Ở Rể

Lâm đã giết chết Tần Gối.

Hai người họ nghe được điều này thì tức đến nỗi run rẩy!

Tần Cối là người trung thành, tận tụy. Hắn ta ở Tần phủ nhiều năm như vậy mà chưa từng phạm lỗi bao giờ.

Tần phu nhân tuy không thích đám hộ vệ nhưng đó là vì họ xuất thân khiêm. tốn!

Còn về tính cách, Tân Cối hoàn toàn không có vấn đề gì!

Chỉ vì suy đoán của bản thân và muốn trốn tránh trách nhiệm mà Tiêu Lâm đã âm thầm giết chết hộ vệ của Tân phủ?

Đúng là gan to hơn trười!

Ngông cuồng liều lĩnh!


Tần phu nhân đau đầu, tức giận đến khó đứng vững khiến nô tì bên cạnh phải dìu. Bà ta giận dữ nói: “Khi tìm được con gái rồi ta chắc chắn sẽ xử lý hắn!”

Ngày hôm sau, cả thành nháo nhác tìm kiếm Tân Phượng Uyển. Cùng lúc đó, tang lễ của Văn Hàn được tổ chức, ông ấy sẽ được chôn cất ở một ngọn núi bên ngoài kinh thành.

Nơi mai táng Văn Hán do chính hoàng đế lựa chọn.

Vốn dĩ đế sư nên được chôn cất ở kinh thành, nhưng Văn Hàn khi còn sống đã từng nói rằng ông ấy khi còn sống không muốn bị vấy bẩn bởi những âm mưu đấu đá trong triều đình, sau khi chết cũng không muốn lưu lại chốn thị phi này. Ông ấy muốn được yên giấc ở một nơi thanh bình có cây cỏ hoa lá, hương thơm của hoa và tiếng chim hót.

Đoàn đưa tang rất dài, tiền giấy bay trong gió đông lạnh giá.

Trong lịch sử hàng triệu năm, sự sống và cái chết của một cá nhân chẳng qua chỉ là một hạt cát không đáng để ý đến.

Tiêu Lâm vốn thông thạo lịch sử nên hiểu rằng sự sống và cái chết, sự thay đổi của các triều đại chỉ là đám mây thoáng qua.

Chỉ là Tiêu Lâm không phải là người đọc lịch sử, mà là đang sống trong lịch sử. Hắn không thể nào cảm thấy mỗi người ở đây chết đi chỉ giống như lật sang một trang sách mới.

Lòng hắn nặng trĩu.

Nhưng cũng rất quyết tâm.

Dịch Vô Lý, Tân Bát Phương và Văn Hàn không thể chết một cách vô ích.

Khi còn sống họ tạo phúc cho nhà Ngụy.

Cho dù bọn họ có chết, Đại Nguy cũng phải cho họ một lời giải thích!

Những kẻ phản loạn giãm đạp lên các vị đại thần và tướng quân trung lương sẽ phải trả giá bằng máu! Chỉ một mình Tống phủ thôi là chưa đủ!


Văn giáo dụ cứ nghỉ ngơi đi, mọi chuyện để lại hắn lo.

Hiện tại Tiêu Lâm là môn sinh duy nhất của Văn Hàn, hắn cưỡi trên con ngựa cao lớn hộ tống quan tài ra khỏi thành.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía trước, bách tính cũng ra tiễn Văn giáo dụ. Văn Hàn là nhân vật lớn mà dân chúng rất kính trọng, ai cũng đều hy vọng con cái mình có thể theo học ông ấy.

Tuy nhiên, Văn Hàn đã ra đi...

Đường phố đầy tiếng than khóc và sự tiếc thương.

Một số người đi theo đoàn đưa tang ra khỏi thành.

Chính là nhóm giang hồ đã bắt cóc Tân Phượng Uyển, quan binh truy lùng bọn chúng rất gắt gao. Cho nên bọn chúng đã nguy trang thành dân thường và

tìm cách ra khỏi thành.

Tiêu Lâm đã nhìn thấy Tân Phượng Uyển đang ăn mặc như một nữ dân thường, bởi vì Mông Ngạo đã chỉ điểm cho hẳn vị trí của nàng.


Không thể không nói, Tân Phượng Uyển thực sự rất đẹp, mặc dù nàng mặc quần áo vải lanh thô nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt thanh tú dễ chịu, xinh đẹp hơn xa người thường.

'Tân Phượng Uyển nhiên cũng nhìn thấy hắn!

Tiêu Lâm! Cứu ta!

Nàng hét lên trong lòng, nhưng một con dao kề vào lưng khiến nàng không thể hét lên thành tiếng.

Thấy hành động của nàng, tên giang hồ bên cạnh hung ác nói: "Đừng gây ra tiếng động! Cho dù cô có hét lên, cô cho rằng người chồng ngốc nghếch của mình

có thể cứu được cô? Cái nào nhanh hơn, hắn hay con dao trên tay ta?"

'Tân Phượng Uyển cau mày, do dự một chút nhưng cũng đành ngoan ngoãn đi theo đám giang hồ.

Nàng cầu mong Tiêu Lâm có thể nhìn thấy mình. Nàng liên tục đưa mắt nhìn Tiêu Lâm, nhưng hắn đang cưỡi trên con ngựa cao lớn, cho dù đang ở trong đoàn đưa tang nhưng trông hắn vẫn uy nghiêm và oai phong, không hề liếc ngang liếc dọc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận