Ở Rể

Nhưng chuyện của Thanh Viên thư phòng thì không.

Thanh Viên thư phòng trước nay luôn dành riêng cho con cái của các gia đình quý tộc và quyền lực, việc mở cửa Thanh Viên thư phòng như vậy có nghĩa là người bình thường cũng có thể nhận được một nền giáo dục tốt. Điều này chắc chắn sẽ gây bão trong triều đình và thu hút rất nhiều sự phản đối.

Sự thay đổi này có thể thay máu đến tận gốc rễ giới văn nhân sĩ tử.

Đây là một cuộc chiến còn đẫm máu hơn cả việc khôi phục hệ thống bảo vệ nhân tài, làm sao Tiêu Lâm có thể thay đổi được nó chỉ bằng một mong muốn đơn giản?

Tần Phong mặt biến sắc: "Bệ hạ, cô gia chưa từng được gặp qua thánh nhân, cũng chưa từng được thấy long uy của bệ hạ. Hắn phát ngôn không cân nhắc hậu quả, xin bệ hạ tha tội!"

Tần Phong không phải muốn bênh vực Tiêu Lâm, hắn chỉ sợ Tần phủ bị Tiêu Lâm kéo vào ổ kiến lửa.

Hoàng thượng lặng lế nhìn Tiêu Lâm, trong cung điện, một sự im lặng đáng sợ đang dần lan ra.

Một lúc lâu sau, hoàng thượng mới mở miệng: "Ta có thể thực hiện tâm nguyện thứ nhất của ngươi. Còn tâm nguyện thứ hai của ngươi, ta muốn biết vì sao ngươi lại có ý tưởng này?"

Chẳng lẽ Tiêu Lâm có ý đồ khác?


Chẳng lẽ hắn giống như Nguy giám quốc, bắt đầu lập kế hoạch cho phe phái của riêng mình ngay từ bây giờ?

Hoàng thượng nghi ngờ như vậy, Tiêu Lâm cũng đã sớm đoán trước được.

Đối với người xưa, Thanh Viên thư phòng là nơi tượng trưng cho quyền lực và địa vị.

Đối với Tiêu Lâm mà nói, đó chỉ đơn giản là một ngôi trường, suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản.

Hắn nhìn hoàng thượng, dõng dạc nói: "Bệ hạ, tri thức thay đổi vận mệnh. Chỉ khi vận mệnh cá nhân thay đổi, vận mệnh quốc gia mới có thể hưng thịnh".

Tiêu Lâm chỉ là chỉ tùy tiện nhắc đến, dù sao thay đổi cả một hệ thống là rất khó khăn. Người hiện đại như hắn vừa đến thời cổ đại này đã muốn thay đổi mọi thứ ở đây, đúng là đang tìm đường chết. Hắn thực ra cũng không tin việc này có thể thay đổi, chỉ là muốn xem thái độ của hoàng thượng mà thôi.

"Đơn giản như vậy sao?", hoàng thượng thoáng ngạc nhiên. Vẻ mặt Tiêu Lâm lúc này giống như vẻ mặt của Văn

giáo vụ vậy.

"Đúng", đây là tâm nguyện của Văn giáo vụ, Tiêu Lâm nhất định sẽ thực hiện nó dù có thế nào đi chăng nữa.

“Nhà Ngụy có rất nhiều học giả tài năng...” Tiêu Lâm ngắt lời: “Không đủ".

"Cái gì?"

"Còn lâu mới đủ".

Tiêu Lâm dừng lại một chút: “Ai cũng được học hành thì mới đủ”.

Chỉ bằng con đường học hành thì giang sơn này mới có thể thay đổi.

Mã công công sửng sốt.


Hoàng thượng rơi vào trầm tư, trước đây cũng từng có người nhắc tới việc này với vị hoàng đế lập quốc.

Giọng điệu hoàn toàn giống nhau.

Người đàn ông đó chính là tổ phụ của Dịch Quy, Dịch Vô Lý.

Lúc đầu, Dịch Vô Lý đã cố gắng hết sức để thuyết phục tiên đế cải cách mở cửa giáo dục và phổ cập chữ viết cho toàn dân biết chữ, thậm chí ông ta còn cho rằng đến phụ nữ cũng nên đọc sách. Tiên đế đã đau đầu suy nghĩ vấn đề này, nhưng sau cùng vẫn không dám tiến hành.

Tiên đế tin rằng nếu dân chúng đọc sách quá nhiều sẽ sinh ra ý muốn nổi loạn.

Hoàng thượng chăm chú nhìn Tiêu Lâm, hỏi: “Ngươi có biết chuyện này lớn cỡ nào không?”

“Bệ hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, là vua và là cha của tất cả sinh linh trong thiên hạ, dù chuyện này lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn tầm vóc của bệ hạ”.

Mã công công vẻ mặt đông cứng lại, thực sự lời này của Tiêu Lâm không thể nào phản bác được.

“Nếu chúng ta làm vậy, ngươi có thể tưởng tượng được hậu quả không?”

Tiêu Lâm nghĩ đến những vương triều Hoa Hạ từng thất bại trong lịch sử, hắn nói vởi vẻ mặt khẩn cầu: "Bệ hạ, nâng cao dân trí không phải lối thoát của cá nhân, mà là lối thoát của quốc gia. Đây là chân lý khốc liệt mà lịch sử đã chứng minh. Nếu người dân mông muội thiếu hiểu biết, quốc gia ắt sẽ lạc hậu và tụt lại phía sau. Nếu tụt lại phía sau thì sẽ bị nước khác chinh phạt".


Dịch Vô Lý cũng từng nói điều tương tự.

Tại sao người đến từ nơi đó lại có ý tưởng giống nhau đến kinh ngạc và quyết tâm khai sáng cho dân chúng đến vậy?

Dịch Vô Lý như vậy. Tiêu Lâm cũng thế.

Hoàng thượng nhìn cây bút trong tay, sau đó lại nhìn Tiêu Lâm, gật đầu: “Người đâu, soạn chiếu chỉ!”

Tần Phong kinh ngạc đến há hốc miệng. Tiêu Lâm nói càn nói bậy, hoàng thượng không những không trách phạt mà còn định đồng ý sao?

Hoàng thượng viết ra hai đạo thánh chỉ một cách uyển chuyển và mạnh mẽ, từng chữ, từng câu, giống như một tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống gây ra một trận động đất lớn ở kinh thành.

Hai chiếu chỉ của triều đình, một thánh chỉ được ban cho nô lệ Côn Luân.

Một là mật chỉ được trao cho Thanh Viên thư phòng. Tần Phong làm quan nhiều năm trời nhưng chưa từng thấy tiền lệ nào như vậy. Hắn vô cùng kinh ngạc, Tiêu Lâm có ma lực gì mà bệ hạ lại đánh giá cao như vậy?

Tần Phong âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hắn không phục, rất không phục!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận