Từ đầu đến cuối, không ai nhắc dù một chữ chuyện Tiêu Lâm giết quan binh ở Ám Uyên, thiêu đốt phủ nha.
Người của Thừa tướng làm Kiếm Sỉ bị thương, mọi hành động của Tiêu Lâm không quan trọng nữa. Hoàng đế đã phát hiện ra chuyện này, bọn họ không dám truy cứu, sợ Tiêu Lâm làm to chuyện quan binh tư thông với nô lệ Côn Luân.
Bọn họ coi như Tiêu Lâm may mắn, nếu không thì giết quan binh chỉ có một đường chết.
Bọn họ chỉ biết, Thi Si vì một nhân tài mà bất chấp tình cảm huynh đệ, sai Thừa tướng ra tay giết Kiếm Sỉ.
Từ đầu đến cuối câu chuyện, Tiêu Lâm chỉ là một công cụ, là một nhân vật phụ không quan trọng.
Nếu đây là một vở kịch thì Tiêu Lâm không xứng có họ tên, hắn giống như một nhân vật bé như hạt vừng, nằm ở tầng chót cùng của câu chuyện.
Không ai tin một nhân vật bé nhỏ lại có năng lực chiếm một vị trí trong cuộc so đấu giữa Tam Si, Thừa tướng và Hoàng đế.
Hôm Tiêu Lâm đưa Tân Phong về, nhiều người nhìn thấy hắn cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã xuất hiện ở đầu phố. Mọi người không cảm thấy Tiêu Lâm lợi hại thế nào, mà cảm thấy hẳn là một con rùa rụt đầu, tham sống sợ chết nên mới không bị thương.
Tân Phong trở thành người chiến thắng tuyệt đối trong trận chiến ở Ám Uyên, được bệ hạ ban thưởng vì đã cứu Vương gia.
Còn phần thưởng Hoàng đế ban cho Tiêu Lâm thì trừ những người có mặt, không có người ngoài nào hay biết.
Mọi người nghĩ rằng Tân Phong có lòng tốt nên mới chia phần thưởng Hãn Huyết Bảo Mã và roi bạc cho cô gia đáng thương bị dọa sợ.
Dù sao đối với Tân phủ mà nói, Hãn Huyết Bảo Mã cũng không hiếm lạ.
Trong lời đồn ở phố chợ, Tiêu Lâm ngoài việc ở rể và nghèo khó ra lại có thêm cái danh tham sống sợ chết. Người đời cảm thấy cô gia Tân phu vô dũng vô mưu, lúc gặp nguy hiểm chỉ có thể đợi người khác đến cứu.
Chỉ có người Tần gia biết, Tiêu Lâm đã trưởng thành thành một con mãnh hổ không thể xem thường.
Từ hoàng cung trở về, Tân Phong bị mất Thuần Quân buồn bã không vui, ở mãi trong phòng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Hoàng đế đích thân đưa Thuần Quân cho Tiêu Lâm, Tần Phong cũng không dám chiếm giữ.
Tiêu Lâm không muốn quan tâm hẳn ta, hẳn đến chuồng ngựa của Tân gia dắt Hãn Huyết Bảo Mã, vung roi bạc, cầm Thuần Quân, trong người còn có sáu vạn lượng ngân phiếu, vui vẻ về nhà.
“Đứng lại!"
Tân Phượng Uyển chặn hẳn lại, mùi hương con gái khiến Tiêu Lâm thoải mái dễ chịu, hắn đắc ý nói: “Nhớ ta rồi à?”.
“Tên háo sảc!”, Tân Phượng Uyển vô cùng tức giận: “Ngươi lại lấy Thuần Quân đi thật!”.
Tần Phong thất bại ở Ám Uyên vẫn được Hoàng đế tán thưởng và ban thưởng, còn ghi công hạng nhất, thế vẫn chưa đủ?
Người của Tần phủ đúng là lòng tham không đáy!
“Nương tử, kiếm này là bệ hạ ban cho, sao ta dám không lấy?”.
Tiêu Lâm ở trước mặt Hoàng đế nói xa nói gần muốn lấy lại Thuần Quân, lúc huynh trưởng nhắc tới chuyện này vô cùng tức giận.
Tân Phượng Uyển cũng không ngờ thủ đoạn của Tiêu Lâm lại sâu xa uyển chuyển đến vậy! Mấy ngày nay, nàng lấy lòng cầu hòa Tiêu Lâm có ý nghĩa gì? Chỉ là công dã tràng, trộm gà không thành còn mất nằm gạo.
Tiêu Lâm nhắc tới bệ hạ, Tân Phượng Uyển còn nói gì được, còn dám nói gì chứ?
Quả nhiên, Tân Phượng Uyển tức đến mức không biết phản bác thế nào: “Ngươi đừng tự mãn! Cẩn thận không giữ được đầu!”.
Khôi phục chế độ bảo vệ nhân tài đã động vào lợi ích nhà quyền quý. Cho dù bây giờ hẳn chưa bị phát hiện, nhưng sau này cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt bọn họ.
Hiện nay, chỉ có Tân phủ là chỗ dựa của Tiêu Lâm!