Ở Rể

Khi hoàng đế điểm Hàn Lâm, bình thường Văn giáo dụ đều sẽ xuất hiện. Nhưng lần này Văn Hàn không tới.

Theo lời hoàng đế nói, sau khi Tiêu Lâm trở thành Trạng nguyên, mật chỉ hoàng đế ban cho Thanh Viên thư phòng mới có thể được mở ra.

Văn Hàn mở ra, không ngờ lại là một chiếu chỉ trống. Bên trong không có gì ngoại trừ con dấu của hoàng đế. Điều đó có nghĩa là gì?

Văn Hàn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ông ấy luôn nghĩ rằng mình rất hiểu hoàng đế, nhưng hiện tại lại không thể đoán ra ý tứ của chiếu chỉ bỏ trắng này là gì.

Hôm nay ông ấy đã ra ngoài cung chờ Tiêu Lâm từ rất sớm.

Hôm nay là ngày Tiêu Lâm đến tham dự lễ điểm Hàn Lâm, Văn Hàn sớm đã cầu xin hoàng đế bổ nhiệm Tiêu Lâm tới Thanh Viên thư phòng.

Đáng tiếc, Điển khách Tào Hành Chi cũng đang chờ ở ngoài cung. Ông ta còn nói với Bệ hạ, nếu Tiêu Lâm đến Điển khách làm dịch quan, chẳng phải tương lai của hắn sẽ xán lạn hơn so với tới Thanh Viên thư phòng sao?


Mặc dù trước đó hoàng đế đã nói rồi, Tiêu Lâm là người của y, dù có quý trọng tài năng đến đâu họ cũng không thể giữ hắn lại cho riêng mình, hoàng đế đã có sự sắp xếp riêng cho hắn. Nhưng cả Văn Hàn lẫn Tào Hành Chi vẫn muốn thử vận may, hy vọng hoàng đế có thể đồng ý cho Tiêu Lâm làm môn hạ của mình.

Hoàng đế đương nhiên đã nghĩ tới việc bổ nhiệm Tiêu Lâm đi đâu. Giống như Trạng nguyên những năm trước, hắn trước tiên sẽ đi đến viện Hàn Lâm...

Không ngờ sau khi nghe xong, Tiêu Lâm liần ra tay cầu xin, nói muốn tới làm quan ở phủ hộ vệt

Lý Mục của phủ hộ vệ đúng lúc đó cũng đang ở ngoài cung chờ diện kiến.

Khi nghe tin Trạng nguyên năm nay muốn đến phủ hộ vệ, ông ta kinh ngạc chết đứng!

Nghe vậy, những đại thần khác không khỏi cau mày, âm thầm thảo luận: "Lẽ nào Tiêu đình nguyên là đồ ngốc sao?"

“Tần phủ cuối cùng cũng đào tạo được một quan chức cấp cao có tương lai tốt đẹp, nhưng hắn lại muốn...”

Đến cái nơi vô dụng đó.

Nếu không phải do có Lý Mục ở đó, những đại thần khác có khi còn nói quá đáng hơn, gọi đó là nơi chứa rác!

Lý Mục vẫn luôn bị cô lập, các đại thần bề ngoài không tỏ ra ghét bỏ ông ta mà là âm thầm tránh xa, tựa hồ như không khí xung quanh ông ta không trong lành vậy.

Nếu không phải có mọi người ở dưới đó, hoàng đế có khi đã tức giận ngã vật ra đất, y đành phải hỏi lại: "Tiêu đình nguyên... ngươi thật sự nghiêm túc muốn tới phủ hộ vệ sao?"


Ở phủ hộ vệ chỉ có khoảng mười vị trí.

Ngoại trừ Lý Mục, chỉ có những quan viên không được lòng dân, vô dụng mới được phái đến nơi đó làm công việc nhàn rỗi này.

Người khác nói, Đại Tư Nông là một nơi rảnh rỗi, vậy thì phủ hộ vệ phải gọi là nơi rảnh rỗi nhất trong những nơi rảnh rỗi. Người bình thường nhìn là tránh xa, quan viên nào bị phái đến đó đều khóc hu hu, thế mà Tiêu Lâm lại đòi nhảy vào. đó?

Kỳ thực Tiêu Lâm cũng không biết lựa chọn này là đúng hay sai.

Nếu Bạch Khởi, Mông Ngạo, Ngụy Vô Ky và những người khác chỉ đơn giản là trùng tên với các nhân vật lịch sử của Hoa Hạ thì việc hắn đến phủ hộ vệ chẳng có ích gì.

Tuy nhiên, cuộc sống luôn giống như một canh bạc.

Bây giờ chế độ bảo vệ nhân tài đã được khôi phục, năng lực của các hộ vệ sớm hay muộn cũng sẽ bộc lộ ra. Khi đến thời điểm, họ sẽ gia nhập cuộc chơi.

Giống như giao dịch chứng khoán, cái gì cũng phải đúng thời điểm của nó.


Tiêu Lâm biết quyết định của mình là một sự ngu ngốc trong mắt tất cả mọi người.

Tuy nhiên, đây là cách duy nhất Tiêu Lâm có thể nghĩ ra! Những kẻ có quyền lực này đều tàn nhãn, cho dù Tiêu Lâm có nhậm chức ở nơi khác thì khả năng cao cũng sẽ bị chèn ép, chẳng bằng ngay từ đầu hắn tới

một nơi, tự thành lập thế lực của riêng mình.

Hoàng đế im lặng một lúc, khi Tiêu Lâm từ chối chức vụ mà y đề nghị, hoàng đế đã tưởng rằng Tiêu Lâm muốn đến Thanh Viên thư phòng.

Trước kỳ thi Đình, Tiêu Lâm đã một mực muốn mở cửa Thanh Viên thư phòng.

Ai ngờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận