Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega


Edit: Búa
Trong bữa tối Tống Thần không được thoải mái, cậu vốn không phải người nói nhiều, dù người quen thuộc nhất là Chu Ninh còn đang cọc, nhưng vẫn tập trung tinh thần trêu chọc Nguyên Nguyên.
Chỉ có cậu cùng Trần Lãng chăm chú ăn, chỉ là cậu ăn chưa được bao nhiêu đã đặt đũa xuống.
Trần Lãng hỏi cậu, “No rồi?”
Tống Thần: “Ăn không ngon.”
Lời vừa nói ra chính mình cũng ngạc nhiên, mặc dù cậu bị nuông chiều lâu nay, nhưng trước đây sẽ không nói ra những lời này, nhiều nhất sau lưng chỉ chửi tục kêu khó ăn.
Sau bữa tối bọn họ đi về khách sạn, khu vực này là khu phố thương mại rất náo nhiệt, Chu Ninh cùng Nguyên Nguyên hai người vừa đi vừa dừng lại ngó đông ngó tây mua đồ, rất nhanh đã bị bỏ lại sau lưng.
Tống Thần trong lòng vừa buồn bực vừa nóng, hối hận vì đã đi ra ngoài ăn, còn không bằng ở trong khách sạn tùy tiện ăn một ít.
Cậu đưa tay ra trước mặt Trần Lãng, “Đưa thẻ phòng cho tôi.”
“Làm gì?” Trần Lãng không cho.
“Tôi phải về.”
Trần Lãng cười, “Ý cậu là để cho tôi lưu lạc đầu đường ngủ?”
Tống Thần chỉ phía sau, “Cậu không phải còn muốn đợi cô ấy, tôi đi về trước, còn phải đọc sách.”
Trần Lãng nhìn cậu, trong mắt mang ý cười khó giải thích, “Không phải còn có Chu Ninh ở đây à, tôi cùng cậu trở về.”
Vậy mặc kệ Nguyên Nguyên?
Thoạt nhìn không tốt lắm, đem em gái một thân một mình ném cho Chu Ninh không ổn lắm.
Cậu không phải không tin bạn chí cốt Chu Ninh, chỉ là cảm thấy không ổn, Trần Lãng ngược lại cảm thấy không quá quan trọng, “Em ấy cũng không phải trẻ con.”
“Tùy cậu.” Tống Thần không chú ý tới khóe môi mình nhẹ cong lên.
“Chờ tôi.” Trần Lãng quay lại nói với Chu Ninh bọn họ đi trước, Chu Ninh quả thật vui vẻ hơn ai hết.
“Đừng đi dạo quá lâu, ngày mai còn thi.”
“Yên tâm đi.” Chu Ninh hiểu rõ.
“Cậu xem ra rất yên tâm.” Nhìn thấy người trở lại, sắc mặt Tống Thần có chút thay đổi, trong lòng tò mò quan hệ Nguyên Nguyên cùng Trần Lãng.
Muốn hỏi, lại cảm thấy nói ra giống như cố ý thăm dò.
“Có gì không yên tâm, cũng không phải cậu đi theo cùng.”
“Tôi làm sao?” Tống Thần nghe thấy tên mình theo bản năng đốp lại.
“Không làm sao cả.” Trần Lãng nhìn cậu cười, “Nơi này trời xa đất lạ, sợ cậu không về được.”

Tống Thần bị cậu ta cười trong lòng sợ hãi, quay đầu đi, mắt nhìn cảnh phố phường xa lạ xung quanh nói: “Cậu nhớ rõ con đường nào là về khách sạn sao?”
Nơi này bốn phương thông suốt*, mà cửa hàng lại nhiều, mỗi khúc quanh đều rất giống nhau, Tống Thần rất nhanh đã hoa mắt.
(*) Đường thông nhau
Trần Lãng còn chưa đạt trình độ đi một lần đã có thể nhớ đường, mở điện thoại coi chỉ dẫn, “Chờ một chút, tôi mở bản đồ.”
Đi theo chỉ dẫn bảy rẽ tám quẹo đi hết đoạn đường nhỏ, bọn cậu từ đường phố thương mại đông đúc lập tức tiến vào đoạn đường nhỏ chỉ có đèn đường mờ mờ.
“Cậu có chắc đã đến đúng chỗ cần đến không? Sao tôi lại cảm thấy lúc tới không phải con đường này.” Tống Thần ngờ vực nói.
“Câu có thể không tin tưởng app, nhưng không thể nghi ngờ tôi chỉ đường sai.

Chúng ta là từ trường số 1 tới đây, bây giờ là muốn về khách sạn, tất nhiên không giống.”
“Sớm biết vậy đã gọi taxi.” Tống Thần nhụt chí, chân đã sớm đau nhức.

Cậu ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, bỗng nhiên cau mày đứng lên.
Thể lực này cũng quá kém.
Trần Lãng buồn cười, “Còn một cây số.”
Tống Thần ừ một tiếng, đi tới sánh vai với cậu ta.

Trần Lãng hơi bất ngờ, vừa định trêu chọc đôi cậu, đã cảm thấy Tống Thần túm tay mình, khẽ giọng nói, “Trần Lãng, hình như có người đi theo chúng ta.”
Trần Lãng thu lại vẻ mặt, tập trung tinh thần cảm nhận xung quanh, bước chân nhanh hơn, “Không có việc gì.”
Vừa dứt lời, đã nghe thấy có người phách lối gọi bọn cậu lại, “Bạn học chờ chút, giúp tôi một việc.”
Phía trước đột nhiên có hai người đàn ông chạy đến chặn đường, thấy tuổi tác cũng không lớn.
Tống Thần xoay nguời, có chừng ba bốn người mặc đồ dị hợm, cầm đầu là người có mái tóc màu đỏ.
Tầm mắt tóc đỏ nhìn kĩ mặt Trần Lãng đầu tiên, lại chuyển qua nhìn mặt Tống Thần, cà lơ phất phơ mở miệng, “Bạn học, có thể mượn ít tiền không?”
Tống Thần nhíu mày lại, cậu từ nhỏ đến lớn học từ thấp lên cao đều có người đưa đón, không có gặp qua kiểu tình huống này, nhưng cũng biết đối phương cũng không phải thật sự muốn vay tiền.
“Có thể.” Trần Lãng nắm chặt tay Tống Thần, không đổi sắc mặt đem người che lại, “Muốn bao nhiêu? Không có tiền mặt, có thể chuyển khoản không?”
Tóc đỏ: “…”
Tóc đỏ nhếch môi, “Thẳng thắn, nhưng mà bọn này chỉ lấy tiền mặt, mày đi ngân hàng rút đi.”
Trần Lãng gật đầu, kéo Tống Thần đi, hai người trái phải tiến lên một bước, đẩy Trần Lãng một cái, “Nghe không hiểu à? Mày đi lấy tiền.”

Người đầu đinh trong đám chỉ vào Tống Thần, “Nó ở lại.”.

Ngôn Tình Tổng Tài
Trần Lãng mở mắt ra, con ngươi đen thẳm nhìn phía đầu đinh, khiến đáy lòng gã phát lạnh, không khỏi để tay xuống.
“Cậu ấy đi cùng tôi, bọn mày để người đi theo là được.”
Tóc đỏ đẩy người phía trước ra, trên người tỏa ra mùi khói thấp kém, giọng điệu rất hung, “Đừng xen vào việc của người khác, vốn không có chuyện của mày, đi lấy tiền xong đảm bảo mày an toàn rời đi.”
Tống Thần đứng đằng sau đột nhiên nói: “Tôi báo cảnh sát.”
Bọn tóc đỏ nheo mắt lại.
Tống Thần: “Năm phút sau sẽ đến.”
“Thật khéo, ông đây bị dọa ngất.” Tóc đỏ cười nói, mấy người còn lại đi theo cười vang.
“Muốn dọa ông đây mày phải mất nhiều năm nữa.” Đầu đinh bước tới giơ tay lên muốn đánh Tống Thần.
Tống Thần sợ tới mức nhắm mắt lại, đau đớn trong tưởng tượng không tới, bên tai nghe thấy lời nói khí phách của Trần Lãng.
“Đừng chạm vào cậu ấy.”
Trần Lãng vẻ mặt tàn nhẫn, có một luồng hơi thở mạnh mẽ không thể giải thích phát ra, đè nén người ở đây không thở nổi.
Cùng người vừa rồi nói đi rút tiền như hai người khác nhau.
Mùi hương bình thường như sau cơn mưa tươi mát thoải mái bỗng trở nên nguy hiểm hung ác, Tống Thần không kịp phòng bị bất ngờ bị hương này làm cho choáng váng, ánh mắt bắt đầu mờ mịt, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Trần Lãng dùng dức siết chặt tay đầu đinh, hung hăng tách ra, đầu đinh lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, Trần Lãng buông tay ra, một cước đá vào đầu gối đầu đinh, đem người đang thét lên gạt ngã trên mặt đất.
Tóc đỏ nhổ nước bọt: “Mấy thằng ôn con không dụng*, đừng để ông đây phải ra tay."
(*) Vô dụng
“Anh cả, dùng sai từ.”
“Mày quản ông làm gì, lên cho tao.”
Tống Thần bĩu môi, không những bị mùi của Trần Lãng làm cho run rẩy, lại vì tình hình này lo lắng không thôi, “Trần Lãng…”
“Đừng sợ, cậu đứng xa chút.” Giọng Trần Lãng trầm xuống, nắm chặt tay cậu, ngón cái lướt qua lòng bàn tay ướt sũng của cậu.
Đang nói, mấy tên lưu manh kia như ong vỡ tổ xông tới, Tống Thần bị Trần Lãng nắm lấy bả vai đẩy ra, tự bản thân đương đầu không tránh không né thân thủ lưu loát đánh ngã hai người.

Tóc đỏ nhặt được cục đá ở dưới đất, gã ta nhìn ra Trần Lãng không biết đánh nhau như nào, chỉ là sức lực vô cùng lớn, giống như không muốn sống.
Gã nhìn một người khác nháy mắt, để gã kia đi lên phía trước giữ lấy, mình từ phía sau giơ cục đá đập xuống.
“Cẩn thận đằng sau!” Tống Thần tim như ngừng đập hét.
“Bốp” một tiếng, cục đá nện xuống đất, cánh tay tóc đỏ trật khớp, hung tợn phẫn nộ trừng Trần Lãng, “Tao đcmm.”
Tóc đỏ lê cánh tay xông lên, bị Trần Lãng bắt được nắm đấm lôi xuống dưới, quăng cả người xuống đất.
Phát ra tiếng vang nặng nề.
Trần Lãng cầm lấy cục đá bên cạnh nện tóc đỏ, đến lần thứ hai bị Tống Thần ôm lấy cánh tay.
“Trần Lãng! Trần Lãng đừng đánh nữa, sẽ chết người!”
Tống Thần hơi hoảng, chỉ biết là nhất định phải ngăn Trần Lãng lại, cậu cướp cục đá ném ra xa xa, trên đầu ngón tay dính ít máu.
Cậu kéo người rời xa người nằm trên mặt đất, lúc này mới phát hiện Trần Lãng vẻ mặt hung ác, ấn đường* âm u, tròng mắt nổi lên tơ máu, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
(*) Giữa lông mày
“Cậu có bị thương không Trần Lãng?”
Máu trong người không ngừng sôi trào, Trần Lãng cảm giác trong lòng nổi lên một luồng lệ khí* mạnh mẽ, kêu gào cậu nhanh trút giận.
(*)Lệ khí: khí thế lặng lệ, khí thế lạnh lùng....!Được sử dụng để chỉ trạng thái giận giữ trông có vẻ rất nguy hiểm.

Không biết chỉnh sao nên để tạm.
Bên tai có giọng nói kêu tên Trần Lãng, mùi hương thơm ngọt nhàn nhạt len lỏi qua mùi máu tươi truyền đến, làm dịu đi sự tàn nhẫn trong người.
Tròng mắt cậu ta đảo một vòng, đối diện đôi mắt ươn ướt của Tống Thần.
“Thần Thần…”
Trần Lãng nhất thời ôm lấy Tống Thần, cơ thể cao lớn treo trên người Tống Thần, vùi vào cổ đang không ngừng tràn ra mùi hương thơm ngọt, hơi thở nóng rực phả lên phần gáy mẫn cảm sau cổ.
Nơi đó nóng lên, tỏa nhiệt, hơi ngứa.
Mùi sữa thơm cuồn cuộn không ngừng nhẹ nhàng vây quanh hơi thở sau cơn mưa thô bạo, Tống Thần ráng chống đỡ cả người Trần Lãng, vỗ nhẹ tấm lưng phía sau gồng căng cứng.
“Không có việc gì, cảnh sát sẽ lập tức tới.”
Tiếng còi cảnh sát ô ô vang lên môt vài tên côn đồ nằm trên đất còn có thể gắng gượng đứng lên nhân cơ hội bỏ chạy.
Tóc đỏ che đầu kêu la, “Chú cảnh sát cháu bị oan á, chú nhìn thằng nhóc kia đem cháu đánh, chảy máu! Cháu chỉ là hỏi đường nhóc kia thôi, thật sự không phải cháu khơi mào, có người bảo cháu làm!”
Cảnh sát mắng: “Gọi chú cũng vô dụng, nhà cậu ở ngay gần đây, cũng không nghĩ đây là lần thứ mấy đi vào, lại còn dám đánh nhau tiếp.”
Một vị cảnh sát khác nhìn hai người đang ôm nhau, thầm nghĩ chắc hẳn đã bị dọa sợ, “Hai bạn học nhỏ giờ đã không sao rồi, có bị thương chỗ nào không?”
Trần Lãng đứng thẳng người, một tay khoác lên người Tống Thần, cậu ta cúi đầu, tơ hồng trong con ngươi còn chưa rút đi, “Không có.”
Còn chưa trở về khách sạn, đã đi đến trước đồn công an ghi ghép, nghe thấy nói hai người tới đây tham gia cuộc thi, nhóm cảnh sát càng tức.
Thiếu chút nữa đem mầm non tổ quốc sợ hãi.


Cuối cùng vẫn kêu người đưa bọn cậu về khách sạn, Tống Thần trong lòng còn sợ hãi, bị Trần Lãng dọa còn nhiều hơn chuyện kia.
Cậu thật sự không ngờ tới Trần Lãng sẽ lợi hại như thế, quật ngã nhiều người như vậy, sau đó còn không thèm chớp mắt dùng đá đánh người.
Bây giờ nghĩ lại, thấy tính tình Trần Lãng trước kia đúng thật là quá tốt.
Cho dù bị bôi đen như nào cũng không động thủ, quá lắm thì động miệng.
“Cậu thật sự không có chuyện gì sao?”
Tống Thần nhìn cậu ta ngồi trên ghế bất động, một câu cũng không nói, ấn đường còn lưu lại lệ khí* vừa nãy.
Trần Lãng nhướn mày, ánh mắt chuyển đến trên mặt Tống Thần, tia máu trong tròng mắt theo đó mà chuyển động.
Ừng ực một tiếng, Trần Lãng nghe thấy mình nuốt nước miếng, máu trong mạch chảy nhanh, bên tai có cái gì ong ong vang lên, cậu ta nghe thấy gian phòng sát vách truyền đến tiếng nói chuyện.
Vô cùng rõ ràng.
Cậu ta đột nhiên cầm tay Tống Thần, giơ lên trước cằm, “Cậu đi tắm đi.”
Quá thơm, chỉ nhìn thôi đã khiến cậu ta nhịn không được.
“Hả? À.” Trên người quả thật có mùi, Tống Thần kéo kéo quần áo, bị cậu ta nhắc ới cũng có chút không nhịn được, “Vậy tôi đi tắm trước.”
Tống Thần lấy đồ ngủ sạch sẽ tiến vào phòng tắm, trong chốc lát truyền đến tiếng nước ào ào.

Trần Lãng che trám, gân xanh trên thái dương nổi lên, bụng dưới dâng lên từng luồng hơi nóng.
Cậu ta đột ngột đứng dậy, ra khỏi phòng.
Phòng đối diện cửa bị gõ vang, cửa mở ra, người ở bên trong kinh ngạc nói: “Có chuyện gì sao?”
Trần Lãng: “Tôi tìm Đoạn Khiếu Phong.”
“Muộn như thế này cậu còn có chuyện gì? Tôi còn muốn đọc sách.” Đoạn Khiếu Phong đứng ở cửa không nhúc nhích, Trần Lãng nắm vai cậu ta kéo người ra ngoài, cậu ta đau đớn kêu lên.
Trần Lãng đem người đưa đến cửa thoát hiểm, nơi này chỉ có biển cảnh báo lóe ánh đèn xanh trên tường và trên cửa.
Khung cảnh tối đen khiến Đoạn Khiếu Phong hốt hoảng, “Trần Lãng cmn mày thả…”
Còn chưa nói dứt lời đã bị Trần Lãng nắm cổ dùng sức ấn trên bức tường lạnh lẽo, giọng điệu vô cùng hung ác.
“Ai cho mày lá gan gây rối Tống Thần? Thật sự cho rằng lần trước trong tiệm sách không có ai nhìn thấy mày đã làm gì sao?”
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lãng thật ra không hung, thật đó!
Chủ yếu là do phân hóa, bị kích thích.
- ----------------
Đến giờ hẹn lấy Lap mưa lụt đầu, tận 8h mới bế ẻm về được nên đăng trễ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận