Ở Thế Giới Bình Thường Phân Hóa Thành Omega


Edit: Búa
Vị bơ ngọt ngào cùng hơi thở mát mẻ như sau cơn mưa ở trong không khí hòa quyện.
Trần Lãng vẻ mặt vi diệu nhìn chằm chằm mặt Tống Thần.
Mũi nhẹ hít một cái, cậu chưa từng ngửi thấy mùi sữa thơm nồng như vậy trên người một nam sinh.
Liều mạng tản ra xung quanh.
Vẫn biết Tống Thần lớn lên không tồi, nhưng Trần Lãng chưa từng ở khoảng cách gần xem qua cậu.
Hiện tại tỉ mỉ nhìn, phát hiện Tống Thần lông mi thật dày, ánh mắt giống như là ngôi sao đang lấp lánh.
Môi hồng nhuận, lại còn có môi châu.
Thật sự rất đẹp nha!
Trần Lãng hô hấp ngày càng nặng nề, cổ họng ngứa ngáy, cảm giác thân thể như muốn bốc hỏa, ép cậu phải gắt gao bắt lấy người trước mắt này.
Sau đó ôm chặt lấy cậu ấy, ngăn không cho cho mùi sữa thơm ngát trên người Tống Thần bay ra ngoài.
Đều là của mình.
Cậu nghĩ gì làm nấy, túm cổ tay Tống Thần kéo lại gần mình.
Tống Thần hơi giãy giụa, cả người bị hơi thở của Trần Lãng hầu hạ thoải mái dễ chịu, trong đầu mơ hồ chỉ còn lại một cái ý nghĩ.
Ôm cậu ta.
Hai người không hẹn mà hợp, đều hướng người đối diện tới gần.
"Bạn học nhỏ, đến lượt cậu."
Rèm che bị bác sĩ vén lên, nhìn thấy tư thế của bọn họ liền hạ mắt, "Nói chuyện phiếm thôi mà động tác cũng thật ngông, quan hệ thực sự rất tốt nha."
Tống Thần như tỉnh mộng nhảy xuống giường điều dưỡng, chỉ vào Trần Lãng mắng, "Cậu có phải có tật xấu hay không?"
Nhớ tới vừa rồi, Tống Thần liền nổi da gà.
Trần Lãng rũ mắt, cực kì bình tĩnh, "Tôi có tật xấu? Cậu bình thường không phải cũng hay chạy đi đâu đó."
Tống Thần không biết là tức giận hay là xấu hổ, hai tai nóng ran, cậu đá vào chân giường điều giường, xoay người chạy ra ngoài.
Ván mạt chược thua sạch, Trần Lãng không thèm để ý, ngón tay để sát lại gần chóp mũi, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Vị sữa ngọt thật thơm.
Đây là mùi hương nên có trên người nam sinh sao?
"Làm sao vậy, Trần Lãng cậu bây giờ trông rất đần."

Tống Thần che lại lỗ tai đỏ bừng đi tới phòng y tế, trên quần áo mơ hồ ngửi được mùi hương trên người Trần Lãng còn lưu lại.
Bộ quần áo này phải vứt.
"Khó chịu chỗ nào, nhìn sắc mặt em thật hồng."
Tống Thần chịu đựng một bụng lửa đem tình huống nói ra.
"Nhiệt độ cơ thể không cao, đều bình thường.

Này do học tập quá mệt mỏi ha, bạn học nhỏ phải học tập kết hợp với nghỉ ngơi, đến giờ thì vẫn phải ăn, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
Cũng chưa tạo đơn thuốc, đưa Vitamon C cho cậu nhai nhai.
Tống Thần vê viên Vitamin C, cảm giác giờ cũng đã ổn.
Trước khi tới còn vì giấc mơ mà uể oải, bây giờ đi ra ngoài chạy hai vòng đều được.
Cậu đi được nửa đường thì lùi lại, tiếp nhận ánh mắt khó hiểu bác sĩ, nâng khóe miệng nói: "Bác sĩ em đứng thứ hai khối, học tập cùng chơi đều giống nhau, không mệt."
Bác sĩ: "..."
Tính tình còn thật lớn.
Cuối tuần Tống Thần đang ở nhà thì trạng thái cũ lại xuất hiện, thân thể nóng lên, đầu nặng nề, chân tay bủn rủn.
Cậu ở WC rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn chính mình trong gương đột nhiên có chút bối rối.
Ánh đèn trong WC là nguyên nhân sao?
Thoạt nhìn thật trắng.
Sau gáy ngứa ngáy, cậu duỗi tay chạm vào, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.
Càng nóng.
Ba mẹ không có ở nhà, chỉ có dì Lâm yên lặng nấu cơm, Tống Thần nói với dì: "Dì, gọi điện thoại cho mẹ cháu, nói cháu bị bệnh, sẽ chết."
"Trời đất đừng có nói như vậy, chết với chả sống.

Bị bệnh nhanh về phòng nằm, dì đi lấy thuốc cho cậu*."
(*) Cậu trong cậu chủ
Dì Lâm ở nhà cậu nhiều năm, cũng coi như là nhìn cậu lớn lên, biết cậu bị ba mẹ không quan tâm nên sẽ thường xuyên cáu kỉnh.
Cậu ở trong lòng dì Lâm là một đứa nhỏ đáng thương, ba mẹ đều là quan chức cấp cao trong thành phố, một người là bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng, ba có hội nghị thường xuyên, mẹ thì ở phòng giải phẫu cả ngày, cả hai đều lựa chọn đem đứa nhỏ ném ở nhà.

"Dì, dì đi gọi điện thoại, cháu không uống thuốc."
Tống Thần không chịu, dì Lâm không còn cách nào khác gọi điện thoại cho mẹ cậu, mấy phút sau cầm nhiệt kế lên lầu.
"Phu nhân phải lập tức tiến hành giải phẫu, người bệnh nhân kia từ tỉnh khác nghe danh mà tới, đã đợi vài tháng.

Cậu nghĩ cho thân thể uống thuốc trước, một lát nữa nếu còn khó chịu thì chúng ta đi bệnh viện.

Ngoan nào, mẹ cậu cũng rất vất vả, thường xuyên tiến hành ca phẫu thuật cũng mất vài giờ, lần trước dì đưa cơm cho bà ấy, bà đã mệt mỏi nằm trên ghế ngủ mất."
Tống Thần không biết nghe những lời này bao nhiêu lần, cậu cũng thường tự trấn an chính mình.
Ba mẹ đều cố gắng làm việc, không phải cố ý để ngươi một người đợi ở nhà một mình.
Cậu phải hiểu chuyện.
Nhưng hiểu chuyện cũng không đổi được vài câu khen ngợi.
Tống Thần thông cảm ba mẹ, cũng không thông cảm ba mẹ.
Dì Lâm vẫn còn đang nhắc nhở, Tống Thần bực bội vùi đầu vào trong chăn, "Dì, ồn ào quá."
Dì Lâm bật cười, "Được được được, vậy đo nhiệt độ trước."
"Không vấn đề gì, cháu không sao hết."
Dì Lâm đưa tay sờ trán Tống Thần thăm dò, không nóng, càng khẳng định là cậu đang làm loạn, "Không sao liền tốt, cơm tối làm món tôm bóc vỏ chiên trứng với thịt bò hầm cậu thích nhất, có được hay không?"
"Được." Tống Thần rầu rĩ trả lời.
Dì Lâm giúp cậu chỉnh lại chăn, đóng cửa phòng lại.
Xác nhận tiếng bước chân đã đi xa, Tống Thần cầm nhiệt kế đo nhiệt cho chính mình.
Quả nhiên, 37.1
Rất bình thường.
Cậu không có cách nào miêu tả cho dì Lâm nghe, cơ thể cậu nóng lên mềm nhũn nhưng nhiệt độ cơ thể bình thường.
Giống như gốc cây sắp khô héo vô cùng mong ngóng cơn mưa đến.
Mưa?

Tống Thần tròn mắt, bế tắc được phá giải, khiếp sợ chính thân thể mình đang khát vọng hơi thở trên Trần Lãng.
Mùi hương như không khí sau cơn mưa, mát lạnh lại sạch sẽ.
Mùi hương có thể khiến cậu trở nên thoải mái.
Thật muốn....
"Ông đây con mẹ nó điên rồi sao? Lại dám nghĩ về tên Trần Lãng kia, thằng đần đó chắc chắn đã hạ cổ trên người ông." Tống Thần bụm mặt, ở trên giường lăn qua lăn lại, nhớ tới cảnh kia ở phòng y tế liền hận đến nghiến răng, "Có thể là đã phun nước hoa chất lượng kém khiến mình trở thành như vậy ha."
Tống thần dùng não của hạng hai khối điên cuồng nghĩ thuyết âm mưu, Chu Ninh vào lúc này gọi điện thoại, nói cậu ta đã ở trước cửa nhà cậu.
Không cần nghĩ nhiều cũng đoán được là tới chép bài tập.
"Tôi bị bệnh."
"Vừa vặn, tôi tới chiếu cố cậu a."
"Lượn đi, chó so với cậu còn biết chiếu cố người hơn." Tống Thần còn hận con hàng này trước kia lấy coca cho cậu uống cùng với thuốc.
"Chó cũng không cùng cậu nói chuyện phiếm." Chu Ninh nói, giọng điệu đứng đắn, "Thứ sáu còn không phải đi phòng y tế, còn chưa khỏe a."
"Tên lang băm ở phòng y tế có thể khiến tôi tốt lên mới là kì quái."
"Làm sao lại là lang băm, kia được hiệu trưởng chúng ta dùng số tiền lớn mới mời tới được."
Nói rồi Chu Ninh vừa đẩy cửa bước vào, bị mùi hương ập vào làm cho choáng váng đầu óc, cúp điện thoại ngồi xổm trước giường nhìn cậu, "Để anh đây xem, sắc mặt khá tốt, vẫn đẹp trai như cũ, rốt cuộc là khó chịu chỗ nào?"
Tống Thần chậm rì rì nói: "Toàn thân nóng rực, không có sức lực, rất khô, còn muốn..."
"Muốn cái gì?" Chu Ninh trợn to mắt hỏi cậu.
Muốn hơi thở tươi mát như sau cơn mưa trên người Trần Lãng.
Này là chết cũng không thể nói.
Tống Thần dừng lại lời nói, "Không có gì, đúng rồi, bài tập ở trong cặp sách, cậu cầm đi, đừng quấy rầy tôi ngủ."
"Bé Thần Thần vẫn là giỏi nhất." Chu Ninh hướng cậu cách không hôn gió, Tống Thần chán ghét dùng chăn trùm mặt.
Trong phòng an tĩnh lại, Tống Thần nghẹn ở trong chăn bực bội, xốc lên muốn đổi một tư tế khác, liền thấy Chu Ninh hai mắt nhắm lại không nói tiếng nào nằm trên đầu giường cậu.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Ninh mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ.
"Thần à cậu thật sự thơm quá, đổi sữa tắm sao? Vừa ngọt vừa thơm, để cho tôi ngửi chút được không?"
"Ngửi cái quỷ, cái mũi vô dụng thì tôi có thể giúp cậu cắt rớt."
Nghe thấy có quan hệ với mùi vị liền thấy phiền, nó khiến cậu nhớ tới Trần Lãng.
Kì lạ là Chu Ninh tựa như không có nghe thấy, đạp dép lê leo lên giường cậu, cong lưng lại hướng cổ Tống Thần dựa gần.
"Nghe không hiểu tiếng người à chó Ninh, tránh ra." Tống Thần né tránh, thấy cậu ta còn chưa từ bỏ ý định hướng phía mình bò tới, tức giận trực tiếp nhấc chân đạp lên bả vai Chu Ninh.
"Tê..."
Chu Ninh ngã xuống mông chạm đất, ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Tống Thần, vẻ mặt vô tội.


Tống Thần chột dạ nắm ga trải giường, cậu đã kìm bớt sức lại, ai ngờ Chu Ninh tránh cũng không tránh.
"Đã nói cậu tránh ra, ai kêu cậu không nghe."
Chu Ninh cúi đầu che đi tăm tối đáy mắt, đứng lên đi về phía bàn học ngồi xuống, cầm quyển bài tập của Tống Thần ra bắt đầu chép.
"Cậu còn tức giận?"
Tống Thần ở phía sau hung dữ kêu, cậu cũng rất vô tội a.
"Không giận, cậu không phải còn buồn ngủ, tôi làm bài tập không ồn tới cậu, mới vừa rồi là tôi có lỗi trước."
Chu Ninh như thường ngày dỗ cậu, hai người bọn họ quan hệ vốn rất tốt, thỉnh thoảng đùa giỡn cũng là chuyện thường, nghe Chu Ninh nói như vậy, Tống Thần cũng yên lòng, nằm xuống ngủ.
Trước bàn học, Chu Ninh nhìn quyển bài tập trống trơn rơi vào trầm tư.
Vừa nãy cậu điên rồi sao, đối vối Tống Thần lại nổi lên tâm tư như vậy.
Buổi tối Chu Ninh không lưu lại cọ cơm, lúc Tống Thần còn chưa tỉnh liền chuẩn bị rời đi.
Dì Lâm giữ cậu ta lại, "Lưu lại cùng Tống Thần ăn cơm a, hôm nay còn làm gà rán cháu thích đấy."
"Không được đâu dì Lâm, thức ăn ở nhà cũng nấu xong, không đi trở về mẹ cháu lại mắng." Chu Ninh cười từ chối, ngẩng đầu mắt nhìn trên lầu, "Thần Thần còn đang ngủ."
Dì Lâm khẽ đẩy cửa phòng ra, thấy Tống Thần dưới chăn bông lộ ra nửa gương mặt, ngủ rất ngon, dì lại khép cửa phòng lại.
Hẳn là học tập mệt mỏi, ngủ nhiều một hồi cũng tốt, chờ tỉnh lại rồi đem thức ăn hâm nóng lại.
Trên giường, Tống Thần mơ thấy một giấc mơ hoang đường.
Trong mộng, cậu lại trở về phòng y tế, cùng Trần Lãng duy trì cái tư thế kia.
Điều khác biệt chính là, Trần Lãng trong mộng ánh mắt ôn nhu, cẩn thận che chở cơ thể cậu, không để cho cho Tống Thần té xuống.
Hơi thơ mát lạnh tựa như dòng suối ngọt lành không ngừng quyến rũ Tống Thần.
Trong mơ cậu không cố kỵ gì rúc vào trong vòng tay Trần Lãng, mặc cho mùi hương kia đem mình gắt gao bọc lấy.
Giọng nói nhẹ nhàng mơ hồ vang lên ở bên tai.
"Thần Thần thật ngoan."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thực tế
Trần Lãng: Ôm một chút.
Tống Thần: Cút!
Trong mộng
Tống Thần: Mau ôm tôi!
- -------------------------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận