Tân Phượng Uyển cảm thấy vô cùng bất mãn, vẻ mặt hung dữ. Tiêu Lâm ôm eo nàng, cười trêu chọc: “Sợ ta chết thế à? Có phải hôm qua âu yếm một đêm, cô phát hiện ta rất
có ích, cho nên mới luyến tiếc ta không?”.
A Hương và nô bộc ở cạnh nghe được lời nói nóng tai này, ai cũng đỏ bừng mặt.
Ngay cả Bạch Khởi cũng ngại, quay đầu đi.
Tân Phượng Uyển chỉ muốn chui xuống lỗ. Tiêu Lâm thả tay ra, lạnh lùng nói: “Ta phải về Tiêu gia, tránh ra”.
“Nếu ta không tránh thì sao?”.
Tân Phượng Uyển không phục, không chịu thua, khiến Tiêu Lâm sinh lòng chỉnh phục.
“Nếu cô đã không nỡ xa ta thì đi cùng ta đi”.
Tiêu Lâm cười nham hiểm, kéo Tân Phượng Uyển lên ngựa, làm nàng hoảng hốt kêu lên. Hai người phóng ngựa rời khỏi hậu viện của Tần phủ.
Hãn Huyết Bảo Mã chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất bóng.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”.
A Hương hoảng hốt mặt tái mét. Ôi ông trời ơi! Tiểu thư lại bị cô gia đưa đi mất?
Người kinh ngạc hơn A Hương là kẻ tối qua đã lén quan sát tiến triển giữa Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển ở bên ngoài chỗ ở của Tiêu Lâm.
Người đó là gian tế Chu Hành phái tới, thấy Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển đùa giỡn nhau, khác với trước kia, gã giậm chân, vội vàng ra khỏi Tân phủ.
Trước lao ngục ở kinh thành
Một người run rẩy đi ra khỏi ngục.
Đó là Chu Hành.
Trước kỳ thi Hội, Chu Hành bị nhốt vào nhà lao vì tội bất kính với bệ hạ, đợi ngày chém đầu.
Nhờ Chu thị và Ngụy giám quốc lo liệu, tội bất kính của Chu Hành không đủ chứng cứ nên được thả ra.
Hắn ta ở trong ngục gần nửa tháng.
Khi hắn ta vào là thi Hội.
Lúc ra thì đã sắp thi Đình.
Năm nay, Chu Hành không còn hi vọng vào triều.
Hẳn ta rất căm hận Tiêu Lâm, chỉ muốn cần nát Tiêu Lâm, sau đó nhai đi nhai lại trong miệng, khiến ruột gan hắn
đứt đoạn, không còn miếng nào lành lặn.
“Công tử, mau mặc áo lông vào, phu nhân ở nhà đợi công tử đấy”.
Nô bộc của Chu thị khoác áo lông cho Chu Hành. Hắn ta run rẩy lên xe ngựa mới đỡ hơn một chút.