"Ta thật muốn moi tim của ngươi ra xem xem! Xem nó có phải màu đen hay. không!"
Tiêu Lâm nghe xong mà không hiểu bà ta muốn nói gì.
Bà ta chẳng những không hề cảm thấy biết ơn chút nào mà còn tỏ vẻ vô cùng chán ghét: “Nếu ngươi đã biết tất cả! Tại sao không nói cho Tần phủ biết? Tại sao lại tự ý hành động? Ngươi có biết tất cả những gì ngươi làm sẽ đem đến cho Tần phủ bao nhiêu phiền phức không?”
Tiêu Lâm lạnh lùng thốt ra một câu khiến người nhà họ Tần lại được phen đứng hình: “Người chết rồi mới không có rắc rối”.
Nếu không có hắn tàn sát Tống phủ và gây kinh ngạc cho đám người Ngụy giám quốc thì những kẻ cướp binh phù sẽ đến nhanh hơn! Cả nhà họ Tần đã chết từ lâu rồi!
Vậy mà vẫn đổ lỗi cho hắn?
Hôm nay hẳn và hộ vệ của hắn đã chiến đấu gần chết để cứu nhà họ Tân! Nếu không tất cả bọn họ sẽ bị nổ tung thành từng mảnh!
Tần gia còn vô liêm sỉ đến nỗi trách móc hắn sao?
“XI... giọng nói chói tai của Tân phu nhân khiến cơn đau đầu của Tiêu Lâm trở nên trầm trọng hơn.
Hắn khoát tay: "Bạch Khởi, vào nhà nghỉ ngơi đi!"
Bây giờ đầu hắn như có năm sáu người đàn ông lực lưỡng kéo về các hướng. khác nhau, đau nhức không chịu nổi, có lẽ ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn nhiều.
Tất cả mọi người ở đây đương nhiên đều biết việc liên thần đau đớn thế nào, bọn họ đều là những người từng trải qua.
Hôm nay Tần phu nhân bị hoàng đế quở trách mấy lần, không còn chút thể diện nào nên trong lòng bà ta rất bực bội, sao có thể dễ dàng buông tha Tiêu
Lâm như vậy?
"Ngươi tự ý hành động, khiến Phượng Uyển gặp nguy hiểm, sau đó ngươi lại thờ ơ không quản! Ta chỉ có duy nhất đứa con gái này thôi!"
"Cho dù ngươi không thích con gái ta! Ngươi cũng không nên đối xử với nó như vậy!"
"Con gái ta là cành vàng lá ngọc! Là tài nữ nổi danh kinh thành! Một kẻ xuất thân nhà quê như ngươi không yêu thương bảo vệ nó thì thôi, còn dám đối xử với con gái ta như vậy? Ngươi cho rằng hôm nay ngươi lập công cứu Tân phủ sao? Nếu không phải ngươi ở ngoài làm càn, thì bọn chúng có nhắm vào Tần phủ không!"
Nói đến đây, Tân phu nhân nghiến răng nghiến lợi, tựa như Tiêu Lâm chính là kẻ thù đã giết cha mình, như thể bà ta muốn lột da và uống máu của hắn!
"Ta thật sự muốn moi trái tim của ngươi ra xem trái tim của ngươi có phải là màu đen hay không!"
Dịch Quy giật mình, câu nói này quá tàn nhẫn! Thúc tổ ban nãy dùng hết sức lực, giờ vẫn còn rất đau đớn. Tại sao bà ta có thể dùng thái độ lạnh lùng và thù địch như vậy đối với hắn?
Môi tim hắn ra?
Ha hat
Đây thực sự là điều buồn cười nhất mà Tiêu Lâm từng nghe!
Hắn không chê củ khoai nóng Tần phủ này đã là tốt lắm rồi! Bây giờ đám người này lại muốn hắt nước phân lên người hắn?
Trước kia Tiêu Hình chắc chắn sẽ không biết phải giải thích thế nào, cảm thấy vô cùng oan ức. Trước mặt đám quý tộc này, hèn mọn đem tim gan của mình ra đặt trước mặt bọn chúng, thể hiện mình chân thành và trung thành thế nào.
Nhưng hắn là ai?
Hắn là Tiêu Lâm!
Tiêu Lâm cố chịu đựng cơn đau đầu, vẻ mặt ngạo mạn: "Muốn xem tim của †a sao? Cần gì phải moi ra? Bình thường ta sẽ móc mắt kẻ khác rồi nuốt chửng!
Để nó vào bụng ta mà tự mình xem!”
Tần gia chấn động, lời nói của hắn tàn nhẫn và quả quyết đến mức không ai có thể tưởng tượng được!
Bây giờ, mọi người trong Tần gia cuối cùng cũng tỉnh lại! Tiêu Lâm thực sự. đã khác trước rồi!
Ngay cả Dịch Quy, người thân thuộc với Tiêu Lâm cũng ngạc nhiên. Hay lắm! Thúc tổ nói quá hay!
Nhìn thấy Tân phu nhân sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, Dịch Quy, Bạch Khởi và những người khác mới cảm thấy được xả giận!
"Đồ khốn nạn!" Tân phu nhân tức giận, nhưng Tiêu Lâm không thèm để ý đến bà ta! Ồn ào quá, tai hắn bắt đầu ù đi!
Bạch Khởi và Dịch Quy đỡ Tiêu Lâm đang đau đầu rời khỏi sân.
Tiêu Lâm nhìn Tần gia bằng ánh mắt kiên quyết và thờ ơ: “Ngụy giám quốc không chiếm được binh phù, kế hoạch của ông ta đã rối tung, tạm thời không có thời gian để mắt tới Tân phủ. Người của ta cũng đang bảo vệ Tân Phượng Uyển, cô ấy sẽ quay lại sớm thôi”.
Tân phu nhân mấp máy môi muốn mắng thêm câu gì đó, nhưng Tiêu Lâm đã lạnh lùng chặn miệng bà ta lại: “Hơn nữa, ta cũng hy vọng Tần gia các người sẽ hiểu. Sở dĩ Tần gia phải gánh mối họa này là bởi vì Tân Phong đã có ý định làm phò mã, không phải lỗi của Tiêu Lâm này”.
“Ngươi nói láo!” Tân phu nhân hét lên, nói bậy bạ! Tiêu Lâm giờ còn muốn đổ trách nhiệm cho Tân Phong?
Tân phu nhân còn muốn tranh luận, nhưng Tiêu Lâm đã không phí thêm lời nào nữa, chỉ lạnh lùng trợn mắt nhìn Tân phu nhân một cái rồi đi về nơi ở của mình. Tần phu nhân tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, chỉ hận một nỗi không thể chém cho tên con rể này một nhát!
Nỗi đau của liên thần mới là vấn đề cấp bách nhất!
Tiêu Lâm nghiến răng, đau quá! Đau quát!