù rì kể lại số mệnh của nghìn vạn năm vương triều.
“Mười năm, có thể thấy xuân đến thu đi. Trăm năm, có thể chứng sinh lão bệnh tử”. Hắn bình tĩnh nhìn Tân Phong: “Nghìn năm có thể than vương triều hưng thế, vạn năm có thể hiểu vật đổi sao dời”.
Trên đời này, mọi sự đều có khả năng. Ở thế giới quyền lực, nhìn thấu nhưng không nói thẳng là một trong những chuẩn mực hành vi quan trọng nhất để giữ mạng.
Trong mắt Tiêu Lâm dường như có vô vàn Càn Khôn không nói rõ. Tân Phong nhíu mày, không quan tâm đến hắn nữa, trong lòng thì lại trở nên nặng nề sau khi nghe những lời của Tiêu Lâm.
Hắn ta ngậm chặt miệng, không dám nói thêm câu nào.