Ở Rể

Chu Hành sửng sốt, hộ vệ của hắn ta đâu? Hắn ta nhìn trái nhìn phải, trong lòng có chút ớn lạnh.

"Hôm nay chúng ta đến đây để ngắm hoa cúc và uống trà, còn gọi người khác tới làm gì? Hay là cứ để ta pha trà cho?"

"Bạch Khởi, Mông Ngạo, đừng doạ Chu công tử. Chu công tử, mời ngồi". Tiêu Lâm ngồi vào bàn trà: "Để ta pha một bình trà mời Chu công tử thưởng thức".

Chu Hành cau mày, hai người đàn ông cao lớn lừng lững như hai ngọn núi đứng bên cạnh Tiêu Lâm, hắn ta có thể không ngồi xuống sao?

Hắn ta hừ lạnh rồi khinh bỉ ngồi xuống. Chu Minh, một viên quan tứ phẩm cũng không doạ được hắn, vậy thì Tiêu Lâm tham sống sợ chết ở thôn Ám Uyên này có thể làm gì được hắn ta?

“Mặc quần áo vào đi”Tiêu Lâm từ lúc xuất hiện đến giờ cũng đã nhìn thấy tình cảnh của Chu Lưu Thị. Hắn nói rồi cầm bộ trà lên bắt đầu pha trà.

Chu Lưu Thị nhếch nhác chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch trên người rồi trốn vào góc khóc.

Người xưa thích trà, thói quen uống trà đã có lịch sử lâu đời, cách pha trà của Hoa Hạ trong lịch sử cũng khá phong phú.

Hiện nay, cách pha trà của nhà Ngụy đang ở giai đoạn nấu trà. Với phương pháp này, lá trà được đun sôi cùng với hành, gừng, chà là, vỏ cam, bạc hà, v.v., sau đó dùng thìa múc bọt ra rồi rót ra để uống. Tuy các thao tác kỳ công

như vậy nhưng hương vị trà lại không ngon lắm.

Cách nấu trà này cũng giống như nấu canh rau, thêm vào các loại gia vị khác nhau, hương vị trà sau cùng hơi chua chua kỳ lạ.

Tiêu Lâm trầm tĩnh, ung dung, khi pha trà không lo lắng cũng không nóng nảy. Hắn càng bình thản, Chu Hành càng cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông. Cuối cùng, Tiêu Lâm múc trà ra bát đưa cho Chu Hành:“Uống đi".


“Đoàng...” Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền vang.

Ngoài trời gió rất lớn và sắp mưa.

Chu Hành nhìn chăm chằm bát trà trước mặt, lạnh lùng nói: “Tại sao ta phải uống?”

"Uống rồi ngươi sẽ lên đường thuận lợi hơn". Hóa ra là Tiêu Lâm định báo thù hắn ta. Nhưng làm sao Chu Hành có thể sợ hãi trước lời đe doạ của Tiêu Lâm?

Chu Hành cười lạnh, trà này hắn ta tận mắt quan sát Tiêu Lâm nấu, nên cũng không sợ bị đầu độc.

Hắn ta bưng bát trà lên uống! Chu Hành nhấp một ngụm, trà này hương vị hoá ra cũng không tệ?

Đang lúc Chu Hành kinh ngạc trước tài pha trà của Tiêu Lâm, bên tai hắn vang lên một câu nói nhàn nhạt.

“Thì ra là dùng tay phải”, đó chính là bàn tay hắn ta dùng để nhận canh từ tay Tân Phượng Uyển.

Đôi mắt của Tiêu Lâm tăm tối và sâu như vực thẳm, như thể vị Diêm vương đang cân nhắc cách trừng phạt con quỷ xấu xa trước mặt.

Tiêu Lâm nghiêm nghị nhướng mày, kiếm Tuỳ Ý của Bạch Khởi rút ra khỏi vỏ! Một đạo kiếm quang lóe lên, tay phải Chu Hành bị chặt đứt!

“Bang!", bát trà rơi xuống đất, đổ lênh láng ra sàn.


"Áaaaaaaaaaaaaaal"

Đôi mắt của Chu Hành như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt vì cơn đau, máu bản tung †óe khắp khuôn mặt Tiêu Lâm.

Cơn đau khi một bàn tay bị chặt đứt là cảm giác bị đứt gân!

Là làn da bị xé rách!

Đau đến nỗi chỉ muốn đâm đầu vào cột tự vẫn!

Đó là nỗi đau thấm vào tận xương tuỷ!

Chu Hành đau đến vặn vẹo, hắn ta vừa rống to vừa quän quại!

Đau quát

Chu Hành nước mắt nước mũi đầm đìa, tức giận gầm lên: "Ta là công tử nhà họ Chu! Ta là phò mã tương lai! Tiêu Lâm! Ngươi không muốn sống nữa sao? Nhất định là ngươi chán sống rồi!"

Phò mã?

Tiêu Lâm ngẩng đầu cười lớn, phò mã...

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước tràng cười của hắn.

Chu Minh sợ hãi đến tái mặt: "Ngươi... Tại sao ngươi dám đả thương hắn?"

Tiêu Lâm nhìn con rùa rụt cổ này, chế nhạo: “Không có thị vệ nào đi theo bảo vệ hắn cải”

Chu Hành là đứa con trai bị bỏ rơi của phe phái Nguy giám quốc. Từ lúc ra tù, hắn ta đã không còn gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận