Chu Hành vừa dứt lời, chiếc roi ngựa trong tay Tiêu Lâm đã đập vào đầu hắn!
Chu Hành ôm đầu khóc lớn a a a a a a! Đau quát!
"Cô cô của ta là Chu vương phi! Ngươi động vào ta thử xem? Hu hu hu!" Chu Hành khóc nấc lên, dáng vẻ công tử kiêu ngạo cao quý ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Tiêu Lâm lạnh lùng bước tới, túm lấy cổ áo hắn, không để ý tới lời hắn nói: “Vừa rồi ngươi còn nói cái gì nữa?”
Tiêu Lâm hơi nghiêng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ. Chu Hành toàn thân run lên: "Ta không nói... ta không nói gì cả".
Trong mắt Tiêu Lâm hiện lên một tia lạnh lùng u ám: “Ta nhớ ra rồi, ngươi yêu cầu ta tuân lệnh ngươi".
"Ta nói sai sao?" Chu Hành không phục, phun ra một ngụm máu. Nếu là Tiêu Lâm thì hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời!
Ở thời nhà Ngụy, một kẻ tiểu nhân không biết nghe lời thì chỉ có con đường chết! Nếu chịu nịnh bợ kẻ có quyền lực thì ít nhất cũng có thể sống một cuộc sống không tồi!
Cây roi ngựa lại bất ngờ giáng xuống!
Một roi quất vào đầu Chu Hành!
"Nghe lệnh?"
"Ta, Tiêu Lâm, không nghe lệnh của kẻ khác!"
"Ta Tiêu Lâm chỉ có chiến đấu đến chết! Ta tuyệt đối không khuất phục!"
Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt hung tợn đáng sợ của Tiêu Lâm, sự lạnh lùng trong mắt hắn cũng giống như tia chớp, suýt xé nát Chu Hành!
"Ha ha!" Chu Hành đầu đầy máu, nghiến răng nghiến lợi cười ngặt nghẽo: "Ngươi là kẻ thua cuộc, nếu ngươi giết ta, cả nhà ngươi sẽ chôn cùng với ta!"
Gia đình là giới hạn của Tiêu Lâm, hắn trợn mắt: "Ai cho ngươi dũng khí nói ra lời như vậy?”
Chu Hành toàn thân run rẩy, im bặt. "Ai cho ngươi dũng khí sỉ nhục ta hết lần này đến lần khác?” "Ai cho ngươi dũng khí đối xử với ta như kẻ ngốc?”
"Ai cho ngươi dũng khí hẹn hò với vợ ta! Dám tặng quà cho vợ ta! Dám động vào vợ ta?"
Tiêu Lâm trong mắt Chu Hành lúc này hung ác như ma: “Là cô cô của ngươi à?”
"Hay là Nguy giám quốc?" “Là quyền lực của ngươi?” “Hay là gia cảnh của ngươi?”
Vừa dứt lời, Tiêu Lâm đã kéo Chu Hành đứng dậy, dùng chiếc roi dài quấn chặt lấy đầu Chu Hành.
"Ngươi có từng nghe qua câu thơ này chưa?" Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn hắn: "An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan!"
Chu Minh ở gần đó vô cùng sửng sốt, mấy câu thơ này thể hiện sự khinh thường đối với tầng lớp quý tộc! Làm sao có văn nhân học giả nào của nhà Ngụy dám nói như vậy!
Cổ họng Chu Hành bị siết chặt lại, nỗi sợ hãi tràn vào cổ họng giống như luồng không khí bị bóp nghẹt lại! Hắn ta không thể thở được!
Tiêu Lâm đang giết hắn!
Một người bất lực nhất là khi biết mình sắp chết nhưng lại không thể làm được gì!
Chu Hành giấy giụa kịch liệt, Tiêu Lâm tiến sát lại trước mặt hắn: "Dù thế nào đi nữa thì giờ ngươi cũng phải chết. Đừng giấy giụa nữa, không ích gì đâu..."
“Bởi vì" Tiêu Lâm hai mắt đỏ ngàu: “Hiện giờ ta muốn ngươi chết, ngươi phải tuân lệnh!”