Tiêu Lâm trước khi tới đây đã nói, Tân Phong nhất định sẽ phải trả lại kiếm cho hẳn.
Tiêu Lâm “cảm động” nhận lấy thanh kiếm Thuần Quân nặng trịch từ tay hoàng thượng, cảm tạ: “Tạ bệ hại”
Hoàng thượng nhìn hẳn hồi lâu, mỉm cười. Tiêu Lâm rõ ràng đang diễn kịch, hoàng thượng sao có thể không nhận ra: “Được, trẫm thượng triều đây".
Tân Phong siết chặt năm đấm, nghiến răng ken két nói: "Cung tiễn bệ hạ".
Hoàng thượng bước ra khỏi cung điện, một nhóm nô tì đi theo sau nom vô cùng oai phong.
Người khác chỉ cảm thấy khí chất uy nghiêm của hoàng thượng, nhưng Tiêu Lâm lại thấy hoàng thượng lần này thiết triều có lẽ sẽ gây ra một cơn mưa máu.
Khôi phục hệ thống bảo vệ nhân tài không phải là chuyện dễ dàng.
Tại thôn Ám Uyên, cùng thời điểm nô lệ Côn Luân nhận được chiếu chỉ, toàn bộ quan nha trong kinh thành cũng nhận được chỉ dụ của hoàng đế.
Từ nay trở đi, tất cả các văn nhân học giả phải có ít nhất một người hộ vệ, nếu không sẽ không đủ tư cách tham gia khoa cử.
Không ai nghĩ rằng việc hoàng thượng đột ngột khôi phục hệ thống bảo vệ nhân tài có liên quan đến Tiêu Lâm. Những người biết đôi chút về thôn Ám Uyên đều suy đoán rằng đây là
một ý tưởng tồi do Kiếm Si đề xuất.
Bởi vì ở kinh thành, phủ Kiếm Si có nhiều nô lệ Côn Luân nhất.
Kiếm Sỉ từ lâu đã luôn có cảm tình với những nô lệ Côn Luân mạnh mẽ và giỏi chiến đấu.
Thi Si tức muốn phát điên, Kiếm Sỉ lại dám gây ra rắc rối lớn như vậy. Và trước khi ông ta kịp bình tĩnh lại thì Tiêu Lâm
đã đem trả sáu vạn lượng.
Tiêu Lâm ra lệnh cho Bạch Khởi gửi lại sáu vạn lượng bạc, kèm theo một bài thơ để an ủi Thi Sỉ.
Thi Si mở ra xem: Vịnh ngỗng
Ngỗng, ngỗng, ngỗng, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thuỷ, hồng chưởng bát thanh ba.
Ngỗng?
Đây là thể loại thơ quái quỷ gì vậy?
Đây là thơ được viết bởi một đứa trẻ bảy tuổi sao? Thi Si vò nát tờ giấy, nổi trận lôi đình.
Đúng vậy, bài thơ này là một bài thơ được viết bởi nhà thơ ng Hoa Hạ Lạc Tân Vương khi ông mới bảy tuổi.
Với bài thơ này, Lạc Tân Vương được mệnh danh là thần đồng.
"Vương gia, chủ nhân ta có lời, chủ nhân cũng giống như bài thơ này, không tuân theo quy tắc vần điệu và hình thức nào mà chỉ hành động theo ý mình. Chủ nhân không phải là nhân tài phù hợp với vương gia. Chủ nhân được vương gia chiêu mộ, nếu giữa vương gia và Kiếm Si xảy ra hiềm khích thì chủ nhân rất sợ hãi, đến lúc đó chủ nhân không thể gánh nổi. Chủ nhân cảm tạ vương gia hậu ái, nếu vương gia chỉ đơn giản muốn bàn thơ luận đạo thì chủ nhân lúc nào cũng hoan nghênh".
Sau đó, Bạch Khởi chào và rời đi. Tiêu Lâm từ chối rất gọn lẹ.
Thi Si ngoài chấp nhận ra cũng không còn cách nào. Trong lòng ông ta rất bất an, sau chuyện xảy ra ở thôn Ám Uyên, hoàng thượng nhất định sẽ giám sát nhất cử nhất động của ông ta, Võ Thi và thừa tướng.
Tam Si chiêu mộ thiên tử môn sinh đã bao năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên hoàng thượng ra tay can thiệp.
Kiếm Sỉ gây chuyện, tất cả quan lại trong triều đều có thể đoán ra chuyện này chắc chản sẽ có liên quan đến Tam Si và thừa tướng.
Đây là lần đầu tiên hoàng thượng âm thầm công khai mối quan hệ giữa Tam Sỉ và thừa tướng, trong triều mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Thiên tử không vui, trời đất rung chuyển.